Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tầng ba

Phiên bản Dịch · 2257 chữ

Tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm vang lên , Lý Uyển đứng dưới vòi hoa sen, chậm rãi chăm sóc mái tóc của mình.

Trong đầu đột nhiên nghĩ đến cái chết thê thảm của Trầm Phỉ Nhi, cô run người một cái, liền nhìn ra ngoài. Cửa kiếng phản chiếu bóng người Vương Cường đang tựa vào, điều đó làm cô yên tâm vài phần, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Tấm gương trên bồn rửa tay đã bị hơi nước làm mờ, Lý Uyển tiện tay lau, liền nhìn thấy mặt mình trong gương.

Không biết vì sao cô nhìn hình ảnh mình trong gương lại thấy là lạ…. Cảm giác như đang bị nhìn chằm chằm.

Lý Uyển lo lắng dời ánh mắt, cúi đầu muốn lấy cây lược, tay đưa ra một nửa liền dừng lại.

Hơi nước phủ kín góc phải gương, chẳng biết lúc nào dư ra một dấu tay nho nhỏ.

Dấu tay đó quá nhỏ, tựa như của một đứa bé nào đó tiện tay ấn lên. Thế nhưng trong phòng tắm phong kín này…. Đâu ra đứa con nít?

Lý Uyển chợt rút tay lại, lui về sau một bước.

Cùng lúc đó, cô cảm nhận được một ánh nhìn quái dị, tầm mắt đó dường như đến từ sau lưng cô, nhưng sau lưng cô là cánh cửa sổ đã sớm bị đóng chặt lại.

Lý Uyển cứng đờ tại chỗ, mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống, bên tai không còn nghe thấy tiếng nước chảy, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập.

“Lý Uyển… Lý Uyển…”

Có người đang nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng nói kéo dài, có chút âm u quỷ dị.

Lý Uyển run rẩy, từ từ nghiêng đầu qua.

Sau lưng cô, cánh cửa sổ đáng ra phải đóng chặt chẳng biết lúc nào đã mở bung ra.

Ngoài cửa sổ là đêm tối đen như mực, loáng thoáng có bóng cây, trừ cái đó ra thì không còn gì cả.

Lý Uyển thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhất định vừa rồi mình nghe nhầm, rõ ràng không có gì ở đó cả.

Giây kế tiếp, cô nghe thấy tiếng cười thật nhỏ của một người phụ nữ vang bên tai.

“Lý…Uyển…”

Giữa cửa sổ xuất hiện một cái đầu nhợt nhạt treo lơ lửng, đôi môi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười vặn vẹo.

Đó là…. cái đầu của Trầm Phỉ Nhi.

“A a a a a a a a!!”

“Tiểu Uyển! Tiểu Uyển!”

Ngoài phòng tắm, Vương Cường ôm chặt lấy Lý Uyển, hét lên bên tai cô.

“Em nhìn đi, ở đây không có gì cả! Tiểu Uyển!”

“Cô ta ở đó!”

Lý Uyển suy sụp nói: “Trầm Phỉ Nhi đang ở bên trong! Còn có dấu tay, còn có cái đầu của cô ta! Cô, cô ta nhìn em cười!”

Vẻ mặt Vương Cường thay đổi nhanh chóng, hắn vội vàng liếc vào phòng tắm, nói: “Ở đó không có gì cả, là em quá nhạy cảm, đi thôi, chúng ta trở về nghỉ ngơi…..”

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Một giọng nói đột ngột vang lên, Vương Cường cùng Lý Uyển sợ hãi kêu lên.

“...”

Trương Phỉ Nhiên bối rối ho khan một tiếng, quay đầu nhìn về phía hai người khác: “Tôi dọa người lắm à?”

Tiếu Kha Ngải cười hì hì nói: “Bọn họ xem anh là quỷ rồi.”

“Thật sự có quỷ!”

