Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng nghiến răng

Phiên bản Dịch · 2367 chữ

Két két két…

Lam Nguyệt Thược bị âm thanh kì quái đánh thức.

Âm thanh không lớn, nhưng lại hết sức chói tai. Ken két ken két, tựa như tiếng vật cứng đang ma sát, nghe có phần dựng tóc gáy.

“Trương Tiêu Lam?”

Lam Nguyệt Thược thò đầu ra từ trong chăn, nhìn người nằm trên giường đối diện, không nhịn được gọi một tiếng.

“Trương Tiêu Lam, là cô đang nghiến răng hả?”

“Két két két…”

Không ai trả lời, thanh âm đó cũng không ngừng lại.

Tiếng nghiến răng vang lên trong căn phòng yên tĩnh có chút quỷ dị, Lam Nguyệt Thược nhịn một lúc, lại không thể nhịn được nữa xoay người ngồi dậy, đi đến cạnh Trương Tiêu Lam.

“Tiếng nghiến răng của cô ồn quá, đừng nghiến nữa.”

“...”

Trương Tiêu Lam trong chăn dường như không nghe thấy, từ đầu đến cuối đều đưa lưng về phía cô. Lam Nguyệt Thược nổi giận, trực tiếp đưa tay đẩy một cái…

Thế nhưng cô lại không đụng phải gì cả.

Chăn mềm rũ xuống, vốn thứ phồng lên trong chăn… Lại không có một bóng người.

Tiếng nghiến răng đúng lúc ngừng lại, sắc mặt Lam Nguyệt Thước thoát cái đại biến.

“...Không thể, không thể nào…”

Cô ta kinh hoảng lui về sau vài bước, nghiêng đầu chạy ra khỏi phòng. Ngay khoảnh khắc rời khỏi phòng kia, cô ta nghe thấy tiếng hét thảm thiết của phụ nữ ở bên ngoài.

“A a a a a a a---!!”

Tiếng hét thảm thảm thiết từ xa truyền đến, không rõ ràng lắm nhưng có thể cảm nhận được sự thống khổ và tuyệt vọng mãnh liệt. Mấy người canh gác ngoài phòng liền biến sắc, cùng nhìn Lam Nguyệt Thược vừa lao ra khỏi phòng.

“Là Trương Tiêu Lam!”

Lam Nguyệt Thược chưa hết kinh hoảng, chỉ vào trong phòng: “Không thấy Trương Tiêu Lam nữa!”

“Làm sao có thể?!”

Văn Lộ Na thoát cái đứng dậy: “Cô ta không phải đang ở trong phòng sao, đi ra ngoài lúc nào chứ?!”

Tần Phú cùng Lâm Kiều hai mắt nhìn nhau, lập tức đuổi theo hướng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Những người khác cũng đuổi theo sát nút, một người cũng không dám chậm trễ.

Không lâu sau, ngay tại cổng bệnh viện, bọn họ tìm thấy Trương Tiêu Lam chỉ còn sót lại một tia hơi thở.

Cô ta ngã trên đất, bị vật sắc bén chém ngang bụng. Nội tạng ruột gan từ vết chém lòi ra, đỏ đỏ hồng hồng xen kẽ nhau.

Máu tươi chảy đầy đất, một tay Trương Tiêu Lam vẫn còn hơi co quắp, con ngươi tan rã, run rẩy chìa tay hướng những người khác… Giây tiếp theo, cánh tay kia đập xuống đất, không còn nhúc nhích.

“...”

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh gay mũi, nhất thời không ai mở miệng.

Trương Tiêu Lam chết, tương tự như những người trước đây, mất đi tay chân, là một cánh tay phải.

Không ai biết vì sao cô ta lại xuất hiện ở nơi này, rời khỏi phòng, một mình. Có thể cô ta muốn thoát khỏi nơi này, nhưng cổng bệnh viện tâm thần vẫn khóa, còn chưa mở.

“Tay phải đã gom đủ…”

Tiếu Kha Ngải lẩm bẩm nói, trong mắt lộ ra kinh khoảng: “Vậy không phải chỉ còn mỗi cái đầu thôi sao?”

