Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tầng hầm

Phiên bản Dịch · 2413 chữ

Trợn mắt trong chốc lát, Lâm Kiều lập tức cong người rút đao, đoản đao mang theo tiếng gió lạnh lẽo - dừng lại giữa không trung.

Cánh tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cậu, dùng sức liền cùng Lâm Kiều ngã về sau. “Ken két” trên tường xuất hiện một cánh cửa nhỏ, cảnh tượng trước mặt Lâm Kiều bỗng nhiên thay đổi.

Nơi này vẫn là tầng hầm, chẳng qua bọn họ bước vào một căn phòng. Một tay Tần Phú vẫn còn đang ôm eo Lâm Kiều, nói bên tai cậu: “Vừa rồi quá nguy hiểm, cậu không nên bước ra.”

Hơi thở người đàn ông phun bên tai, mang theo cảm giác nhột nhột trên da. Lâm Kiều bất ngờ lùi về sau một bước, đẩy cánh tay anh ra nói: “Làm sao anh xuống đây được?”

Tần Phú nói: “Đạp trúng một đường hầm khác.”

Lâm Kiều “Ồ” một tiếng, mặt không chút thay đổi nói: “Anh dọa tôi.”

“...”

“Không có.” Tần Phú bình tĩnh nói.

Lâm Kiều vẫn mặt không thay đổi nhìn hắn chằm chằm.

“...”

Vài giây sau, Tần Phú hắng giọng, hỏi: “Cậu không thắc mắc đây là đâu à?”

Lâm Kiều nhướng mày.

Tần phú nhẹ nhàng mở cửa phòng, xuyên qua khe cửa, Lâm Kiều phát hiện bọn họ đã đến một nơi khác, cách đó không xa vẫn là hành lang kia, trong hành lang tăm tối, mơ hồ xuất hiện một thân ảnh cực kì to lớn.

Lâm Kiều: “Dã Ngỗng?”

“Không phải Dã ngỗng.”

Tần Phú nói: “Là quái vật nơi này, nó cường đại hơn.”

Anh đóng cửa phòng, thuận tiện chốt lại bằng ổ khóa cũ kỹ.

Căn phòng không lớn lắm, bên trong chỉ có một bàn gỗ cùng lẻ tẻ vài vật dụng thiết yếu, một chiếc rương sắt phủ đầy bụi nằm trong góc tường, dường như rất lâu không người đụng đến.

Trên bàn đặt một ngọn đèn lồng ngựa cũ kỹ, ánh sáng yếu ớt. Tần Phú cầm lấy ngọn đèn, đi đến trước rương sắt.

“Biết mở khóa không?”

Rương sắt bị khóa chặt bởi một ổ khóa to lớn, Lâm Kiều không trả lời, từ đỉnh rương bẻ một miếng sắt, xoay cổ tay hai cái, ổ khóa “Rắc rắc” mở ra.

Cái rương đóng kín đã lâu được mở, bụi bặm lập tức bay ra. Lâm Kiều liền né người tránh, Tần Phú phía sau di chuyển không kịp, bị sặc đến tối tăm mặt mũi.

Tần Phú: “…”

Thù dai thật.

Anh nghĩ trong đầu.

Sau này ai thèm yêu cậu.

Trong rương không có bao nhiêu đồ, chỉ có một cuốn sổ ghi chép nằm ở đáy rương cùng với một khung ảnh đã vỡ.

Lâm Kiều cầm lấy khung ảnh, bên trong có một bức ảnh cũ. Trong hình là người đàn ông mặc âu phục mang giày da cùng một người phụ nữ xinh đẹp nắm tay nhau đứng trước cửa bệnh viện tâm thần, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc. Đứng bên cạnh người đàn ông còn có một ông lão, mặt mũi mấy phần tương tự người đàn ông.

Người đàn ông này trước đó Lâm Kiều còn tiếp xúc chưa lâu, chẳng qua trong ảnh trẻ hơn rất nhiều. Chính là viện trưởng bệnh viện tâm thần.

Lâm Kiều nói: “Ông lão này là cha viện trưởng sao?”

“Hẳn vậy.”

Một tay Tần Phú đặt lên bả vai cậu, cúi người: “Trong cuốn ghi chép viết gì vậy?”

Lâm Kiều nhìn bìa cuốn ghi chép xám tro, lật ra trang thứ nhất.