Lý Uyển nói: “Trên gương có dấu tay trẻ em, Trầm Phỉ Nhi xuất hiện ngay ngoài cửa sổ đó! Tôi nhìn thấy, tôi chính mắt nhìn thấy!”

Lâm Kiều đi vào trong phòng tắm, kiểm tra một vòng, trong ánh mắt lo lắng không yên của Lý Uyển nói: “Ở đây không có gì cả.”

Vương Cường lập tức nói: “Em nhìn đi, rõ ràng em nhìn nhầm rồi. Đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta đi về nghỉ ngơi thôi.”

Lý Uyển còn muốn nói gì đó, nhưng Vương Cường không muốn ở lại nơi này nữa, liền cứng rắn kéo cô về phòng.

Lâm Kiều nhìn chằm chằm phòng tắm, đến khi Tiếu Kha Ngải vỗ vỗ vai cậu, nói: “Đi thôi, về ngủ.”

Ban ngày bọn họ tìm kiếm ở ngôi nhà đó nguyên một ngày, lại không tìm được manh mối gì có giá trị, cộng thêm cầu thang bị thiêu cháy không cách nào lên tầng hai, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Tiếu Kha Ngải một mình ở lại tầng một, sau khi cùng cậu ta tạm biệt, Lâm Kiều đi lên cầu thang, phát hiện Trương Phỉ Nhiên đang đợi mình trên tầng hai.

Trên hành lang không mở đèn, cả người Trương Phỉ Nhiên chôn trong bóng tối, không thấy rõ biểu tình.

Bước chân Lâm Kiều hơi dừng lại một chút, ngay sau đó vẻ mặt bình thường đi tới trước mặt hắn: “Không đi nghỉ sao?”

Trương Phỉ Nhiên cười nói: “Cũng nên đi rồi.”

Chào hỏi đơn giản, hai người trở về phòng riêng của mỗi người.

Trong một căn phòng khác, Lý Uyển co rúc trong chăn, bất kể Vương Cường dỗ thế nào cũng không thò đầu ra.

Vương Cường nói: “Em rốt cuộc đang sợ cái gì, không phải là….”

Hắn còn chưa nói xong, liền bị Lý Uyển đang run rẩy cắt đứt: “Anh nghe đi, có phải là…. có phải có tiếng gì không?”

Vương Cường nói: “Em nghe nhầm đi, có tiếng gì chứ?”

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc….

Hắn vừa mới dứt lời, liền nghe trên lầu truyền đến âm thanh khác thường.

Vương Cường “…”

Âm thanh kia nghe như tiếng trẻ con đang chơi bắn bi, viên bi từng viên từng viên gõ xuống sàn nhà, lại xuyên qua trần nhà truyền đến trong phòng.

“Là con nít.”

Lý Uyển kêu lên: “Lúc em đang tắm nhìn thấy dấu tay của con nít! Là quỷ, quỷ tới!”

Vương Cường không nhịn được nói: “Em lớn rồi còn tin cái này à! Chờ chút, bây giờ anh sẽ lên lầu xem thử.”

Hiển nhiên hắn không thể chịu nổi thần kinh yếu ớt của Lý Uyển, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Phòng bọn họ ở tầng hai, mà tầng ba lại không có người ở. Vương Cường cũng không tính đi lên, chẳng qua hắn đứng trước cầu thang qua lại một hồi, liền muốn xoay người trở về.

Ngay lúc này, hắn nghe tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến.

“Hi hi hi…”

Tiếng cười không biết từ đâu truyền đến, nghe như tiếng trẻ con cười đùa, đồng thời cùng lúc với âm thanh viên bi “lộc cộc” rơi xuống đất, dường như thật sự có một đứa trẻ đang ở trên lầu chơi đùa vui vẻ.

Không biết làm sao, Vương Cường đột nhiên dừng bước, hướng mắt về phía tầng ba.

