Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu lầm

Tiểu thuyết gốc · 1204 chữ

Cả Thiên quán rộng lớn chỉ còn lại 3 người, không khỏi cảm thấy tĩnh mịch. Cũng nhờ Vô Tung mà sau nửa canh giờ đi lạc, cuối cùng nàng cũng có thể tìm ra cái bếp, yên yên ổn ổn mà nấu ăn

Nàng vất vả chạy đi chạy lại bưng đồ ăn. Thoáng cái, trên chiếc bàn to lớn đã bày biện không biết bao nhiêu là thứ đồ.

"Vô Tung, tại sao cái tên đó không dùng linh lực tự nấu mà ăn. Hắn thường ngày không phải mạnh lắm hả."

Vô Tung thiếu chút nữa buột miệng nói tên đó hiện giờ không thể sử dụng ma lực. Nhưng nhớ lại lời của Hắc Thiên, hắn lập tức sửa lại lời nói: "Tên đó có một cái quy tắc rất kỳ quái, đấy là không sử dụng ma thuật khi ở Nhân giới. Nếu không bọn ta cũng biến ra đồ ăn rồi, cần gì phải nhịn đói theo hắn chứ. Nhưng vậy cũng tốt, vậy ta mới có cơ hội nếm thử tay nghề của tẩu tẩu chứ."

Nàng vô cùng hưởng thụ mà ngồi xuống, lười biếng nói: "Hắn đúng là kì quặc. Dùng linh lực không muốn lại muốn rước mệt vào người."

Nói xong liền gắp một miếng thịt cho vào miệng.

"Tẩu tẩu à, tẩu không định ăn một mình đấy chứ. Hắn nhăn mặt, tiện tay với một miếng cá to cho vào miệng."

"Tôn ti trật tự vứt cho chó ăn rồi hả. Một người là gia bộc, một người là thuộc hạ, dám bỏ đói chủ tử như ta."

"Hứ ... cho ngươi ăn bẩn đồ ta nấu"

"Thử nói lại lần nữa."

"Được rồi được rồi. Tẩu tẩu bớt giận. Còn cậu a, nhớ không nhầm thì có một tên tự cao tự đại mồm luôn treo một câu: Cái gì mà người tu luyện ăn uống chỉ là thú vui, ta không ăn nửa năm vẫn có thể xuất chinh đánh giặc. Rồi thì các ngươi nên bớt ăn uống lại, ăn quá nhiều đồ ăn thì não sẽ bớt minh mẫn... "

"Câu sau không có nói..."

"Đó, vậy là cậu thừa nhận đã nói câu trước rồi, phải không. Nếu vậy thì đống đồ ăn này cậu đừng hòng động vào một đũa. Bằng không tôi sẽ đem chuyện này nói cho tất cả Hắc binh mà không, nói cho cả Lục giới."

Nàng ngồi bên cạnh nghe tiếng được tiếng không, nhưng cũng bồi thêm một câu phụ hoạ: "Đúng vậy đúng vậy, đồ do ta nấu, ngươi không đưa ta về Yêu giới thì đừng hòng ăn".

"Hừ, sơn hào hải vị trên đời này ta có gì chưa nếm qua, mấy thứ tầm thường này tính là gì."

Vô Tung dường như chỉ đợi câu này, thoải mái ngồi xuống bắt đầu ăn. Hắn càng ăn càng hăng, ăn không ngừng nghỉ, đem đống đồ ăn chất cao như núi dọn dẹp gần hết.

- Vô Tung, cẩn thận có độc.

- Không sao, ngon như vậy có độc cũng đáng

- Vô Tung, ăn nhiều quá không tốt cho sức khoẻ. Ta là có lòng tốt nhắc nhở.

- Không cần, ta phi thường khoẻ, không cần chủ thượng nhọc lòng.

- Vô Tung...

- Cậu im đi được không. Không ăn thì lăn về phòng đọc sách đi

Y nhíu mày mạnh mẽ giật lấy đĩa ngọc trên tay Vô Tung, vẫn lạnh nhạt nói: "Hôm nay tôi muốn luyện Thuỷ công pháp, cái đĩa này tôi rửa. Nói xong liền hướng phòng bếp mà chạy, không để nàng và Vô Tung có thời gian phản bác."

