Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thú vị

Tiểu thuyết gốc · 1404 chữ

Sáng hôm sau, khi Hắc binh đều đã trở về, Thiên quán quay lại vẻ ồn ào nhộn nhịp của nó. Bất quá chỉ có khu rừng bên cạnh là náo nhiệt, còn Tiên quán vẫn như cũ yên ắng.

Nàng lười biếng thức dậy, xuống thiện phòng bưng trà lên cho tên đại khó ưa đó. Vẫn giữ nguyên vẻ mặt buồn chán, nàng bưng lên một ly trà nghi ngút khói, nhìn y nói:

- Hắc Thiên huynh, trà của huynh.

Y vẫn bình thản đọc sách, tay cầm chén trà khẽ nhấp, miệng nói:

- Nóng.

Nàng lặng lẽ lui xuống, lát sau lại mang lên một ly trà khác.

-Đắng.

Ly trà thứ ba.

- Mặn.

Ly thứ tư.

- Chát.

Thứ năm…

- Nhạt.

Không gian im ắng bỗng nổi lên tiếng nước tí tách. Y rời tầm mắt khỏi cuốn sách ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện ra nàng vậy mà… lại đang khóc. Y vẻ mặt đột nhiên hốt hoảng, nhưng rất nhanh sau đó lại như cũ lạnh nhạt nói: “Ý gì?”

Nàng cố lau đi nước mắt, nhưng càng lau càng ồ ạt chảy, một bộ dáng lê hoa đái vũ, thương tâm vô hạn:

-Ta và ngươi không thù không oán, cũng chưa từng làm gì có lỗi với ngươi. Nếu ngươi là muốn lấy lại chỗ tiền đó, ta có thể trả ngươi thượng phẩm linh thạch, bao nhiêu cũng được. Nhưng ngươi không thể nhốt ta ở đây được. Thanh Phong giờ này chắc chắn về rồi, nó sẽ không thấy ta, sẽ đi tìm ta, sẽ bị lão hồ tôn tra xét, sẽ lo lắng cho ta. Còn có Trúc Bạch ca ca huynh ấy chắc chắn sẽ bị Băng tộc trưởng trách phạt. Ta còn rất nhiều việc phải làm, ngươi thả ta đi, ta chuyện gì cũng sẽ đồng ý với ngươi.

Y rũ mắt, một lần nữa nhìn vào trang sách, khẽ nói: “Cô biết quá nhiều”.

Hắc Thiên y đối phó với khổ nhục kế cũng đã rất nhiều lần, nhưng tuyệt chưa thấy ai có thể diễn chân thực đến như vậy, thầm nhủ nên cẩn thận với tiểu hồ yêu này. Cũng không thể trách hắn vô tình, bởi nếu không vô tình, hắn giờ này không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

- Vậy rốt cuộc ngươi thế nào mới chịu thả người.

- Lui xuống đi.

- Ta nói ngươi thả người, có nghe không hả, ngươi… ngươi hà tất…

Nàng oa oa mà khóc, mặt mũi cũng theo đó nhiễm một tầng đỏ. Bất đắc dĩ, y đành đưa tay điểm huyệt, khiến nàng ngất đi.

Cùng lúc đó cửa bị đẩy ra, Vô Tung vui vẻ bước vào, trố mắt nhìn một màn trước mặt. Chỉ thấy y và nàng đều đang ở dưới đất, quần áo sộc sệch, tư thế ái muội khiến người ta hiểu lầm.

- Đây… đây là.

Y cái gì cũng không nói, đưa nàng trở lại phòng, sau đó quay lại phòng của mình đường hoàng mà ngồi xuống.

Vô Tung vẫn chưa hết ngạc nhiên, chỉ có thể nói vài chữ: “Cậu … cậu không thấy phá giới lúc này … không phù hợp lắm hả.”

Y nhướng mày, bộ dáng như người lạc vào sương mù, mờ mịt hỏi: Phá giới?

- Không phải sao. Dù gì hai người cũng chưa bái đường thành thân.

Y ngây người, sau đó tựa như hiểu ra điều gì, tiện tay cầm ly trà ném vào người Vô Tung: “Không rảnh tầm hoa vấn nguyệt”.

Vô Tung hắn cũng không lấy chuyện bị đổ trà vào người làm bực tức cho lắm, vận linh lực biến ra một ngọn lửa hong khô quần áo, cười cười nói: “Vậy thì tốt, hôm nay tôi vừa đi Yêu giới, tìm hiểu được mấy thứ thú vị lắm, có muốn bỏ chút thời gian nghe không?”

Y nhàn nhạt nhướng mày thay cho câu trả lời.

