Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào nhầm phòng(6)

1141 chữ

Đi đến bàn bán vé, giá vé là tám mươi đồng một vé phim 3D, giá vé không thấp nhưng khách đứng chật kín, khiến Tiêu Thiên Hữu đang chuẩn bị trả tiền chọn chỗ ngồi, Miêu Hân Nghiên nghĩ đến cái gì, gọi anh từ xa,... chỉ lát sau giơ hai tấm vé chạy về.

"Tôi có thẻ học sinh, giảm nửa giá ha ha!".

Tiêu Thiên Hứu nhướn lông mày, lập tức bảo cô sử dụng thẻ học sinh mua thêm mấy tấm vé.

Tiền là do anh kiếm được đấy, cô cũng không có lý gì để nói, chỉ có thể làm theo.

Thời gian chiếu còn khoảng hai mươi phút, Tiêu Thiên Hữu lại cũng giống mấy người bán vé lậu chào hàng.

"Bán không được làm sao bây giờ..." Miêu Hân Nghiên dùng sức kéo vành mũ thấp xuống trốn ở phía sau anh, sợ bị bảo vệ giữ trật tự đô thị bắt đi.

Tiêu Thiên Hữu cười mà không nói, đi đến bên cạnh một bến xe buýt du lịch, chào mời hướng dẫn viên.

Chỉ một lát sau, chỉ thấy bảy tám vị khách du lịch lách qua Miêu Hân Nghiên, đi thẳng đến rạp chiếu phim.

Tiêu Thiên Hữu cùng hướng dẫn viên bắt tay nói chuyện, cầm tiền trở về, Miêu Hân Nghiên nhìn rồi líu lưỡi hỏi, "Bán sạch rồi hả?!"

"Ừm, bán một vé là bảy mươi đồng, tổng là tám vé, thu được hai trăm bốn mươi đồng, đưa cho hướng dẫn viên một trăm đồng tiền hoa hồng, còn lại một trăm bốn mươi."

"Nhưng mà làm sao anh có thể xác định du khách nhất định sẽ mua?"

"Cô quan sát cẩn thận một chút, ở bến đỗ này đã qua hơn mười chiếc xe buýt du lịch hành khách lại chậm chạp không lên xe, chứng minh không phải là đang nghỉ ngơi mà là đang chờ đợi, thay vì buồn bực vì sao lại không cùng hướng dẫn viên tìm một chút một việc vui?"

"Nhưng mà sao anh không nghĩ là hướng dẫn viên nếu không phối hợp sẽ đuổi anh đi?"

"Đi ra ngoài kiếm tiền cũng chỉ là một phần, cho dù hướng dẫn viên không chấp nhận cũng sẽ không lạnh nhạt, huống chi vốn là sự việc cả hai bên cùng có lợi."

"..." Miêu Hân Nghiên chỉ có thể nói, anh cũng quá "khủng" rồi.

Vì thế, bọn họ không chỉ được xem phim điện ảnh kinh điển, còn có thể dùng tiền lời kiếm được mua bắp rang cùng đồ uống.

Ánh đèn màu bật lên, nối đuôi nhau như đang trình diễn trong một bữa tiệc lớn.

Từ khi thất tình đến nay lần đầu tiên Miêu Hân Nghiên cảm thấy thật đói, Tiêu Thiên Hữu cũng không vội đi vào quán ăn.

"Cái gọi là tiệc khẳng định là không phải ở nhà xào rau, nhưng tiền của chúng ta dĩ nhiên là không đủ."

"Chỉ cần ăn no bụng là tốt rồi, tôi không kén chọn gì đâu." Khóe miệng Miêu Hân Nghiên cong lên.

Tiêu Thiên Hữu nhìn về phía ánh đèn nê ông cách đó không xa, cười hỏi, "Nếu như tôi có thể dùng tiền còn lại mang cô đi ăn cá hồi, tôm hùm, cua đồng cùng kem Haagen Dazs, cô có muốn hay không?"

