Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào nhầm phòng(7)

1475 chữ

【4】 Cao Vĩ "Hồi tâm chuyển ý".

Sau khi trở về ký túc xá, Miêu Hân Nghiên liên tục hai ngày không gọi điện thoại cho Cao Vĩ, đương nhiên cũng không đi tìm Tiêu Thiên Hữu.

Buổi chiều, bạn cùng phòng nói cho cô biết bên ngoài có nam sinh tìm, không có người nào biết nàng đã có bạn trai được ba năm, bởi vì chỉ có cô đi tìm anh ta.

"Không nghĩ rằng cô lại ác như vậy, để cho gã đàn ông kia đem tôi loại ra khỏi danh sách?!" Cao Vĩ lửa giận ngút trời.

"Anh đang nói cái gì vậy? Em hai ngày nay..."

"Đã đủ rồi! Còn tưởng rằng cô yêu tôi nhiều, thật ra cũng vì tiền tài hấp dẫn mà cởi áo nới dây lưng [3]!"

[3] Nghĩa rộng ám chỉ nam nữ phát sinh quan hệ.

"Em đã giải thích với anh, bác sĩ Trương là bác sĩ tâm lý của em!"

"Bác sĩ Trương? Cô còn muốn gạt tôi đến khi nào? Lai lịch của anh ta tôi đã điều tra rồi, anh ta gọi là Tiên Thiên Hữu, là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Thiên Hữu. Vốn thông qua quan hệ của cha Lỵ Lỵ thuận lợi có được đi đào đạo chuyên sâu ở nước ngoài, cô vì cái gì không thể cho tôi thời gian mấy năm? Chờ tôi về nước sau này nhất định sẽ lấy cô, nhưng bây giờ toàn bộ ngâm nước nóng rồi!"

Cao Vĩ đấm một quyền vào lan can, Lỵ Lỵ là bạn gái mới của anh ta, phụ trách xét duyệt đề cử xuất đào tạo chuyên sâu là do cha của Lỵ Lỵ phụ trách.

Miêu Hân Nghiên không rõ ràng cho lắm, thấy anh ta thống khổ như vậy vội vàng trấn an, "Anh đừng vội, nếu quả thật cùng em có liên quan, em sẽ cố gắng hết khả năng giúp anh vãn hồi tất cả."

Sau khi nghe xong, cảm xúc của Cao Vĩ thay đổi luôn, một tay kéo cô ôm vào trong ngực, "Thật xin lỗi Hân Nghiên, vừa rồi là anh quá kích động rồi, có thể là anh quá vội vàng, việc này anh cũng không nói rõ với em, anh chỉ muốn mượn quyền trong tay của cô gái kia để sớm ngày có thành tựu trong sự nghiệp, muốn em sớm vượt qua có ngày tốt lành, từ trong tận đáy lòng chưa từng nghĩ tới cùng em tách ra."

Ôm nhau rất chặt, nhưng đã có một câu nói vang lên trong lòng Miêu Hân Nghiên - không có tiền, không trở thành lý do để phản bội.

"Nhưng mà, sau khi anh nói chia tay ngay cả chìa khóa cũng thay đổi, ngày đó đi trường học anh cũng nói không biết em..." Cô vĩnh viễn quên không được cảm thụ lúc đó, trái tim như ngừng đập, cảm thấy như không thể thở nổi.

"Anh thừa nhận lúc ấy là do bị hoảng sợ, em suy nghĩ tỉnh táo một chút, nếu như anh thừa nhận em là bạn gái của anh, cô ta còn có thể giúp anh sao?" Cao Vĩ duỗi ra ba ngón tay chỉ lên trời thề, "Cô ta chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của anh, em mới chính thức là bạn gái của anh, em nhất định phải tin tưởng anh, được không nào? Còn có, em nhất định phải nói giúp việc của anh trước mặt Tiêu Thiên Hữu, nếu không sau này anh mặc dù không làm ở tập đoàn Thiên Hữu cũng rất khó có chỗ đứng để sống."

Thần sắc của anh ta hết sức lo lắng, bình thường khi anh ta thể hiện loại cảm xúc như vậy, Miêu Hân Nghiên cũng sẽ mặt ủ mày chau, nhưng trước mắt cứ hiện lên tất cả hình ảnh Cao Vĩ cùng cô gái kia chàng chàng thiếp thiếp, giống như ác mộng quấy nhiễu suy nghĩ của cô.

"Nếu như anh thật sự là yêu em, bây giờ chúng ta tìm cô ta giải thích rõ ràng. Chỉ cần anh có thực lực không cần dựa vào bất cứ kẻ nào."

Lông mày Cao Vĩ nhíu chặt lại, "Ra nước ngoài học tập mới có thể mở rộng tầm mắt, chẳng lẽ em hi vọng cả đời đều là ếch ngồi đáy giếng?"