- Là thế này, nội bộ Hồ tộc có đồn đại một số lời đồn phi thường thú vị. Trúc Bạch tên đó là tiểu tộc trưởng đời sau sẽ kế nghiệm, thiên phú cùng tư chất vô cùng tốt, dịu dàng lễ độ, phía sau cũng có không ít hoa si. Vậy nhưng có lời đồn người này vô cùng thưởng thức một hồ yêu tên Nguyệt Lang, chính là tức phụ của cậu nha. Không những vậy còn lén lút đáp ứng chuyện tẩu tẩu muốn xuống Nhân giới. Lại nói tẩu tẩu, nghe nói tẩu ấy trời sinh thể chất không tốt, linh lực yếu kém, thường xuyên bị các hồ yêu khác hiếp đáp.

- Hết?

- Chưa a. Chuyện hay còn ở phía sau. Hôm nay tên tiểu tộc trưởng đó tự ý xuất sơn, bất chấp chuyện đang bế quan tu luyện. Sau đó lại cãi lời tộc trưởng muốn xuống Nhân giới tìm tẩu tẩu, có điều lại phát hiện bị trúng độc, đành ở lại dưỡng thương. Thế nào, đối thủ đáng gờm phải không?

- …?

- Được rồi được rồi, không nói linh tinh nữa. Cậu nghĩ thế nào, tẩu tẩu chắc chắn không phải nội gián đúng không.

- Tiếp tục điều tra. Y lạnh lùng nói, ánh mắt hỗn tạp không biết đang suy nghĩ điều gì.

- Được được được.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, khi đó nàng mới chậm rãi tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Tên Hắc Thiên này hôm nay cũng thực tốt, không có bắt nàng dậy nấu cơm. Nhưng… còn Thanh Phong, ai sẽ nấu cơm cho con bé đây.

Cố gắng xua đuổi đi mấy ý nghĩ không tốt. Nhưng liền nhớ ra từ lúc bị đưa về cái nơi chết tiệt này, cô vẫn chưa có tắm. Còn một chuyện quan trọng hơn nữa, cô không có đồ để mặc. Thường thì có thể dùng linh lực biến ra, nhưng giờ thì…

- Không lẽ phải… nhờ vả tên khó ưa hắn

Nàng ngập ngừng đi sang phòng y, thấy y và Vô Tung đang thảo luận gì đó liền nhỏ giọng nói:

- Hắc… Hắc Thiên huynh, không biết huynh có thể… cho ta mượn vài bộ y phục.

Y nhìn cũng chẳng buồn nhìn, chỉ buông một câu: “Không có”.

- Tẩu tẩu à, chỗ chúng ta làm gì có nữ phục a. Chi bằng tẩu đi với ta một chuyến, mua vài bộ y phục…

Y ngắt lời Vô Tung, không nóng không lạnh nói: “Theo ta.”

Hắc Thiên nói xong liền đứng lên rời đi, khiến nàng cũng phải lập tức bám theo sau. Y cùng nàng lên con ngựa đen lần trước, hướng một khu chợ lớn mà đi.

Nơi này khiến nàng không khỏi trầm trồ. So với tiên cảnh thơ mộng như Yêu giới, nơi này tuy không thể so sánh, nhưng lại có sự đông đúc náo nhiệt thích mắt, khiến người ta có cảm giác phồn vinh. Đương nhiên, phồn vinh chỉ là ảo giác. Chỉ cần một Hồ yêu nhỏ nhoi cũng có thể san bằng tòa thành này thành bình địa, chỉ cần Thần tộc búng tay một cái liền khiến toàn Nhân giới chao đảo thậm chí là diệt vong.

Nàng nhìn ngắm mấy thứ đồ ăn của Nhân giới không chán mắt, miệng nói đi chọn y phục nhưng mua đồ ăn còn nhiều gấp đôi. Lòng vòng một hồi mới luyến tiếc quay lại chỗ y, chìa tay cho hắn một cây kẹo hồ lô.

- Hắc Thiên huynh, huynh muốn ăn thử không. đồ ăn ở đây còn ngon hơn Yêu giới nữa, bõ công ta từ Hồ tộc trốn xuống đây.

- Không ăn. Trở về.

Y rời tầm mắt, dường như nhìn thấy thứ gì đó, liền quay lại nói với nàng: "Cô lên ngựa về trước."

- Nhưng tôi không biết cưỡi a

- Tự đi.

Y nói xong liền đưa nàng lên ngựa, ra hiệu cho nó đi về. Ngựa đen tuy không ai chỉ dẫn nhưng lại thông thạo không ngờ, vững vàng đưa nàng trở về Thiên quán.

Khi nàng đã đi xa, từ hư không bỗng xuất hiện một người đàn ông mặc áo đen, toàn thân bịt kín mít đi đến chỗ y, cúi người hành lễ, giọng nói thấp đến nỗi người đứng cạnh cũng không hề nghe thấy: “Đại hoàng tử”.

- Đã tìm thấy?

- Thuộc hạ bất tài.

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 6
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.