Miêu Hân Nghiên nuốt nước miếng, gật đầu như giã tỏi, "Nhưng điều kiện đầu tiên, là không được để tôi chờ đợi quá lâu."

Tiên Thiên Hữu cười sáng lạn, dẫn cô vào một bữa tiệc đứng xa hoa một trăm chín mươi tám đồng một người, tại đây phong cảnh ưu nhã cần cái gì đều có, Miêu Hân Nghiên nhìn các loại mỹ thực (món ngon đẹp mắt) ở trước mắt, thần thái đi vào có chút là "quan lớn".

Tiêu Thiên Hữu đem chén đĩa không đưa cho nàng, "Đều là của cô, tùy chọn. Có chút đồ ăn nếu không biết ăn thế nào cũng không sao, tôi sẽ dạy cô."

Miêu Hân Nghiên cười dịu dàng đáp lại một tiếng, tiệc đứng không phải là quá lạ hay đáng ngạc nhiên ngạc nhiên chính là Tiêu Thiên Hữu người này, từ đầu đến thái độ vẫn luôn bình tĩnh để cho cô hiểu rõ cái gì mới là sự tự tin thật sự.

Ăn uống no say, Miêu Hân Nghiên cảm thấy mỹ mãn đi dạo cùng anh bên đường, đến một cửa hàng trang sức nhỏ bên đường, Tiêu Thiên Hữu bảo cô đứng ở ngoài cửa chờ một lát, tự mình đi vào.

Miêu Hân Nghiên ngồi nghỉ ngơi, không có nhìn lên bầu trời đêm tối cô tịch, là đưa mắt nhìn ánh đèn nê ông năm màu (vàng - xanh - đỏ - trắng - đen).

Một lát sau, anh mang theo một túi quà nhỏ đi tới, đưa cho cô.

Miêu Hân Nghiên mở hộp quà tặng ra, tâm tình thoáng cái rơi vào hoang mang.

"Tại sao lại tặng tôi nhẫn?".

Tiêu Thiên Hữu lấy chiếc nhẫn bạc tinh khiết được chế tạo tinh xảo trong hộp ra, "Cái này gọi là vĩ giới [2], biểu tượng cho sự độc thân, độc lập. Cô có thể lựa chọn không đeo thậm chí ném vào thùng rác, nhưng trước khi vứt bỏ nó, hi vọng cô có thể hồi tưởng lại một chút những gì đã trải qua mới có được nó."

[2] Đây là nhẫn đeo ngón út.

Cô cúi đầu không nói, nước mắt im lặng rơi xuống vĩ giới đang phát sáng, "Đúng là không dễ có được, nhưng còn tình cảm của tôi, có được dễ dàng sao? Làm sao có thể nói buông là buông được."

Tiêu Thiên Hữu ngồi xuống bên cạnh cô, "Tôi đối với tình cảm cũng dốt đặc cán mai, nhưng tôi biết rất rõ hai người yêu nhau sẽ có một người vì quá yêu trở nên yếu thế, nhưng yếu thế không có nghĩa là phục tùng, nếu như ngay cả sự phản bội cũng có thể dễ dàng tha thứ thì sao có thể nói một đời một người. Thật ra nói như vậy, tôi chỉ muốn cô rõ ràng, không có tiền, không phải là lí do để phản bội. Không có tiền, có thể cùng nhau kiếm, cô cảm thấy vất vả sao? Chính cô tự mình từ từ cân nhắc, trước tôi sẽ đưa cô về ký túc xá."

Suốt dọc đường không nói, Miêu Hân Nghiên nắm chặt vĩ giới, nằm ôm mình trên giường ký túc xá khóc một đêm, bởi vì khi cả buổi chiều cô cùng Tiêu Thiên Hữu ở bên nhau, hoàn toàn đắm chìm trong "cuộc hẹn" đặc sắc, không có thời gian nghĩ đến bạn trai.

Bạn đang đọc Tổng hợp truyện ngắn của DiYMin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiYMin
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.