Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm tối

Phiên bản Dịch · 2200 chữ

* * Trong đây tầng một là tầng trệt nha!*

Giữa cầu thang tầng một và tầng hai có một cánh cửa ngầm, đi vào cánh cửa đó liền tìm được phòng của y tá trưởng.

Phòng Vương Na không lớn, chỉ có một cái giường cùng vài vật dụng thiết yếu. Trong đó khiến người ta chú ý là một chiếc tủ quần áo to lớn, bên trong treo vài bộ quần áo y tá, trừ những thứ này ra trong tủ còn có một ngăn tủ bị xích sắt lớn khóa lại.

Lâm Kiều thử phá khóa, lại phát hiện ngăn tủ này đã bị khóa chặt, cơ bản không cách nào phá được.

Tần Phú nói: “Cho tôi mượn đoản đao.”

Lâm Kiều rút đoản đao, do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa cho anh.

Tần phú ước chừng thanh đoản đao trong tay, vung đao. Chỉ nghe một tiếng “Keng”, không khí bị cắt đôi, lưỡi đao cùng xích sắt cọ sát phát ra tia lửa, trong ánh lửa điện, xích sắt vỡ thành hai khúc!

Xích sắt bể nát loảng xoảng rơi xuống đất, Tần Phú quan sát đoản đao vài lần, hỏi: “Thanh đao này không tệ, tìm thấy ở đâu vậy?”

Lâm Kiều: “Trên Tao Bao, ba đồng tám.”

“Phụt”, Tiếu Kha Ngải bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng.

Lâm Kiều lấy lại đoản đao của mình, thuận tay kéo ngăn tủ.

Bụi bặm lâu năm xông ra, đợi đến khi nhìn rõ vật nằm bên trong, Lam Nguyệt Thược nhẹ nhàng “Oa” một tiếng.

Trong ngăn tủ chứa đầy những bộ quần áo tuyệt đẹp, chỉ là vì niên đại quá lâu, những đường viền họa tiết kia đều đã mục nát, tản ra một thứ mùi khó có thể diễn tả bằng lời.

“Đây đều là quần áo của Vương Na?”

Lam Nguyệt Thược hỏi: “Tại sao lại phải khóa lại?”

Tiếu Kha Ngải thuận miệng nói: “Có lẽ dáng dấp quá khó coi, nên dù thích cũng không dám mặc.”

Văn Lộ Na: “Chưa chắc là của cô ta, có thể là giữ của người khác.”

Tướng mạo Vương Na cực kì xấu xí, nhưng lại cất giữ rất nhiều quần áo xinh đẹp. Nhưng những bộ quần áo này đã niêm phong nhiều năm, sớm đã mặc không được nữa.

Ngoài đống quần áo mục rửa cũng không còn gì đặc biệt, vì vậy mọi người đến nơi khác trong phòng tiếp tục kiểm tra.

Chiếc giường đã lâu không có người sử dụng đã bám đầy bụi, Lâm Kiều cạy tủ đầu giường của Vương Na, phát hiện bên trong có một hộp sắt nho nhỏ, cùng với một quyển nhật kí cũ.

Hộp sắt loang lổ vết gỉ sét rất không bắt mắt, đến khi Lâm Kiều mở nắp hộp ra lại phát hiện bên trong vậy mà là một chiếc nhẫn kim cương, chiếc nhẫn rực rỡ sáng chói, tinh xảo như mới.

Lâm Kiều cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, bên dưới đáy hộp xuất hiện một bức hình màu vàng.

“Phó… Tần Phú.”

Cậu nói: “Đưa tôi nửa tấm hình lúc trước.”

Tần Phú: “Vừa rồi cậu gọi tôi là gì?”

Lâm Kiều: “Tôi không có gọi anh, đưa hình cho tôi.”

Tần Phú nhíu mày, đưa tấm hình cho cậu.

Hai tấm hình hợp chung lại một chỗ, lại thành một bức hình hoàn chỉnh. Trước cửa bệnh viện tâm thần, một nữ nhân xinh đẹp nắm tay một bé trai, mặt dịu dàng mỉm cười.

Văn Lộ Na liếc mắt nhận ra người phụ nữ trong hình: “Đó là viện trưởng phu nhân?”

Cô lấy tấm ảnh ba người viện trưởng chụp chung cùng bức ảnh so sánh, mặc dù bất đồng, mặt mũi cũng có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn ra hai người phụ nữ đó là cùng một người.

“Nếu như vậy, từ nhỏ Trần Uy đã quen biết viện trưởng phu nhân.”

Văn Lộ Na ôm ngực nói: “Viện trưởng phu nhân xuất hiện cùng lúc với Vương Na, nói không chừng quần áo trong tủ đều là của cô ta.”

“Chiếc nhẫn kim cương này có lẽ cũng là của cô ta.”

Lâm Kiều nói: “Bao gồm cả cuốn nhật kí.”

“Lại là cuốn nhật kí à.”

Tiếu Kha Ngải nói: “Tại sao bọn họ đều có thói quen ghi nhật kí, cố ý để lại cho chúng ta đọc sao?”

