Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuân cung đồ

Tiểu thuyết gốc · 1623 chữ

Hôm nay là một buổi sáng đặc biệt tại Thiên quán, phi thường náo nhiệt ồn ào, hoan thanh tiếu ngữ khắp nơi, thật sự mang lại cho người ta cảm giác có hơi ấm con người. Ấy, lời này nghe có chút dị thường, Thiên quán trăm ngàn Hắc binh, còn lo thiếu hơi ấm con người? Bất quá đây là sự thật, Hắc binh thường ngày ma khí mù mịt, đem nơi này bao trùm trong sự lạnh giá cùng âm u heo hút, nào có chút gì náo nhiệt. Có điều cũng không cần lo nữa, từ nay về sau Thiên quán nhất định sẽ thập phần ồn ã thôi.

Giữa khu rừng rộng lớn bày ra một cái bàn đầy ắp thức ăn, có cảm giác như đem cho cả thiên hạ rộng lớn cũng không hết. Binh trại của các Hắc binh đã được dọn hết đi dùng làm chỗ cho cả ngàn người (ma) tụ tập. Tiếng nói chuyện cùng tranh cãi huyên náo đến điên tai nhức óc này thật có thể khiến người ta nghĩ đây là nơi có cả một chiến trường đổ máu. Bên cạnh bàn là Nguyệt Lang cùng mấy trăm Ngự thiện quan của Hoàng tộc Ma giới, bận bận rộn rộn bưng bê, nhưng dường như từng đó vẫn chưa đủ để có thể chiêu đãi toàn bộ đám Hắc binh này.

Ngự Thiện quan đều dùng một vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, trước giờ họ phục vụ đều là hoàng tộc, nào có chuyện cơm bưng nước rót cho đám lính quèn này. Có điều Hắc đại hoàng tử nắm thực quyền trong tay, quân uy đỉnh đỉnh, so với lão hoàng đế mặt mũi còn muốn lớn hơn, làm gì có khái niệm trái lời đại hoàng tử hắn chứ. Tại nơi này, người duy nhất vui vẻ coi Hắc binh như thân nhân mà đối đãi cũng chỉ có nàng.

Nàng cười cười lau giọt mồ hôi vương trên chiếc trán trắng như mỡ đông, cùng Hắc binh ngồi xuống. Vô Tung hắn lập tức đứng dậy cao giọng nói:

- Hắc binh, đây chính là chúng ta tẩu tẩu a. Lần trước đã mở tiệc tẩy trần cho tẩu ấy, nhưng có một số Hắc binh nhận lệnh ra chiến trường hoặc đi mật thám a. Chính vì vậy nhân sinh thần Hắc chủ thượng làm lại một cái tẩy trần lễ a. Mau chào hỏi một tiếng.

Ngàn vạn giọng nói khác nhau to lớn như sấm truyền ầm ầm vang lên: "Cung chúc Hắc đại hoàng phi thọ tỷ nam cương!"

Tiếng hô long trời lở đất, khiến nàng thiếu chút nữa bất tỉnh, còn Ngự Thiện quan màng nhĩ đã bị chấn đến không nhỏ, thính giác vài người đã mơ hồ chảy máu. Lập tức có vài Ngự Thiện quan gào thét kêu la, nhưng đối diện với cặp mắt chằm chằm của Hắc binh, liền nhịn xuống. Vô Tung thấy tình hình không ổn, đang muốn ra mặt, chợt nghe nghe thấy giọng nói ẩn ẩn sự oai phong của y.

- Là chuyện gì?

Ngự thiện quan lập tức trở lại vẻ mặt cung kính, hướng y hành lễ "Hắc đại hoàng tử"

Y nhíu mày, giọng nói mang theo vài phần tức giận. Tuy chỉ là vài phần, lại khiến người ta không rét mà run:

- Ngự Thiện quan?

Vô Tung biết sắp có truyện chẳng lành, lập tức đứng lên cười cười nói:

- Khụ... chỉ là... sắp đến sinh thần của Hắc đại hoàng tử đây, nên ta mạn phép mời... mời vài Ngự Thiện quan a... ha ha... đúng vậy không hả.

Hắc binh lại lần nữa nhốn nháo:

- Đúng vậy đúng vậy.

Y nhíu mày nhìn một bàn tràn ngập đồ ăn, nhìn sang nàng, lại một lần nữa không nhanh không chậm trở lại Thiên quán. Vạt áo tung bay thật khiến người ta lầm tưởng đây là một vị tiên phong đạo cốt không nhuốm bụi trần.

Hắc Thiên vừa đi, vẻ yên tĩnh cùng trầm lặng tựa như bị ai mang đi chôn cất từ rất lâu rồi, đổi lại là những tiếng chọc ghẹo nói cười ầm ĩ. Hắc binh coi đám quan ngự ngự gì đó như không tồn tại, từng người từng người trang giành mà hỏi đông hỏi tây còn hơn Vô Tung moi móc thông tin, hỏi đến mức nàng quay cuồng chóng mặt, đành phải lấy cớ mệt mỏi trong người không tiện nói nhiều để tránh một kiếp nạn.

Nhưng nàng đâu biết, cái cớ mà nàng cho là hoàn hảo vô khuyết rốt cuộc tai hại như thế nào, vài tiếng cười khúc khích rộ lên, lập tức có vài người âm thầm suy đoán Hắc Thiên hắn ra tay mạnh thế nào mới có thể khiến nàng cảm thấy mệt mỏi đến mức không thể nói chuyện. Tối qua đã mệt mỏi vô lực, hiện tại lại phải nấu nhiều đồ như vậy, thật uỷ khuất cho vị tẩu tẩu này a.

