Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thánh Ngọc

Tiểu thuyết gốc · 1685 chữ

Vô Tung chạy đến thở không ra hơi, dứt khoát giữ vị tẩu tẩu này lại không cho về.

- Nhưng ta nhất định phải về, Thanh Phong còn đang đợi ta.

- Tẩu tẩu à, Hắc Thiên hắn là nhất thời hồ đồ mới đuổi tỷ. Tỷ tuyệt đối đừng có tin, hắn chính là loại người sĩ diện hão, hắn thích giả ngầu thôi, tẩu đừng vì mấy lời hắn nói mà đi a.

Vô Tung nói nhanh đến mức cái miệng sắp hỏng, còn đâu dáng vẻ phong lưu công tử hào hoa nho nhã đốn tim biết bao thiếu nữ.

Nàng có đôi chút ngạc nhiên, thời gian ngắn ngủi ở nơi này vẫn là Vô Tung hắn luôn chiếu cố nàng. Có điều, nàng tương lai còn rất nhiều thứ phải làm, rất nhiều người đang đợi. Vẫn nên trở về thôi.

- Vô Tung huynh a, ta vẫn là nên về, muội muội nhỏ của ta vẫn còn chờ ta.

- Muội muội tẩu hả... cũng không sao, ta liền mang nó tới đây.

...

Giằng qua giằng lại một hồi, Vô Tung hắn cuối cùng cũng không thể giữ người, đành nhất quyết trốn vào phòng tuyên bố từ nay không thèm quan tâm chuyện yêu đương của mấy người nữa. Hắn đời này chưa từng thuyết phục ai một cách khó khăn như vậy.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, đem theo sự tuyệt vọng của Vô Tung mà đưa nàng vào giấc ngủ. Có điều mấy canh giờ sau, nàng bàng hoàng tỉnh dậy, hốt hoảng nhận ra một điều:

... Nàng đói rồi!

Mang theo cái bụng đang cật lực reo hò, nàng lần mò xuống bếp, lục tung lên một hồi mới tìm thấy một thứ đồ ăn, bèn không chút nghi ngờ bỏ vào miệng.

- Thứ quỷ gì thế này, chưa kịp ăn nó đã chui vào miệng. Mùi vị thật là dở tệ, vừa đắng vừa bẩn. Tên này không phải giàu lắm hả, cũng không có được cái gì tử tế. Ta nếu có thứ đồ ăn như vậy, chắc chắn sẽ lập tức tiện tay ném xuống đường.

Vừa đi vừa than thở, nàng cuối cùng quyết định vẫn là về phòng đi ngủ thôi, mấy tên nhà giàu luôn keo kiệt, tuyệt đối không đáng tin tưởng. Có điều nàng đi lòng vòng một hồi, một lần nữa ai oán nhận ra nàng bị lạc.

Hắc Thiên hắn xây cái căn nhà có đến mấy trăm căn phòng, ngoài phòng của nàng, Vô Tung, mấy vị gia bộc và hắn, tất cả phòng còn lại đều trống trơn chẳng có thứ gì. Chính vì vậy mới khiến nàng năm lần bảy lượt không tìm thấy phòng của mình.

Không còn cách nào khác, cũng không thể ngủ ở phòng bếp, nàng đành chọn bừa một phòng, chạy vào nằm xuống liền ngủ, cũng không biết mình đã vào cái nơi quái quỷ gì.

Hắc Thiên lưng thẳng tắp, lông mày khẽ nhíu, gương mặt tuấn mĩ say ngủ, tóc dài rối tung không chút quy củ, vô cùng tuỳ tiện khí phách.

Có điều chưa yên ổn ngủ được bao lâu, y đã nghe thấy một tiếng "rầm" chói tai.

Với nhãn lực của một kẻ bị ám sát không một ngàn thì cũng tám trăm lần, tiếng động kia là quá đủ để đánh thức y tỉnh dậy. Hắc Thiên nghiêng người với lấy bảo kiếm Dạ Tử Kiếm, cả người bất động, chăm chú lắng nghe.

Có điều trái với một màn tinh quang huyết vũ, thứ y nghe thấy chỉ là nhịp thở đều đều nhè nhẹ. Hắc Thiên khẽ thả lỏng, nghiêng người nhìn, vậy mà lại là Nguyệt Lang.

Y thoáng chút ngạc nhiên, chẳng biết suy nghĩ thứ gì mà dứt khoát đạp nàng lăn xuống giường. Có vẻ một đạp của tên ma đầu này cũng không có uy lực cho lắm, nàng vẫn như cũ ngủ say như chết.

Hết cách, y đành mặc kệ nàng nằm dưới đất, nghĩ nghĩ một chút cuối cùng lấy từ không gian giới chỉ một cái ma tác, trói nàng lại. Bản thân thì lại một lần nữa an ổn nằm xuống.

Nắng sớm khẽ chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, điểm tô thêm cho chiếc má hồng nhỏ nhắn cùng đôi mắt phượng long lanh. Có điều ngay sau đó, ánh nắng lung linh tựa như cũng run rẩy vì tiếng hét của nàng.

- Ngươi nuốt lời, mau thả ra

Chỉ thấy dưới đất một nữ tử tuyệt sắc đang bị trói bởi một cỗ ma tác đang giận dữ nhìn tên khó ưa trước mắt, không phải đã nói sẽ thả nàng về sao, tại sao lại trói nàng lại? Hắn vẫn là như cũ nuốt lời. Có điều tên khó ưa kia đang cực kì nhàn nhã thưởng trà, trực tiếp coi nàng như không khí mà đối xử.

- Hắc Thiên huynh, thả ta ra đi mà.

...