“Bởi vì đây là trò chơi kinh khủng mà.”

Văn Lộ Na sâu xa nói: “Trong trò chơi khủng bố này luôn cho cậu tờ giấy nhắc nhở nhỏ, nếu không làm sao cậu biết nội dung vở kịch như thế nào?”

Tiếu Kha Ngải: “Ồ…”

Lâm Kiều mở quyển nhật kí, chữ viết bên trong tao nhã thanh tú, ký tên cũng không phải Vương Na, mà là một cô gái tên “Tần Nhã”.

[10.1, trời trong]

Hôm nay là lần đầu tiên mình gặp anh Lục, anh rất tốt, mình rất thích anh ấy]

[12.18, Trời trong.]

[Mình gặp được A, cô ấy đang nhìn anh Lục, anh Lục cũng đang nhìn cô ấy]

[1.15, Trời râm.]

[Anh Lục cầu hôn mình, mình đồng ý. A cùng anh Lục ồn ào một trận, anh Lục đẩy cô ấy ra.]

[1.28, Trời râm.]

[Ba chồng qua đời, anh lục thay vị trí của ông ấy, thời điểm chúng mình dọn nhà gặp bé Trần Uy, là đứa trẻ A nhận nuôi.]

[2.5, Mưa nhỏ.]

[Hôm nay bé Trần Uy chịu nói chuyện với mình, cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, chẳng qua có chút hướng nội. Mình nói với anh Lục cũng muốn có một đứa trẻ, nhưng anh ấy im lặng.]

[4.1, Mưa to]

[A trở về, thế nhưng…]

[5.2, Trời trong.]

[A hẹn mình gặp mặt bên ngoài, mình đồng ý, đến lúc phải kết thúc.]

Ghi chép đến đây liền hết, phía sau chỉ le que vài trang giấy trống.

Tiếu Kha Ngải: “Hết rồi?”

Lâm Kiều: “Hết rồi.”

Tiếu Kha Ngải bước đến cạnh cậu, nhìn chằm chằm quyển nhật kí, nói: “Người tên Lục này hẳn là viện trưởng đương nhiệm, A lại là ai? Dường như cùng viện trưởng có quan hệ?”

Cậu ta ngừng một chút, do dự nói: “Nói không chừng chính là Vương Na?”

Vừa nghĩ đến gương mặt Vương Na, cậu ta cảm thấy có chút sợ hãi.

“Tôi cảm thấy không phải.”

Văn Lộ Na vuốt cằm nói: “Không phải Trần Uy là người giết Vương Na sao? Trần Uy được nhắc đến trong này là do A nhận nuôi, nếu Vương Na là A, vậy sao có thể bị Trần Uy giết chết.”

Tiếu Kha Ngải: “Cũng đúng, chị nói có lý.”

Văn Lộ Na cười cười nhìn cậu ta.

Tần Phú: “Chỉ với những thứ này chúng ta chưa thể xâu chuỗi đầu đuôi sự việc được, cần phải tìm nhiều tin tức hơn.”

Lâm Kiều kẹp nửa tấm hình vào cuối nhật kí, nói: “Vậy kiểm tra tiếp xem nơi này còn cái gì.”

Mọi người lại tiếp tục lục soát, thế nhưng dường như manh mối cho bọn họ chỉ có cuốn nhật kí cùng bức hình cũ, dù bọn họ có lật tung căn phòng này lên cũng không tìm được thêm vật gì có giá trị.

Mỗi một địa điểm mới đều cung cấp lượng tin tức có hạn, biết được điểm này, mọi người chỉ có thể lựa chọn rời đi.

“Tấm bản đồ cuối cùng hẳn là phòng của viện trưởng.”

Tiếu Kha Ngải nói: “Chẳng qua không biết đi đâu tìm tấm bản đồ đó đây.”

Lâm Kiều nói: “Chung quy sẽ tìm được.”

Gần tối, bệnh viện tâm thần dần dần u tối. Văn Lộ Na cùng Tiếu Kha Ngải làm xong cơm tối, Trương Tiêu Lam từ chối nói mình không đói bụng, cùng Lam Nguyệt Thược ở lại trong phòng.

Cửa phòng mở ra, có thể nghe rõ ràng âm thanh của mấy người bên ngoài, Trương Tiêu Lam nhìn chằm chằm bóng người bọn họ, lặng yên không tiếng động ngồi dậy.

Lam Nguyệt Thược nằm trên một chiếc giường khác ngủ rất say, Trương Tiêu Lam cách giường kêu cô ta mấy tiếng, không có người đáp lại.

Trong phòng từ đầu đến cuối đều yên tĩnh, Trương Tiêu Lam thở phào nhẹ nhỏm.

Chiếc chìa khóa tìm thấy trong lúc ăn mì sợi kia bị cô ta nắm thật chặt trong lòng bàn tay, dính ướt mồ hôi. Ả ta chậm rãi bước xuống giường, từ góc tường lần lượt bước đến dưới cửa sổ. Trong những căn phòng ở đây, chỉ có cửa sổ phòng này thông với một hành lang, không bị thanh sắt chặn lại.