Đột nhiên từ đâu đó có người nói lớn: "Như vậy đi, lần trước đã tranh nhau sứt đầu mẻ trán mà không được mấy miếng, đều bị Vô Tung huynh giành hết, lần này Vô Tung huynh chỉ được ăn hai đĩa, phần còn lại chúng ta dùng linh lực giành, thấy thế nào"

Lại một tiếng hưởng ứng kinh thiên động địa:

- Hảo!

Vô Tung nghe thấy thế liền tức tối đến khua tay múa chân, nói cái gì mà các ngươi đều là Bạch nhãn lang, ta nếu hôm đó không hi sinh chủ trì đại cuộc thì các ngươi đã sớm tranh đến huynh đệ tương tàn a, ta chính là làm ơn mắc oán.....

Vô Tung sau đó nói cái gì, Hắc binh cũng chẳng còn hơi sức mà để ý. Tất cả đang lao vào tranh đoạt, nếu ngoại nhân nhìn vào chắc chắn sẽ cho rằng bên trong là một cái chiến trường khỏi lửa đổ máu, thậm chí còn có thể thắp vài nén hương niệm vài bộ siêu thoát kinh thầm mong chinh chiến loạn lạc mau kết thúc a. Có điều bên trong vẫn chưa từng có dấu hiệu kết thúc, vũ kỹ cùng chiêu thức đẹp mắt từng cái rồi từng cái tung ra, ma khí nồng nặc, theo sau những đạo ma lực mạnh mẽ là ... tiếng chửi rủa không ngớt.

- Cmn ta thao, miếng thịt đó ta lấy trước nhá.

- Ai nắm đấm to kẻ đó có đạo lí, lắm lời.

- Hỗn đản, trả con cá đó cho ta.

- Ngươi lợi hại ngươi đi mà trả, ăn nhiều thành lợn đừng trách.

- Đứng đó mà cãi, ta xin miếng cá nhé... há há.

- Tên điên ngu xuẩn, có ngon mang miếng cừu đó ra đây đấu tay đôi.

- Ta nhổ, ăn xong ta mang xương ra cho ngươi đấu, thứ nghịch tử chết dẫm.

..............

Nàng lần này đã cố gắng nấu nhiều gấp năm gấp sáu lần lúc trước, vậy nhưng vẫn là không đủ. Nàng vận hết sức gào thét nói đừng giành nữa, nhưng chung quy sao có thể bì lại trăm vạn nam nhân ở đây.

- Tẩu tẩu, mau đi mau đi, nổi điên cả lũ rồi. Mau đi, đi nói Hắc Thiên của tẩu bọn hắn không cho ta ăn.

Nàng quay đầu, thì ra là Vô Tung, lo lắng tột độ, nàng có hỏi hắn:

- Vô Tung, Ngự ... ngự quan quan gì ấy, bọn họ đâu hết rồi. Chúng ta mang bọn họ đi, nếu không họ sẽ gặp nguy hiểm a.

- Tẩu tẩu ngốc, bọn họ đã sớm đi hết rồi. Chỉ có mình tẩu nguy hiểm thôi, mau đi.

Đợi đến khi an an ổn ổn ngồi lại phòng, nàng mới thở ra một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ lúc đó thật quá nguy hiểm, lần sau nhất định không làm đồ ăn nữa.

- Tẩu tẩu à, có sao không

- Không sao a, cảm ơn huynh.

- Ấy... tẩu tẩu đừng gọi ta là huynh, ta không dám nhận a, mà tẩu à, tối nay sinh thần Hắc Thiên 1900 tuổi đó, tỷ chuẩn bị quà gì vậy.

- Sinh thần Hắc khó ưa hả... hắn đâu nói ta biết?

- À... à thì hắn trước giờ chưa bao giờ nhớ sinh thần của mình a.

- Vậy sao, nhưng ta chưa chuẩn bị đồ gì a.

- Không sao, ta chuẩn bị giúp tẩu, tẩu mang tập tranh này tặng hắn là được.

- Thật hả. Hắn thích thứ này sao?

- Không phải thích, mà là rất thích, cực kì thích a. Tất cả nam nhân đều thích thứ này.

- Lợi hại vậy sao, Vô Tung, cảm ơn huynh a.

Nàng cười thầm trong bụng, lần này sinh thần hắn a, chỉ cần cư xử tốt chút, hắn sẽ cho nàng về. Mà nếu không thì ... nàng sẽ tìm cách mở kết giới trốn ra ngoài.

Nàng mải suy nghĩ, hoàn toàn không biết Vô Tung đã cười cười đi ra từ lúc nào. Cũng không hề biết, bên ngoài đã có một Hắc binh đang chờ sẵn.

- Thế nào, không ra thưởng thức mĩ vị hả.

- Vô Tung huynh đừng có trêu ta chứ, chen vào đó để ngạt chết hả? Ta thay vì vậy đi vuốt mông ngựa tẩu tẩu, xin tẩu ấy bát cơm không phải dễ hơn sao.

- Thông minh đó, nhưng mà cái ghế vuốt mông ngựa ta đăng kí trước rồi.

- Hảo... hảo, ta biết thân biết phận. Mà Vô Tà huynh à, bức tranh đó là cái gì vậy. Có vẻ rất thần bí a.

- Tuyệt phẩm Xuân cung đồ.

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.