- Hắc Thiên ca ca, không phải nói hôm nay cho ta về sao, đừng trói người như thế a.

...

- Hắc Thiên đại ca, nói lý lẽ chút được không.

...

- Hắc khó ưa, nói gì đi chứ hả, ngươi không nói ta cho ngươi biết thế nào là lợi hại.

...

- Được, vẫn làm ngơ đúng không, vậy thì đừng trách ta dùng đến tuyệt kỹ của Hồ tộc chúng ta.

Y vẫn như cũ không để nàng vào mắt

- Phi lễ, các ngươi mau nhìn xem Hắc chủ thượng các ngươi phi lễ với ta, phi lễ a...

Y đang nhàn nhã uống trà, nghe xong câu này suýt chút nữa phun sạch sẽ vào mấy cuốn cổ tịch. Vậy nhưng rất nhanh lại tiếp tục trở về dáng vẻ chính nhân quân tử không màng thất tình lục dục. Y liếc mắt một cái, đột nhiên thấy Vô Tung đứng như trời trồng trước cửa.

Lại nói Vô Tung, hắn đang hốt hoảng mà chạy vắt chân lên cổ, đi đến cửa nghe thấy câu này liền hoá đá không biết nói gì.

Sau vài nụ cười gượng gạo như Hắc binh nói không cần cơm, Vô Tung ho nhẹ vài cái rồi miễn cưỡng nói.

- Tẩu tẩu a, tẩu cũng nên thông cảm cho hắn, hắn là nhịn quá hoá điên. Tẩu đừng để bụng, ta giúp tẩu trừng phạt hắn được không.

Vô Tung nói một hồi dài, mắt vẫn nhìn không chớp sợi dây ma tác đang trói nàng.

Y nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Nhạt nhẽo

Vô Tung vẫn cứ suy bụng ta ra bụng người:

- Tẩu tẩu a, hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Tẩu là người phụ nữ đầu tiên của hắn đó. Vậy nên nhất định đừng có đi đâu hết nha, Hắc binh một lòng ủng hộ tẩu.

- Không có không có, ta tuyệt đối không phải người phụ nữ của hắn.

- Cái này... tẩu đừng giận nữa mà.

- Ta không giận. Nhưng ta nói ta không phải người phụ nữ của hắn. Hắn sẽ không có hứng thú với nữ tử. Huynh cùng Hắc binh đừng hiểu lầm, hắn ấy mà, vẫn luôn coi trọng nam nhân như các huynh.

Không khí lại một lần nữa lâm vào tình cảnh ngột ngạt cùng căng thẳng cực điểm. Vô Tung cuối cùng đành phải vứt bỏ mặt mũi, lên tiếng phá vỡ bầu không khí này. Cũng phải, trong phòng có một tên nửa năm nói chục câu, còn có một con tiểu hồ ly luôn suy nghĩ những thứ linh tinh, không uỷ khuất hắn thì uỷ khuất ai đây:

- Tẩu tẩu, tẩu đừng hiểu lầm mấy chuyện thế này chứ. Hắn nếu đoạn tụ sao có thể song tu được a. Được rồi được rồi không nói nữa, ta cởi trói cho tẩu nha.

Nếu Vô Tung không lên tiếng thì có lẽ nàng cũng quên luôn mình đang bị trói dưới đất, lập tức gật đầu lia lịa đưa tay cầu cởi trói. Vô Tung vận vài tia ma lực nhàn nhạt, cởi trói cho nàng, lòng thầm nghĩ tên Hắc Thiên này sở thích thật là quái đản, thích dùng mấy thứ như thế này a.

Đợi nàng hoàn hảo đứng lên càu nhàu giận dỗi xong vài câu, y mới nhàn nhạt hướng Vô Tung nói:

- Có chuyện gì?

Vô Tung nghe xong liền đứng như trời trồng thêm giây lát, ngẩn người ra rồi buông một câu:

- Thánh Ngọc mất rồi

Thánh Ngọc mất rồi?

Sao có thể?

Nó là Thánh Ngọc đó, là kết tinh thiên địa độc nhất vô nhị, là vật hộ thể của Hắc Thiên đại ma đầu a.

Nói mất liền mất như vậy sao?

Hắc Thiên y mày ngài khẽ nhíu, trầm tư không nói, cũng không biết đang nghĩ thứ gì.

- Mất đồ gì vậy a, huynh để đâu vậy, ta phụ huynh tìm.

- Ừm, ta để ở phòng bếp đó tẩu.

Hắc Thiên lông mày vừa thả lỏng chút liền tiếp tục dính chặt vào nhau, tuy miệng không nói nhưng ánh mắt cùng khuôn mặt y đều hiện lên một câu: “Phá gia chi thuộc hạ”.

Có điều câu này còn nhẹ lắm, đổi lại nếu như là mấy lão bất tử thần tiên gì đó, chắc chắn sẽ băm chết tên Vô Tung này một vạn tám ngàn lần cho hả giận. Nó là Thánh Ngọc a, là thứ chỉ có thể cầu không thể được. Vậy mà Vô Tung hắn thì tốt rồi, đem vứt trong một cái bếp, còn hết sức thản nhiên nói mất rồi. Mấy lão đầu tử đã tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, còn mấy lần dùng cái thiên đạo để giành giật có lẽ nghe xong có thể thổ huyết mà chết ngay tại chỗ.

Nàng tựa như nhớ ra cái gì đó, giật mình nói: “Khoan đã, để phòng bếp sao?”

- Phải a, hình như là ở trong một cái hộp ngọc màu xanh phỉ thúy.

- Nếu… nếu vậy thì… ta... ăn mất rồi.

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 3
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.