Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về

Tiểu thuyết gốc · 1186 chữ

Y cúi đầu không nói, nghĩ ngợi một hồi, liền từ trong vạt áo lấy ra một cỗ binh phù.

- Thêm 400 Hắc binh nữa.

- Tạ điện hạ, thần nhất định sẽ cố hết sức, bằng mọi giá tìm được.

Y vẫn như cũ lạnh lùng:

- Vẫn ko thấy thì đưa ta đầu của ngươi.

Kẻ này nghe vậy cũng không chút sợ hãi, ánh mắt vô hồn như một thứ máy móc vô tri vô giác, đáp "vâng" một tiếng liền biến mất vào bóng đêm.

Y đột nhiên nhớ ra, hiện tại không thể dùng ma thuật, con ngựa đen của y cũng đưa cho nàng rồi. Nếu vậy bây giờ trở về bằng cách nào a?

Hết sức bất đắc dĩ, y tìm kiếm một chỗ vắng vẻ, từ trên lưng xoè ra đôi cánh đen tuyền to lớn, bay trở về Thiên quán.

Vô Tung thấy y về liền vô cùng hớn hở chạy ra, ánh mắt nhìn Hắc Thiên tựa như nhìn đấng sáng thế.

- Hắc Thiên đại chủ thượng a, ta thật là có phúc mới tìm được một chủ thượng tốt như vậy.

- ...?

- Cậu làm thế nào mà tẩu tẩu vui vẻ dữ vậy làm nguyên một bàn cơm đầy tiếp đãi Hắc binh nữa chứ, may mà tôi cũng có phúc được hưởng ké chút ít. Ấy, không lẽ... cậu và tẩu tẩu, song tu rồi hả?

Y nghĩ ngợi không nói, tận cho đến khi Vô Tung không còn nghĩ tên này sẽ nói, y mới buông một câu:

- Đồ ở đâu?

- Đồ gì a? Nếu là đồ ăn thì chẳng còn chút nào đâu. Cả ngàn Hắc binh a, một bàn sao đủ. Họ sớm đã tranh đến sứt đầu mẻ trán rồi. May mà tôi linh lực cao chút mới dành được gần hết đó.

Hắc Thiên y nhíu mày thật sâu, lần đầu tiên thấy mình không có duyên với thứ gì đó, thầm nghĩ Hắc binh đúng là đói quá nên cảnh giác vứt cho chó gặm rồi, nếu như có độc thì không biết hậu quả sẽ ra sao. Có điều... rất lâu sau, y sẽ phát hiện ra cảm giác bực dọc này thực chất là do y ghen tị mà thôi.

- Hắc Thiên, Hắc Thiên,...

Y giật mình khẽ nói:

- Chuyện gì?

- Tự nhiên ngẩn người làm gì vậy, không lẽ... là đang nhớ lại một màn song tu kịch liệt?

Y mắt sắc như đao, lườm Vô Tà hắn một cái cảnh cáo rồi bước vào Thiên quán. Có điều hành động này vào mắt Vô Tung liền biến thành xấu hổ vì làm "chuyện xấu".

Hắc Thiên bước vào Thiên quán, nghẹn họng không biết nên "trăn trối" điều gì. Cả Thiên quán ma lực bay tứ tung, ma khí tán loạn, quang cảnh hỗn loạn như trên chiến trường, tất cả vẫn đang vận sức mà tranh giành chút xíu đồ ăn còn xót lại, không ai rảnh rỗi mà phát hiện ra vị Hắc chủ thượng đang bất lực từ xa đứng nhìn.

Cuối cùng, để khắc phục quang cảnh loạn lạc đó, Vô Tà đành phải vận một thân linh lực, thét gào như thú điên, mới đẩy lùi được cuộc chiến loạn.

Hắc Thiên y hung hăng trừng mắt, đem đám Hắc binh ồn ào tống trở lại rừng. Cuối cùng vào phòng yên ổn mà nằm xuống. Có điều, chưa yên ổn được bao lâu, y nơi nào đó lại nghe thấy tiếng khóc. Không ngoài dự đoán của hắn, vẫn là tiểu hồ yêu này.