Tầng ba không mở đèn, sau cầu thang chính là một mảnh tối tăm đưa tay không thấy năm ngón. Vương Cường ngây ngẩn nhìn nơi đó, nhấc chân, từng bước một đi lên cầu thang.

Lộc côc, lộc cộc, lộc cộc…

Âm thanh viên bi càng lúc càng rõ ràng, rất nhanh, Vương Cường dừng trên hành lang tầng ba, ngẩng đầu….

Cuối hành lang, một đứa trẻ có khuôn mặt nhợt nhạt đang đứng ở đó, trong tay cầm một viên bi, một viên khác rơi trên đất.

Người Vương Cường run lên, đột nhiên giật mình, tất cả nhận thức trở về, lúc này hắn mới ý thức được mình đang đứng ở nơi nào, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Cút ngay! Cút!”

Vương Cường kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn chạy trốn, đứa trẻ vốn đứng ở cuối hành lang đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, nghiêng đầu, âm u nhìn hắn chằm chằm.

Ngay khoảnh khắc đó hắn mới nhìn rõ thứ đứa trẻ đang cầm không phải viên bi gì cả, nó rõ ràng là một…. con ngươi dính máu.

“A a a a a !!”

Rắc rắc.

----------------------

Trong giấc mơ của Lâm Kiều, cậu mơ thấy toàn một mớ hỗn độn, cuối cùng cậu gặp lại người đã biến mất suốt ba năm.

Người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng trước mặt cậu, ánh mắt sâu thẳm như biển, khiến người khác dường như chết chìm trong đó.

Lâm Kiều nhìn thẳng vào mắt hắn vài giây, liền nhặt cục đá ném thẳng mặt hắn.

Người đàn ông: “...”

Lâm Kiều: “Chia tay, cút.”

Giây tiếp theo, cậu liền tỉnh khỏi giấc mộng, vẻ mặt đầy lạnh lùng.

--- là bị âm thanh bên ngoài đánh thức.

Có vật nặng từ trên cầu thang lăn xuống, kèm theo tiếng xương gãy giòn tan.

Cửa phòng cách vách bị đẩy ra, tiếng hét chói tai của Lý Uyển phá vỡ màn đêm yên tĩnh, cô khóc lớn, gọi tên Vương Cường.

Lâm Kiều mặc thêm áo khoác, vội vã cầm lấy đoản đao trên đầu giường, lao ra khỏi phòng.

Thân thể Vương Cường xiêu vẹo nằm trên cầu thang tầng ba. Hai mắt hắn trợn tròn, cổ bị bẻ cong thành một góc độ khó tin, đã không còn thở.

Lý Uyển: “A Cường!”

Hai chân cô mềm nhũn té xuống đất, gần như ngất xỉu.

“Chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra?”

Trương Phỉ Nhiên cũng lao ra, nhìn thấy thảm trạng ở cầu thang liền hít một hơi khí lạnh.

Máu tươi từ người Vương Cường chậm rãi tràn ra, nhiễm đỏ cả sàn nhà. Tựa như có sức mạnh nào chỉ dẫn, máu tươi tạo thành một hàng chữ, hiện lên trước mặt tất cả mọi người….

Tiêu diệt ác quỷ trong làng, sống sót.

Trương Phỉ Nhiên lẩm bẩm nói: “Nhiệm vụ cư nhiên lại xuất hiện vào lúc này…”

Lâm Kiều nửa quỳ trước hàng chữ bằng máu, nhìn chằm chằm Vương Cường bởi vì sợ hãi quá mức mà mặt mũi vặn vẹo, khẽ cau mày.

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc….

Trên cầu thang bỗng vang lên tiếng viên bi, Lý Uyển lần nữa hét chói tai, Lâm Kiều ngẩng đầu, xông lên tầng ba.

Âm thanh từ sâu trong tầng ba truyền tới, Lâm Kiều mở đèn, ánh đèn mờ nhạt miễn cưỡng chiếu sáng hành lang chật hẹp, hai bên bức tường chuyển sang màu vàng, trong không khí cũng tràn ngập mùi mục nát.