Không ai trả lời, bọn họ đều biết đây là chuyện hiển nhiên.

Lâm Kiều yên lặng nhìn chằm chằm thi thể Trương Tiêu Lam vài giây, nói: “Thi thể viện trưởng vẫn còn ở đây.”

Tiếu Kha Ngải mặt mày ủ dột: “Vậy thì thế nào đừng nói chính hắn ta là người giết Trương Tiêu Lam.”

Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Chỉ có viện trưởng là không mất đi tay chân, có thể đầu của hắn là mục tiêu tiếp theo của kẻ sát nhân.”

Tiếu Kha Ngải sững sốt, ngẩng đầu nhìn Lâm Kiều..

“Không sai, viện trưởng là ngoại lệ.”

Văn Lộ Na nói: “Trong số những người bị giết chỉ có hắn là toàn thây, nếu thật sự để hung thủ lấy đi cái đầu, chúng ta thật sự xong luôn.”

Tiếu Kha Ngải: “Vậy chúng ta mang thi thể viện trưởng theo đi.”

Cậu ta vốn định vác thi thể viện trưởng lên vai, nhưng nhìn thấy diện mạo dữ tợn khi chết của viện trưởng lại do dự.

Tần Phú kéo một tay viện trưởng, đỡ hắn trên vai, nói: “Đi thôi, chúng ta trở về trước đã.”

Lâm Kiều liếc nhìn bả vai của anh, không lên tiếng.

Mọi người lại trở về phòng, đem thi thể viện trưởng khóa lại trong một căn phòng trống khác.”

Sau khi trở về, Tiếu Kha Ngải đột nhiên nghĩ đến một thứ, nhìn Lâm Kiều nói: “Đúng rồi, còn có Vương Na! Thi thể Vương Na vẫn còn ở nhà bếp, có khi nào đầu của cô ta bị lấy đi không?”

“Nhưng cô ta đã bị mất một cái chân rồi, theo lý mà nói hẳn sẽ không trở thành mục tiêu kế tiếp.”

Lâm Kiều trầm tư: “Nếu không những người chết trước đây cũng có thể bị lấy mất đầu.”

“Thi thể?”

Văn Lộ Na kinh ngạc hỏi: “Trong phòng bếp không hề có thi thể của Vương Na, hai người đang nói gì vậy?”

Tiếu Kha Ngải nhìn cô nói: “Tôi nói đã với mọi người rồi, trước đó chúng tôi chính là ở phòng bếp tìm được thi thể bị băm nát của Vương Na.”

Văn Lộ Na sắc mặt hơi thay đổi: “Lúc ấy tôi đi ngang qua nhà bếp nhưng không thấy thi thể đâu nữa, còn tưởng là mọi người đã dọn đi rồi.”

“...”

Tiếu Kha Ngải kinh ngạc không nói nên lời, Tần Phú nhìn Lâm Kiều, nói: “Chúng ta trở lại đó nhìn một chút.”

Lâm Kiều: “Ừ.”

Nhà bếp từ khi Vương Na chết cũng không có ai đặt chân đến, Lâm Kiều vẫn nhớ rõ vị trí tìm thấy Vương Na, lúc đó thi thể rơi đầy đất, đầu Vương Na cũng lộc cộc lăn đến cạnh bàn đặt nguyên liệu thức ăn..

Nhưng khi cậu quay lại lần nữa, thi thể Vương Na đã không cánh mà bay.

“Tại sao không thấy nữa rồi?”

Tiếu Kha Ngải vọt đến cạnh bàn, trên mặt khó nén khiếp sợ: “Không thể nào! Lúc ấy tôi cùng anh hai đều tận mắt nhìn thấy thi thể cô ta nằm ở đây, căn bản không ai dám động đến!”

Trên sàn nhà đừng nói là thi thể, thậm chí ngay cả vết máu cũng không có, chỉ có cái tủ bên cạnh vẫn còn máu tươi loang lổ, chứng minh nơi đó quả thật từng tồn tại một cái xác.

“Nếu như mục tiêu là đầu lâu, tại sao lại còn mang đi cả thi thể?”

Văn Lộ Na cau mày nói: “Liệu có phải cô ta thực chất vẫn còn ở đây hay không?”