Y hờ hững đưa mắt nhìn, buông một câu lạnh ngắt:

- Lại là ý gì?

Nàng ngẩng đầu, giọt lệ trong suốt vẫn còn đang chảy chầm chậm trên má, dung nhan tuyệt mỹ nhiễm một tầng đỏ, lông mi dài khẽ chớp, khiến y nhất thời ngây ngẩn.

- Hắc Thiên huynh, xin lỗi, ta nghĩ nếu làm theo lời Vô Tung ca ca thì ta sẽ được trở về Yêu giới. Ta không biết các huynh ấy sẽ đánh nhau, ta... ta...

- Cô muốn về Hồ tộc như vậy?

Nàng ngây ngẩn, nói vậy là hắn cho phép nàng trở về Hồ tộc? Lấy hết sức bình sinh, nàng gật đầu thật mạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng.

Đáng tiếc, cái gì quá cũng không tốt, cái đầu nhỏ kia không may đụng vào khuôn mặt tuyệt mỹ của y. Hắc Thiên nhăn mặt đau đớn, theo phản xạ đưa tay định đánh trả. Có điều, cánh tay đó chỉ dừng lại giữa không trung, không hề tổn thương nàng

- Hắc Thiên huynh... xin lỗi xin lỗi thực sự rất xin lỗi huynh.

Y đột nhiên mỉm cười, nói:

- Ngày mai về đi

Nói xong liền dứt khoát đuổi nàng về phòng, bản thân một lần nữa lười biếng nằm xuống.

Có điều lão thiên vẫn chưa chịu buông tha cho y, vừa nằm xuống chưa được bao lâu liền bị Vô Tung dựng dậy tra hỏi.

- Hắc Thiên, tôi tìm cả ngày không thấy tẩu tẩu, vậy mà mới nãy thấy tẩu ấy từ phòng cậu chạy ra vui vẻ hớn hở còn hơn Hắc binh thấy cơm. Cái đó, hai người nói chuyện gì mà vui ghê vậy, chỉ giáo ta chút được không.

Hắn cười cười dâm tà, nhìn khuôn mặt cũng biết là không nghĩ được cái quỷ gì tốt đẹp.

Lời này nếu truyền ra ngoài, chính là Hắc hoàng tử hiếp người quá đáng, ngược đãi Hắc binh a.

Có điều y cũng không quan tâm mấy thứ như vậy, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng nói một câu không đầu không đuôi:

- Có vấn đề cần hỏi.

Vô Tung đối việc hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo cũng đã thành quen, chỉ nhướng mày hỏi.

- Là vấn đề gì a, không lẽ là muốn học hỏi mấy thứ tầm hoa vấn nguyệt.

-... Trúc Bạch gì đó, hắn rốt cuộc có soái hơn ta?

- Hả...

Vô Tung hắn cười lớn, cười đến hợp bất long chuỷ, đến khi không thể thở nữa mới gắng gượng nói vài chữ:

- Ngươi đường đường... ha ha... vậy mà... ha... ngươi hảo soái... hắn ... ha... hắn không thể so sánh.

Hắc Thiên y nhìn một màn lố bịch vô vị trước mắt mặt cũng không có biểu tình, chỉ dùng chân đá Vô Tung hắn ra khỏi cửa tiễn khách.

- Ấy ... cậu chưa nói...sao tẩu tẩu vui vậy mà.

Y từ trong phòng khẽ đáp:

- Về Yêu giới.

- Cái gì? Cậu vậy mà đuổi tẩu ấy... không được, tẩu ấy nhất định phải là của tôi.

Trong phòng đang hảo yên lặng vang lên một tiếng đe doạ: "Hửm"

- Ấy không phải, tẩu ấy nhất định phải là tẩu tẩu của tôi

Bên trong yên lặng không đáp, không biết rốt cuộc Hắc Thiên y đang nghĩ điều gì. Có điều Vô Tung hắn cũng chẳng quan tâm, dùng tốc độ như nhìn thấy cơm mà lao đi tìm nàng.

- Tẩu tẩu à, tẩu nhất định không được về.

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 3
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.