Chữ viết trên trang giấy hoàn toàn xa lạ, nội dung tựa như là do nhân viên cũ ghi lại, từng dòng từng dòng mực đã phai màu, chỉ có thể nhìn rõ một số chữ.

[10.2, trời trong.]

[Tối hôm qua mình nhìn thấy viện trưởng lén lút đi vào phòng của y tá trưởng, bọn họ quả nhiên có gian tình.]

[10.16, Trời âm u.]

[Gần đây trong bệnh viện có rất nhiều tin đồn về y tá trưởng, cô ấy cãi nhau với viện trưởng rất nhiều lần, tâm tình rất xấu.]

[11.20, Trời mưa.]

[Con trai viện trưởng đính hôn, vị hôn thê là một mỹ nhân, chỉ là có chút…]

[12.28, Mưa nhỏ.]

[Y tá trưởng mất tích, viện trưởng đi tìm cô ấy.]

[2.1, Mưa lớn.]

[Viện trưởng qua đời, con trai ông ấy lên làm viện trưởng, còn mang theo vợ vào đây.]

[4.1, Mưa rào kèm theo sấm sét.]

[Y tá trưởng trở về, cô ấy lại…]

[6.15, Trời mưa.]

[Mọi người có gì đó rất không đúng, người càng ngày càng ít đi.]

[8.1, Trời trong.]

[Mình rời đi, bọn họ cũng điên rồi.]

Ghi chép đến đây chấm dứt, phía sau đều trống rỗng.

Lâm Kiều lật xuống trang cuối, nửa tấm hình rơi ra từ cuốn nhật kí, bị Tần Phú chụp được.

Đó cũng là tấm hình nhiều năm về trước, chẳng qua bị người xé làm đôi. Trong hình, một bé trai mặt mũi tuấn tú đứng trước bệnh viện tâm thần, một tay được nắm bởi… do tấm ảnh chỉ có một nửa nên không thể thấy được người kia.

“ ‘Viện Trưởng’ trong đây hẳn là viện trưởng tiền nhiệm.”

Lâm Kiều nói: “Còn y tá trưởng hẳn là Vương Na… Cô ta cùng viện trưởng tiền nhiệm có quan hệ gì sao?”

“Rất khó tưởng tượng nhưng có khả năng.”

Tần Phú cầm hai tấm hình, nói: “Tấm thứ nhất hẳn là lão viện trưởng cùng con trai con dâu, đứa trẻ trong tấm thứ hai có thể là viện trưởng đương nhiệm khi còn bé, hoặc chính là con hắn.”

Lâm Kiều nói: “Nhưng đến bây giờ vợ con viện trưởng vẫn chưa xuất hiện.”

Tần Phú: “Có thể gặp bất trắc, đã qua đời.”

Lâm Kiều hơi gật đầu, do dự nói: “Y tá trưởng kia dường như gặp phải chuyện gì, hơn nữa trong này không hề nhắc đến Trần Uy.”

Không chỉ Vương Na, người trong bệnh viện tâm thần dường như cũng gặp phải chuyện gì mới khiến cho nhân viên cũ nói “Bọn họ cũng điên rồi.”

“Grrừ…”

Có tiếng gì đó phát ra từ bên ngoài căn phòng, Tần Phú nhìn lướt qua, nói: “Trước mang theo những thứ này, chúng ta ra khỏi đây rồi nói tiếp.”

“Ừ.”

Lâm Kiều xoay người đặt cuốn nhật kí lên tay Tần Phú.

“...”

Anh nhướng mày, đem cất.

Ngoài phòng vẫn là một mảnh tối đen, quái vật to lớn ở hành lang đã không thấy đâu.

Lâm Kiều nhỏ giọng nói: “Đi bên nào?”

“Bên trái.”

Tần Phú ngừng một lát, nói tiếp: “Hôm nay cậu chịu nói chuyện với tôi.”

Lâm Kiều không thèm nhìn hắn: “Ưu tiên nhiệm vụ.”

Tần Phú câu câu khóe miệng: “Thật à.”

Lâm Kiều không trả lời, cậu quan sát bốn phía, thả nhẹ bước chân.

Hai người đi ngang qua hành lang, bên trong yên tĩnh không có bất kì âm thanh nào.

Tần Phú đột nhiên nói: “Cẩn thận.”

