Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào nhầm phòng(8)

1160 chữ

【5】 Liệu cô có đến không?

Trong sân bay, một đoàn người ở phía sau lưng Tiêu Thiên Hữu, đội ngũ tạm biệt có xu hướng càng ngày càng nhiều.

Anh lơ đãng nhìn chung quanh.

"Tiêu tổng muốn tìm vị nào?" Nữ thư ký tâm tư kín đáo hỏi.

Tiêu Thiên Hữu biết rõ Miêu Hân Nghiên sẽ không tới tiễn anh lên máy bay, bởi vì trước khi cô rời khỏi khách sạn đã nói, anh là bác sĩ tâm lý giỏi nhất, bệnh của cô đã khỏi hẳn rồi, ngày sau không cần gặp lại.

Nhưng anh vẫn đem giờ chuyến bay nói cho cô, lúc ấy chưa có suy nghĩ nhiều, chỉ là trước khi rời đi biết cô còn sống.

Anh vuốt ve phím bấm điện thoại, càng không thể tưởng tượng nổi, bọn họ không trao đổi phương thức liên lạc cho nhau.

Nghe đài phát thanh thông báo tình hình các chuyến bay, anh càng nghe trong lòng càng phiền, đầu óc đều là nước mắt của cô, dường như bao phủ cả năm giác quan của anh.

Thoáng nhanh, đi đến trước bàn đăng ký, thư ký đuổi theo tới, anh nói cho cô về tổng bộ trước.

Cửa đi ra của sân bay, chỉ thấy một thân ảnh mảnh mai đang né tránh mấy chiếc xe từ từ đi đi.

Thị trường chứng khoán lên xuống đã tôi luyện Tiêu Thiên Hữu bình tĩnh cứng rắn vô cùng, đã không nhớ rõ qua bao lâu chưa từng nghe thấy tiếng trái tim đập nhanh như vậy.

Có lẽ tình một đêm chỉ thuộc về kích tình đêm đó, nhưng hình ảnh trước mắt lại khắc sâu làm rung động lòng người.

Nghĩ đến cô gái này đã hấp dẫn anh từ khi nào, có lẽ khi ở trong sân trường chứng kiến một màn kia, khiến anh không có tình cảm mà lúc đó lại thay cô khiển trách tiểu tử kia, cô lại càng không biết tốt xấu gìn giữ hình tượng cho bạn trai. Khi đó bỗng nhiên có một cái suy nghĩ chạy nhanh qua đầu, nếu như cô gái này làm bạn gái của anh, mặc dù anh nghèo rớt mồng tơi tiền đồ xa vời, cũng sẽ đem toàn bộ sức lực vì cô mà tạo ra một mảnh trời riêng.

Anh buông cặp công văn xuống, đứng đối diện với cô, mở rộng hai tay.

Miêu Hân Nghiên ngã vào ngực anh, lã chã rơi lệ, nhưng lúc này không phải vì khổ sở.

"Em không biết vì sao lại muốn tới, em vốn định quên hết tất cả của đêm đó, em không biết sao đột nhiên lại thế, em..."

"Anh hiểu mà." Sự xuất hiện của cô, khiến anh kìm lòng không được mà thay đổi hướng đi lúc này.

Cô không có cách nào tự tha thứ cho mình đối với người đàn ông mới quen vài ngày nhớ mãi không quên, cố gắng nhớ lại từng chút từng chút lúc cùng Cao Vĩ quen nhau, càng nhớ lại càng đối với cái gọi là thề non hẹn biển thấy buồn nôn.

Mà Tiêu Thiên Hữu, rõ ràng là gia tài bạc triệu, lại dùng một trăm đồng không ngừng tạo ra ngạc nhiên, bọn họ cùng nhau mạo hiểm đi bán vé xem phim lậu, lại cùng nhau vui vẻ đếm tiền, từ đó thấy được muốn được thỏa mãn cùng vui vẻ căn bản không cần quá nhiều tiền mới làm được.

Nàng duỗi ngón tay nhỏ, "Cái vĩ giới này là anh tặng em, em cam tâm mình nguyện đeo nó, để cho em lập tức tiến tới một đoạn tình cảm khác là không có khả năng, khiến cho anh ngay lập tức yêu mến em cũng không có khả năng" Cô lấy gia một chiếc nhẫn nam, "Em đến muộn vì đến cửa hàng trang sức kia, thì ra vĩ giới cũng có cặp đôi, ngày đó anh mới mua một chiếc, em mua một chiếc kia mang về, chờ anh lại tới, chúng ta quyết định có muốn cùng một chỗ hay không, được không nào?"

"Quỷ nha đầu, nói ngược nói xuôi hợp tình hợp lý, nhưng trên thực tế vẫn là muốn giam anh lại" Tiêu Thiên Hữu tuy nói như vậy, nhưng vẫn đem vĩ giới đeo lên ngón tay út.

Miêu Hân Nghiên che dấu vẻ tươi cười, "Anh, anh thật sự sẽ không ghét một cô nàng ngốc nghếch vì gã đàn ông khác mà tìm cái chết sao?"

"Vậy em sẽ không chê anh công tác quá bận mà tìm niềm vui mới chứ?"

"Đương nhiên là không, từ lúc mới biết anh đã biết rõ anh là người bận rộn, nếu như không thể chấp nhận sẽ không ở cùng một chỗ."

Anh cười sáng lạn, những lời này thật sự là chạm đến đáy lòng rồi.

"Được rồi, một người quá để ý đến những đàn ông trước của phụ nữ chỉ có thể nói là lòng anh ta quá hẹp hòi."

Sau khi nghe xong, cô ngại ngùng nở nụ cười, dắt tay của anh, "Em tiễn anh lên máy bay."

"Nếu như anh không có sửa giờ chuyến bay thì em chỉ có thể đưa vĩ giới cho cánh máy bay."

"A!... Vậy làm sau bây giờ?" Miệng cô nói vẻ lo lắng, nhưng khóe mắt đang cười.

“Không có việc gì, chuyến tiếp theo cũng vào hôm nay.”.

“…”.

“Tại sao không nói chuyện?” Anh cười cười quỷ dị.

"À, em muốn cho anh niếm thử đồ ăn em làm, em biết nấu một chút, có đồ mặn còn có rau còn có súp..." Cô vuốt ve góc áo. Vẫn là ngốc như vậy, cô bé ngốc này vẫn nguyện ý vì người mình thích mà trả giá toàn bộ. Phần không oán hận không hối hận chưa từng thay đổi, chỉ là sẽ không dâng lên cho gã đàn ông vì lợi ích làm tổn thương cô lần nữa mà thôi.

Tiêu Thiên Hữu thấy cô bĩu môi, trong lòng nghĩ không thể quá nuông chiều cô, bằng không đợi anh bắt đầu bận rộn khẳng định không chịu nổi, nhưng vẫn không tự chủ hướng về phía phòng vé sửa sang ngày hôm sau.

Tiền vẫn là kiếm được đấy, việc thì vẫn còn đấy, nhưng cô gái khiến tim anh đập thình thịch chỉ có một, hiện tại cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, hi vọng không coi là quá trễ, hi vọng một ngày nào đó bọn họ sẽ tháo vĩ giới xuống, có thể vì nhau đeo lên biểu tượng ý nghĩa yêu thương vĩnh hằng - nhẫn cưới.

Cám ơn những người đã từng làm chúng tôi tổn thương, để cho chúng tôi hiểu được rằng được ở bên nhau bầu bạn quý giá đến mức nào.

Hết

Bạn đang đọc Tổng hợp truyện ngắn của DiYMin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiYMin
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.