"Luyện Thuỷ công pháp bằng cách rửa chén hả, sao tôi chưa nghe thấy thứ này bao giờ."

"Kệ hắn đi, thứ khẩu phật tâm xà. Nguyệt cô nương, ta có vài câu hỏi, không biết có thể hỏi cô không."

"Được a"

Hai người không biết, cách họ chỉ một bức tường, tên Hắc Thiên vốn dĩ nên ở nhà bếp đang đường đường chính chính nghe lén. Với thính lực của y, tiếng một con muỗi đập cánh trong phòng cũng không bỏ sót

"Không biết Nguyệt cô nương... trong lòng đã thầm ái mộ ai?"

"Ái mộ sao. Ái mộ là gì."

"Ừm, giống như cô nương thấy một người nào đó thật sự rất tốt, rất thích người đó đại loại là vậy."

"Vậy sao, vậy ta thích Trúc Bạch ca ca."

Y vừa đưa tay bỏ một miếng trứng sốt vào miệng, nghe xong câu này thiếu chút nữa sặc chết.

"Hả...? Vậy ... vậy cô có thích Hắc Thiên nhà chúng ta không".

"Không thích!" Nàng không do dự nói.

"Tại sao a, Hắc Thiên nhà chúng ta rất tốt, anh tuấn dũng mãnh, sát phạt quyết đoán. Luận về thân phận chắc chắn không thua tên Trúc Bạch đó."

"Ừm, Trúc Bạch ca ca rất dịu dàng với ta, còn hắn thì rất đáng ghét, rất khó ưa."

"Vậy sao, hắn đáng ghét như thế nào?"

"Hắn không cho ta về Yêu giới".

Hắc Thiên nghĩ: Tất nhiên, cô là nội gián đó. Thả cô đi khác nào thả hổ về rừng.

Vô Tung nghĩ: Tất nhiên, gả chồng thì phải ở nhà chồng mà.

"Còn có, hắn đòi ăn ta sạch sẽ"

Hắc Thiên nghĩ: ...?

Vô Tung nghĩ: Ồ, tiến triển nhanh đến mức đó rồi sao. Tên Hắc Thiên đó thường ngày bày ra bộ dáng không gần nữ sắc, thanh cao liêm khiết lắm, không ngờ nhanh như vậy đã muốn phá giới. Mới gặp có vài ngày đã muốn đưa người ta lên giường ăn sạch sẽ, khó trách tiểu tẩu tẩu này có chút bực tức.

"Hắn còn muốn giết Trúc Bạch ca ca, thật là đáng ghét."

Hắc Thiên nghĩ: Lúc đó chỉ là thuận miệng nói đùa, nói cái gì mà nếu hắn soái khí hơn ta thì nên ngũ mã phanh thây. Lời nói đến trẻ con một tuổi cũng không tin, cô vậy mà tin sao.

Vô Tung nghĩ: Cái này cũng không có gì lạ. Hắc Thiên hắn người không thù không oán cũng có thể giết, nói gì đến tình địch bất cộng đái thiên.

Vô Tung coi nàng như sách giáo khoa toàn thư hay mười vạn câu hỏi vì sao mà hỏi đông hỏi tây, hỏi mấy thứ nàng cũng chẳng hiểu là thứ gì đành trả lời bừa. Hỏi loạn một hồi, đến khi sắc trời đã tối, Vô Tung mới tha cho nàng mà rời đi.

Vô Tung sau khi "hỏi cung moi thông tin" hoàn tất, liền chạy đến chỗ Hắc Thiên.

Chắc chắn là hiểu lầm, hoặc là cậu lừa người, tiểu tẩu tẩu không thể là nội gián được.

Y đang đưa tay chống đầu, nghe xong câu này đầu rớt cái bịch, tổng cảm thấy huynh đệ tình thâm còn không so sánh được với một bữa ăn.

Muốn kiểm tra?

Muốn. Nhưng làm cách nào a?

- Dễ thôi, Hồ tộc

- Được. Ngày mai tôi sẽ đến Hồ tộc một chuyến

- Điều tra kĩ chút.

- Yên tâm đi, tình địch của cậu, tôi dám sai sót sao

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 6
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.