“Grừuu…”

Anh vừa dứt lời, một con quái vật lập tức từ trong hành lang trực tiếp lao thẳng đến bọn họ.

Lâm Kiều không nhúc nhích bởi vì Tần Phú nhanh như chớp xuất thủ, trong chớp mắt vặn gãy cổ quái vật kia.

“Rắc rắc”, quái vật mềm nhũn ngã xuống đất, tắt thở.

“Trực giác của anh rất nhạy bén”, Lâm Kiều nói.

“Cảm ơn vì lời khen.”

Tần Phú xoay mặt quái vật lại nói: “Tới xem một chút.”

Lâm Kiều tiến lên, bởi vì nơi này thực sự quá tối, qua vài giây cậu mới nhận ra quái vật này chính là thứ kêu “Grừ grừ” trong bóng tối cậu vừa gặp trước đó.

Thân thể quái vật tựa như con người, chẳng qua càng nhỏ dài quỷ dị, tỷ lệ có chút không cân đối. Mặc dù như vậy, khuôn mặt nó lại chân chân chính chính là một khuôn mặt người.

Lâm Kiều cảm giác mình đã gặp qua gương mặt này ở đâu đó, nhíu mày suy nghĩ: “Đây là…. viện trưởng tiền nhiệm?”

Gương mặt quái vật này, cùng viện trưởng tiền nhiệm trong hình giống nhau như đúc.

Tần Phú gặt đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Rời khỏi nơi này trước đã, tránh kinh động đến con quái vật lớn hơn.”

Vốn viện trưởng tiền nhiệm đã chết nhiều năm lại xuất hiện trong dáng dấp quái vật dưới tầng hầm này, bọn họ không biết nơi này còn có thứ gì nhưng có thể xác định nơi đây nhất định cất giấu nguy hiểm lớn hơn.

“Đợi đã.”

Trước khi rời đi, Lâm Kiều nhanh mắt phát hiện thứ gì đó, cúi người từ trong quần áo rách tả tơi của viện trưởng tiền nhiệm lấy ra một thứ.

Là một tấm bản đồ da dê nhỏ.

“Tấm bản đồ da dê thứ ba.”

Lâm Kiều nói: “Bản đồ dường như đều cất giấu trên người NPC chính.”

Tần Phú: “Qủa thật là vậy.”

Bẩn đồ da dê có chút rách nát, Lâm Kiều đem nó cất đi, cùng Tần Phú rời khỏi tầng hầm.

Trong phòng Trần Uy, một lối đi ngầm được mở ra, Lâm Kiều từ bên trong bò ra, phát hiện chỗ cậu bò ra là dưới giường Trần Uy, mà cái giường đã bị Tần Phú hất lên.

Phòng ngừa thứ phía dưới chạy lên, Tần Phú đi qua đem cái giường đè lên lối đi ngầm, chặn kín.

Lâm Kiều rút ra tấm bản đồ da dê, đem ba tấm ráp lại, lần này bọn họ có phát hiện mới. Giữa tầng một và tầng hai có một tầng ngầm thông qua một căn phòng khác.

Lâm Kiều nói: “Bây giờ đi xem à?”

“Không.”

Tần Phú nói: “Trước quay về tập hợp cùng những người còn lại đã.”

Bọn họ đem cuốn nhật kí của Trần Uy, hình viện trưởng cùng quyển sổ ghi chép kia mang đi, trở lại lầu một.

Trong hòng, Lam Nguyệt Thược đem mình bọc kín trong drap trải giường, Trương Tiêu Lam nằm trên một cái giường khác ngủ. Tiếu Kha Ngải cùng Văn Lộ Na đứng cạnh cửa, nhàm chán đánh bài.

Nghe có tiếng bước chân đến gần, hai người không hẹn cùng ném đi bài trong tay, cảnh giác đứng lên. Trông thấy người đến là Lâm Kiều cùng Tần Phú trở về, hai người lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

“Anh, hai người về rồi.”

Tiếu Kha Ngải nói: “Có phát hiện gì không?”

Lâm Kiều gật đầu: “Ở đây an toàn không?”

“Tụi em không có đi ra ngoài cho nên chưa xảy ra chuyện gì.”

Tiếu Kha Ngải vừa nói vừa nhận cuốn sổ ghi chép cũ Lâm Kiều đưa, tùy ý lật xem.