Lam Nguyệt Thược bị dọa đến rùng mình, sợ hãi nói: “Không thể nào, chẳng lẽ thi thể đã bị chặt nhỏ còn có thể đi lại sao?”

Văn Lộ Na: “Nhưng đột nhiên biến mất như vậy thật không bình thường, chúng ta có nên đi tìm thử không?”

Cô nói xong nhìn về phía Tần Phú, muốn có được câu trả lời từ đối phương.

“Tìm.”

Tần Phú lời ít ý nhiều, nói: “Tất cả mọi người đi cùng nhau.”

Muốn tìm kiếm một thi thể bị băm thây ở bệnh viện tâm thần to lớn như vậy không phải là chuyện đơn giản. Mọi người chỉ có thể cố gắng hết sức, bắt đầu tìm kiếm ở tầng ba trước tiên.

Ban đầu, Tần Phú và Văn Lộ Na cùng tìm kiếm ở tầng ba, nơi này phần lớn là những căn phòng bị khóa chặt, chỉ có vài phòng mới có thể vào, nhưng bên trong đều trống rỗng, không có thứ gì.

Tầng ba rất nhanh kiểm tra xong, không thu hoạch được gì mọi người tiếp tục xuống tầng hai. Dọc theo đường đi, Lam Nguyệt Thược kinh hồn bạt vía, không dám tụt lại phía sau cũng không dám đi đầu, một mực đi ở vị trí chính giữa, Tiếu Kha Ngải lại rơi xuống sau cùng.

Bây giờ đã là buổi tối, hành lang tầng hai mở đèn, ánh đèn miễn cưỡng chiếu sáng vách tường hai bên. Lam Nguyệt Thược cứng ngắc đi sau Văn Lộ Na, đột nhiên nghĩ đến nơi này chính là nơi Ngô Nguyệt Minh chết, nhất thời cảm thấy có gió lạnh thổi qua, thổi đến cả người đều phát lạnh.

Cô nhỏ giọng nói: “Đã trễ lắm rồi hay chúng ta trở về đi…”

Không có ai đáp lại, mấy người trước mặt dường như không nghe thấy lời nói của cô.

Lam Nguyệt Thược đưa tay muốn kéo Văn Lộ Na, tay đưa đến một nửa lại ngừng lại giữa chừng.

Dưới ánh đèn lờ mờ, mấy người trước mặt tay chân động tác không biết tại sao lại trở nên cực kì cứng ngắc quỷ dị…. Tựa như căn bản không phải người sống.

Lam Nguyệt Thược cả kinh, trong đầu tràn đầy sợ hãi, cô theo bản năng muốn kêu thành tiếng, nhưng lại nghĩ đến Tiếu Kha Ngải đang ở phía sau, lập tức quay đầu lại…

Ánh sáng ảm đạm nơi cầu thang, một bóng người tứ chi vặn vẹo chậm rãi đi vào trong bóng tối. Phần lưng của nó bị còng, hai cánh tay thật dài kéo lê trên mặt đất, ánh lên vách tường một bóng người đen nhánh khiếp sợ.

Lam Nguyệt Thược: “A---!”


Cuối tầng hai có một cánh cửa sổ, ngoài cửa sổ là rừng núi, ánh trăng lạnh lùng trong suốt chiếu xuống, rừng núi dưới ánh trăng tựa như quỷ ảnh chập chờn.

Lâm Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày.

Trong đêm tối dường như có thứ gì đó trốn trong rừng, chẳng qua khi cậu nhìn kĩ lần nữa, nơi đó vẫn là một mảnh đen nhánh, không có gì thay đổi.

Tần Phú đứng bên cạnh hỏi: “Sao vậy?”

“Bên ngoài dường như có thứ gì đó.”

Lâm Kiều nói: “Nhìn không rõ lắm.”

Tần Phú: “Để tôi nhìn thử.”

Anh bước đến gần, bả vại liền chạm Lâm Kiều. Cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được bắp thịt cùng sức nóng liên tục.

Đột nhiên Lâm Kiều nhích ra một bước.

Tần Phú: “?”