Mình phải đi, phải rời khỏi nơi quỷ quái này.

Trương Tiêu Lam nghĩ như vậy, cắn chìa khóa trong miệng, hai tay dùng sức leo lên bục cửa sổ.

Dù gì ả ta cũng là tay già đời đã trải qua ba thế giới, liền rất đễ dàng từ cửa sổ nhảy ra khỏi phòng, không phát ra âm thanh quá lớn.

Như ả ta dự liệu, ngoài cửa sổ đích xác là một hành lang, hành lang thật dài kéo dài về phía trước, thẳng đến cầu thang bên kia… Phía trước cầu thang, là cổng bệnh viện tâm thần.

Trong lòng Trương Tiêu Lam “Ầm ầm” nhảy cẫng lên, ả ta khó mà ức chế vui mừng của mình, cởi giày ra, liền chạy thật nhanh về phía bên kia.

Chân trần đạp trên đất vẫn không phát ra bất kì âm thanh nào, Trương Tiêu Lam một tay xách giày, một tay nắm chặt chìa khóa, mắt thấy cách cầu thang càng ngày càng gần, gần như nhịn không được muốn cười thật lớn.

Mình rốt cuộc cũng thoát, người sống sót chính là mình!

Ý niệm này không ngừng hiện lên trong đầu, khiến ả ta lâm vào trạng thái cực kì hưng phấn, ngay cả mặt đất dưới chân cũng không để ý, vô tình té lộn nhào một cái.

Cú ngã thật sự quá thảm, đôi giày văng xa, khuỷu tay ả cũng bị rách, máu tươi đầm đìa.

“A!”

Trương Tiêu Lam kêu đau, phát hiện chìa khóa bị rơi cách mình mấy mét, lập tức không để ý xung quanh, chỉ muốn bò qua nhặt lại nó.

Lúc này đã là ban đêm, hành lang không mở đèn, cầu thang thông hai tầng lầu một mảnh tăm tối.

Trương Tiêu Lam bò lên bậc thang, đem chìa khóa kia một lần nữa nắm trong tay, lộ ra nụ cười.

Lúc này ả ta mới cảm giác khuỷu tay đau đớn như bị muối xát, giãy giụa muốn bò dậy, giây tiếp theo, một thanh âm từ nơi nào đó nhẹ nhàng truyền xuống, thế nhưng ả ta nhớ rõ tầng hai hiện giờ cơ bản không có người.

Cộp, cộp, cộp…

Tiếng bước chân từ sâu trong tầng hai truyền đến, từ xa đến gần. Ngay khi Trương Tiêu Lam chưa kịp phản ứng, thanh âm đó cũng đã đến cạnh ả.

“Không được nhìn… Ngàn vạn lần không được nhìn…”

Mồ hôi lạnh từ trán rơi xuống, Trương Tiêu Lam lặp đi lặp lại tự nhắc nhở mình, cứng đờ xoay người lại. Ngay khoảng khắc xoay người lại đó, không biết do lòng hiếu kì hai do bị thứ gì dẫn dụ, ả ta liếc mắt lên lên tầng hai.

Bên cạnh tay vịn cầu thang lên tầng hai, một bóng đen từ trên cầu thang đang cúi người xuống, gắt gao nhìn chằm chằm ả.

Trương Tiêu Lam: “Á---!!”

Ả ta bị dọa đến hét to một tiếng, lập tức hướng cổng bệnh viện chạy, thi thể viện trưởng vẫn nằm ở đó, Trương Tiêu Lam đạp phải xác chết mềm nhũn lại hét to nhảy lên.

“Mở cửa ra! Cho ta ra ngoài!”

Ả ta gần như sụp đổ, run tay lấy ra chiếc chìa khóa qua loa cắm vào ổ khóa, liên tiếp đút mấy lần đều không đút được vào, gấp đến mức trực tiếp khóc lên.

“Mở nhanh lên một chút!”

Ả nặng nề đút vào lần nữa, ngay lúc này, chìa khóa trùng hợp trượt vào ổ, “Rắc rắc” cánh cổng mở ra.

“Mở ra rồi? Mở ra rồi?! Ha ha ha ha ha ha ha!”

Sợ hãi xen lẫn vui mừng, khuôn mặt Trương Tiêu Lam vặn vẹo. Ả phát ra tiếng cười thật to, nôn nóng đẩy cửa ra.

Ngoài cổng chỉ là một mảnh u tối, núi rừng cùng cành cây xen kẽ, bóng cây phản chiếu lên mặt đất tựa như quỷ ảnh phảng phất lay động.

Trong mắt phản chiếu lại thứ gì đó, Trương Tiêu lam lập tức cứng đờ tại chỗ. Trên mặt ả tràn đầy sợ hãi, một khắc đó, ả ta ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có.

Trong đêm tối, một tràng âm thanh quái dị âm u vang lên.

“Rốt cuộc cũng vào được rồi.”

Bạn đang đọc Trốn thoát trò chơi chết chóc của Nhược Ương Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalatete
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.