“Hử, đây là hai người tìm được hả? Của ai vậy?”

“Không biết, từ tầng ngầm dưới đất tìm thấy.”

Lâm Kiều đặt những thứ còn lại lên bàn, Văn Lộ Na cũng tiến đến xem, cầm lấy mấy tấm ảnh kia.

“Người phụ nữ mày..’’

Văn Lộ Na chỉ tấm ảnh viện trưởng cùng vợ chụp chung, nói: “Có chút quen mắt.”

Tần Phú nói: “Nhìn cái này thử.”

Anh đem nửa tấm ảnh có đứa trẻ đặt trước mặt Văn Lộ Na, cô cầm lấy nhìn một cái, cân nhắc một lát, nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm thì đây là Trần Uy.”

“Trần Uy?”

Không nghĩ đến câu trả lời lại hoàn toàn ngoài suy đoán, Lâm Kiều cùng Tần Phú nhìn nhau.

Tiếu Kha Ngải nói: “Thật hay giả vậy? Đây là Trần Uy? Là cái người cường tráng cơ bắp đó?”

“Trước giờ tôi nhìn người chưa bao giờ sai.”

Văn Lộ Na nói: “Đây chính là Trần Uy khi còn bé.”

Tần Phú nhìn nửa tấm hình nói: “Nói cách khác, thời gian Trần Uy ở cô nhi viện lâu hơn so với chúng ta tưởng tượng. Hắn bị viện trưởng ngược đãi, cũng mắc phải rối loạn tâm thần.”

Tiếu Kha Ngải nói: “Vậy hắn sẽ không bị tâm lý biến thái đi. Hình dạng thay đổi sao? Từ sau vụ tai nạn hắn vẫn chưa hề xuất hiện qua, hay là hắn đang trốn ở góc nào đó.”

Một người ở bệnh viện tâm thần chờ đợi nhiều năm, giết chết y tá trưởng cùng viện trưởng, lại đang ẩn nấp ở ở nơi nào đó, chẳng biết lúc nào thình lình vung xuống một đao… Nghĩ đến đây, Tiếu Kha Ngải rùng mình.

“Chúng tôi tìm được căn phòng thứ ba.”

Tần Phú vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Kiều: “Buổi chiều đi nơi đó, được không?”

Lâm Kiều không có ý kiến, gật gật đầu.

“Tốt lắm.”

Văn Lộ Na nói: “Cũng gần trưa rồi, tôi đi nấu bữa trưa cho mọi người.”

Bữa trưa vẫn là mì sợi, Hôm qua Lam Nguyệt Thược vừa ăn phải ngón tay người, hôm nay bất luận ra sao cũng không chịu ăn nữa. Ngược lại Vương Tiêu Lam đã nhịn đói đến trưa, ăn liền một lúc hai chén.

Đến chén thứ ba, có lẽ không thể ăn được nữa, cô ta chừa lại hơn nửa chén mì, trở về phòng một mình.

Lâm Kiều không có khẩu vị, chỉ tùy ý ăn qua loa một chút, vừa định buông đũa xuống trong chén lại nhiều hơn một phần mì sợi.

Cậu: “? ? ?”

Tần Phú: “Ăn nhiều một chút.”

Lâm Kiều: “Không thích.”

Tần Phú: “Cậu gầy quá.” Mặc dù ôm vừa vặn

Lâm Kiều: “Không thích.”

“...”

Văn Lộ Na cùng Tiếu Kha Ngải yên lặng bưng chén của mình sang góc khác ngồi xổm ăn.

--

Trong phòng yên tĩnh, Lam Nguyệt Thực nằm trên một chiếc giường khác, dường như đã ngủ.

Trương Tiêu Lam quấn mình trong chăn, đưa lưng về phía Lam Nguyệt Thược, nhẹ nhàng lấy ra một thứ.

Đó là một chiếc chìa khóa.

Trương Tiêu Lam vừa mừng vừa sợ nhìn cái chìa khóa, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Cô ta lặng lẽ chui đầu ra ngoài, cảm thấy Lam Nguyệt Thược cũng không cảm nhận được gì lại rụt đầu trở lại, núp trong chăn cười cười đắc ý.

Bạn đang đọc Trốn thoát trò chơi chết chóc của Nhược Ương Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalatete
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.