Cuối hành lang, một cánh cửa sổ cũ nát mở ra, âm thanh “rít gào” của gió đêm thổi đến.

Ngón tay Lâm Kiều chạm vào giữa đoản đao, từng bước đi đến trước cửa sổ, đẩy ra cánh cửa sổ..

“Lâm Kiều!”

Sau lưng vang lên tiếng hô của Trương Phỉ Nhiên, Lâm Kiều quay đầu, trong giây lát, một cánh tay nhợt nhạt lạnh như băng phóng vào, gắt gao bắt lấy cổ tay Lâm Kiều, muốn lôi cậu ra khỏi cửa sổ!

Lâm Kiều không chút do dự rút đao, ánh đao trong suốt chém vào bóng đêm ngoài cửa sổ, một trận gió lạnh lướt qua, cửa sổ nháy mắt mở toang, cánh tay kia cũng biến mất.

Lâm Kiều nhìn ra ngoài, bên ngoài rừng cây đong đưa theo gió, tầng tầng bóng cây phản chiếu lên hai bên bức tường, như thể bóng ma điên cuồng nhảy múa. Trương Phỉ Nhiên chậm rãi đến gần Lâm Kiều, nói: “Có gì ở đó không?”

Lâm Kiều nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Không có gì hết.”

Trương Phỉ Nhiên “Ồ” một tiếng, lại nói: “Vương Cường chết rồi, không cứu được.”

Vương Cường ngã từ trên cầu thang xuống mà chết, dường như trước khi chết gặp phải thứ gì cực kỳ đáng sợ. Lý Uyển ở cùng hắn lúc trước cũng gần như sụp đổ, thật lâu sau mới miễn cưỡng nói thành lời.

Tiếu Kha Ngải bị Trương Phỉ Nhiên đánh thức, trên mặt vẫn còn mơ ngủ, cậu ta nói mình nằm ngủ ở tầng một, trước sau không nghe thấy âm thanh gì.

“Tiêu diệt ác quỷ trong thôn? Chính là nhiệm vụ của chúng ta?”

“Đúng vậy.”

Trương Phỉ Nhiên nói: “Dựa theo lời Lý Uyển, vừa rồi Vương Cường có thể đã gặp quỷ, mà con quỷ đó vẫn còn là con nít.”

Tiếu Kha Ngải nói: “Vậy có khi nào Trầm Phỉ Nhi cũng là…”

Ầm!

Ngay lúc này, một cơn gió như có như không thổi qua, thổi văng một cánh cửa sổ.

Tiếu Kha Ngải: ”…”

Lâm Kiều xoay người, đóng lại cửa sổ phía sau lưng.

“Gió mà thôi.”

Cậu nói: “Trời sáng nhanh quá.”

Tiếu Kha Ngải thở phào nhẹ nhõm: “Trời sáng thì tốt, đến lúc đó lại đi hỏi những người ở đây một chút về…”

Lâm Kiều đột nhiên bịt kín miệng cậu, một ngón tay để giữa môi mình.

Tiếu Kha Ngải: “???”

Lâm Kiều hơi nghiêng đầu, ra hiệu Tiếu Kha Ngả nhìn phía bên kia, giây tiếp theo, toàn bộ tóc gáy Tiếu Kha Ngải thi nhau dựng đứng.

Toàn bộ bọn họ đều đứng ở tầng một, mà đầu cầu thang tầng hai bên kia chẳng biết lúc nào lại nhiều hơn một bóng người… Đang đứng yên ở đó nhìn bọn họ.

*Lời editor: chương sau khoảng 2 ngày sẽ đăng nhé, chương sau khá ngắn. =}}}

Cảm ơn mọi người đã đọc!* tung bông =^=

Bạn đang đọc Trốn thoát trò chơi chết chóc của Nhược Ương Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalatete
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.