Miêu Hân Nghiên muốn nói lại thôi, thấy anh ta mềm mỏng như vậy lại nhịn xuống, đáp ứng sẽ bớt thời gian tìm Tiêu Thiên Hữu thương lượng, nhưng một phút đồng hồ Cao Vĩ cũng không đợi được, kéo cô lên xe taxi đi về khách sạn.

Cô nhìn đồ lót ở bên ngoài cửa sổ của Cao Vĩ, trên tay anh ta có đeo một chiến nhẫn tình yêu khắc nửa trái tim, mà một nửa khác cô cũng chưa từng thấy qua.

Để tay lên lòng bàn tay của anh ta, cố ý lộ ra vết sẹo trên cánh tay, anh ta rõ ràng nhìn thấy, nhưng chỉ nâng tay cô lên rồi hôn xuống.

Nhưng mà cái hôn này, thật sự có thể khiến cô lập tức quên mất đủ loại việc ác mà anh ta đã làm.

...

Lần thứ ba tiến vào phòng của Tiêu Thiên Hữu, Miêu Hân Nghiên rất nhanh cho biết ý đồ cô đến.

"Cô nói là, tiểu tử kia tự mình đưa cô đến chỗ tôi ở?"

"Anh ấy rất cần cơ hội lần này, tôi không biết chuyện này có cùng anh liên quan hay không, nếu có, hi vọng anh tha cho anh ấy một lần."

"Sau đó thì sao? Để cho cậu ta cùng bạn gái như hình với bóng? Cô dứt khoát nên chân đạp hoa sen đầu đội quầng sáng bay lên trời đi thôi." Tiêu Thiên Hữu khó có thể lý giải mà lắc đầu.

Miêu Hân Nghiên giật mình ngơ ngẩn, "Tôi chắc phải đi kiểm tra chỉ số thông minh, vì cái gì vấn đề anh đưa ra tôi lại không nghĩ tới?"

Tiêu Thiên Hữu nhún nhún vai, "Như vậy đi, để chứng minh cậu ta thật sự yêu cô, cô gọi điện thoại cho cậu ta, nói tôi có thể thay đổi chủ ý, nhưng điều kiện là đêm nay cô cần ngủ lại, cô dám gọi sao?."

"Tôi đương nhiêm dám, anh ấy nhất định sẽ xông đến cứu tôi."

Tiêu Thiên Hữu đưa tay ra hiệu, sau đó đi vào phòng vệ sinh tắm.

Đợi anh đi ra, Miêu Hân Nghiên cầm điện thoại ngồi yên không nói.

"Bịch" một tiếng, điện thoại rơi bên chân của anh.

Cô đem mặt chôn ở hai đầu gối, "Anh cũng không phải người tốt, lừa gạt tôi là bác sĩ tâm lý."

"Nói dối cũng có tốt xấu, tôi không có vì mục đích nào để cho bạn gái mình cùng người khác lên giường."

Anh ngồi xuống bên giường, chỉ thấy không biết Miêu Hân Nghiên chạm phải dây thần kinh thác loạn, vừa đi vừa cởi bỏ nút áo, không để Tiêu Thiên Hữu từ chối, nàng đã dạng chân ngồi ở trên người của anh, "Anh ta còn nói, anh ta ở bên ngoài... tôi một lần bên ngoài...Một lần là huề nhau sao? Anh ta còn nói, sau khi về nước sẽ lập tức lấy tôi. Tôi nên vui mừng sao?" Nước mắt im lặng rơi xuống ngực của anh.

Tiêu Thiên Hữu biết cô đã dần thức tỉnh, tuy phương thức tàn nhẫn, nhưng thà để cô đau một lần rồi vĩnh viễn không nhớ tới loại tình cảm hoan đường và buồn cười này vẫn hơn.

Đưa tay lau đi nước mắt của cô, kéo cô vào trong ngực, vỗ lưng.

Miêu Hân Nghiên tháo tóc đuôi ngựa, từng sợi tóc rơi xuống, tập kích trên môi của anh trước, cô uể oải nói, "Cứ để cho anh ta xuất ngoại đi."

Trước đó một giây, anh còn cho rằng cô đã tỉnh lại từ trong mộng, giờ phút này mới biết được cô vẫn mê muội không tỉnh như cũ.

Một đêm triền miên qua đi.

Miêu Hân Nghiên tự tay đem thư mời tập đoàn Thiên Hữu giao tận tay cho Cao Vĩ.

Cao Vĩ mừng rỡ như điên, muốn ôm cô thật chặt, nhưng cô đã lùi lại hai bước, xoay người rời đi.

"Hân Nghiên, cám ơn em!".

Cô không có dừng bước lại, lúc đi qua thùng tác, ném cái chìa khóa nhà anh ta đưa vào...

Tình cảm ba năm không bằng một phần của chức vụ cao sang.

Vậy thì như anh ta mong muốn

Đi nhanh, nhanh thật nhanh, từ giờ khác này cút ra khỏi thế giới của cô.

Bạn đang đọc Tổng hợp truyện ngắn của DiYMin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiYMin
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.