Lâm Kiều mặt không cảm xúc: “Anh vừa cõng viện trưởng.”

Tần Phú: “…”

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt tối màu xinh đẹp của người thanh niên, nhìn thấy rõ sự ghét bỏ trong đó.

“... Vừa rồi tôi cõng vai bên kia.”

“Anh còn chạm vào tay hắn.”

Kiều khí* ghê.

  • Làm nũng, nhõng nhẽo, đáng yêu, dễ thương, ngạo kiều

Tần Phú nghĩ.

Qủa nhiên được nuôi không tốt.

“Đợi một chút tôi thay quần áo.”

Lâm Kiều nói: “Anh có quần áo sao?”

Tần Phú nói: “Trong thẻ có.”

Thẻ bạc trắng tồn tại không gian, hắn cũng không giấu giếm thân phận của mình với Lâm Kiều.

Lâm Kiều trầm ngâm hỏi: “Nếu mang được quần áo, tại sao anh không mang theo vũ khí phòng thân?”

Tần Phú: “Qủa thật thẻ bạc trắng tồn tại không gian nhưng chỉ giới hạn một ít đồ dùng hằng ngày, không cách nào mang vũ khí theo được.”

Lâm Kiều cúi đầu nhìn đoản đao của mình.

Cậu nhớ lúc vừa lên xe lửa, túi đồ cậu cõng liền biến mất, chỉ còn lại thanh đoản đao này. Lúc đó Trương Phỉ Nhiên nói với cậu mỗi người chỉ được mang theo một món đồ lên xe, chẳng qua không biết cách lựa chọn như thế nào.

Cậu đem thắc mắc của mình hỏi, liền nhận được đáp án của Tần Phú: “Thứ lưu lại là ngẫu nhiên, Hoặc là thứ cậu ghét nhất, hoặc là thứ cậu trân quý nhất.”

Lâm Kiều liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay anh.

À.

Tần Phú: “Thanh đoản đao của cậu là…”

Lâm Kiều lạnh lùng nói: “Ghét nhất.”

“...”

“Tôi không may mắn như cậu.”

Văn Lộ Na vén lên mái tóc dài, nhún vai nói: “Thứ lưu lại là dây chuyền do bạn trai cũ tôi tặng, bị tôi ném đi rồi.”

Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng hét của Lam Nguyệt Thược sau lưng.

“A!”

Văn Lộ Na bị dọa sợ hết hồn, lập tức quay đầu về phía cô ta, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lam Nguyệt Thược khiếp sợ nhìn chằm chằm bọn họ, xoay người muốn chạy… bị Văn Lộ Na chụp lại.

“Chuyện gì xảy ra? Cô nhìn thấy cái gì?”

Văn Lộ Na lắc bả vai Lam Nguyệt Thược, hỏi: “Hay gặp phải gì rồi?”

Lam Nguyệt Thượng hoảng sợ nhìn cô, trong sự chất vấn không ngừng của đối phương, tâm tình từ từ bình ổn lại.

“Tôi.. tôi mới vừa rồi nhìn thấy mọi người rất kì quái.”

Cô ta lẩm bẩm nói: “Mọi người thật giống một đám quỷ…. Thực sự, tôi thấy quỷ thật! Là ở chỗ đó!”

Cô ta chỉ về hướng cầu thang… chỉ thấy nơi đó trống không, không có gì cả.

“...”

Văn Lộ Na yên lặng vài giây, nói: “Tôi thấy có chỗ nào đó không được bình thường.”

Lam Nguyệt Thược: “Đúng không! Chính là chỗ đó!”

Lâm Kiều chậm rãi nhướng mi: “Là chúng ta.”

Trong bọn họ… có người im hơi lặng tiếng biến mất.

P/s: thực ra có một nhà đã edit xong bộ này rồi, là nhà banhtongakasun.wordpress, mình cũng mới biết đây thôi. Các bạn có thể qua nhà đó đọc nhé. Vì bộ này là bộ đầu tiên mình tập tành edit nên sẽ có nhiều sai sót. Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc bộ này <333

Bạn đang đọc Trốn thoát trò chơi chết chóc của Nhược Ương Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalatete
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.