Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ

Tiểu thuyết gốc · 1647 chữ

Rốt cuộc cô là ai?

Tại sao lại có thể làm chủ nhân của Thánh Ngọc?

Tại sao lại tiếp cận ta? Cô mạnh mẽ như vậy, cần gì phải tốn sức đi ám sát, phi thăng thành thần rồi đường đường chính chính giết ta không phải sẽ tốt hơn sao?

Không phải, cô không có Thần tức, cô chắc chắn vẫn chưa trở thành Thần. Vậy tại sao Thánh Ngọc...

Hàng trăm câu hỏi quay cuồng trong đầu Hắc Thiên. Y tại sao lại đắn đo nhiều như vậy, mặc kệ cô ta là, chỉ cần y ra tay giống như ra tay với những người khác là được rồi, không phải sao?

Vô Tung hắn cũng có thể hiểu được một phần tâm trạng của y. Cũng phải, một đệ nhất ma đầu, đột nhiên phát hiện tiểu tức phụ yếu đuối thiện lương của mình là một người có thân phận cùng tu vi không hề tầm thường, khó tránh sinh ra vài phần mặc cảm. Dù sao cũng là hảo huynh đệ, Vô Tung hắn đành chịu thêm chút uỷ khuất đứng ra điều tra dùm y vậy:

- Tẩu tẩu a, ngoài tiểu muội muội của tẩu, tẩu liệu còn có người thân nào nữa không?

- Người thân hả, ừm, hình như là không a.

- Ồ, ra là vậy. Vậy... phụ mẫu tẩu là ai vậy?

- Có lẽ là đã chết rồi, Băng tộc trưởng đã nói như vậy.

- Chết rồi? Vậy ... tỷ đừng nói tỷ không biết bọn họ là ai đấy nhé. Họ đều là hồ ly thật sao?

- Đúng a, sao cậu biết. Băng tộc trưởng nói cho cậu hả?

- À... không có không có, tôi đoán bừa thôi, ha... ha.

Vô Tung nhìn y bằng ánh mắt long lanh rực rỡ, chỉ còn thiếu mỗi nước khắc luôn lên mặt: Tôi! Vừa! Giúp! Cậu! Đó! Mau cho tôi cái gì đó, cơm chẳng hạn.

Y cũng dùng ánh mắt khinh bỉ đáp lễ, biểu tình chỉ nói lên một chữ: Không!

Hắc Thiên y đột ngột tiến gần lại phía nàng, không đợi hai người ồn ào này kịp phản ứng, nhanh như chớp nhỏ một giọt máu lên trán nàng. Giọt máu kia chạm vào da thịt liền lập tức biến mất tựa như hoà vào da thịt, đi vào sâu trong toàn bộ lục phủ ngũ tạng của nàng.

Nàng lo lắng tột độ, hoảng sợ nói:

- Ngươi... huynh là làm gì?

Không để y có cơ hội trả lời, Vô Tung đã chen ngang:

- Huyết mạch của ma cà rồng rất nhạy cảm với khí tức và linh lực. Không có gì đâu tẩu, hắn có lẽ muốn kiểm tra Yêu đan của tẩu chút.

- Ma cà rồng, hắn là ma cà rồng hả? Aaaa, đừng lại đây, đừng hút máu ta, máu ta a, chứa rất nhiều thứ tạp chất, ngươi... ngươi không thể uống đâu, mùi vị ghê lắm...

Nàng vừa hét toáng lên vừa đi giật lùi, khiến Vô Tung được một màn cười nghiêng ngả. Còn y thì vẫn như cũ lạnh nhạt, chỉ buông một câu:

"Nhạt nhẽo."

Vậy nhưng đến khi kiểm tra giọt máu đó, y vẻ mặt lại không thể giữ được sự lạnh nhạt ban đầu, thay vào đó là sự ngạc nhiên cùng vẻ trầm mặc nghiêm túc đến đáng sợ. Vô Tung hắn đang cười cười nói nói cũng bị y doạ sợ, thất tha thất thểu hỏi: " Là... là như thế nào a"

Y vẫn trầm mặc không đáp. Không nói câu nào đột nhiên lấy Dạ Tử Kiếm đâm một nhát vào tim của mình, khiến máu tươi ồ ạt chảy ra. Mặc kệ nàng và Vô Tung ngạc nhiên đến cực độ, y vẫn trầm mặc không nói câu nào, hứng ra một nửa bát máu. Đối diện với máu tươi của chính mình đang liên tục chảy, y một chút biểu tình cũng không có, đem nửa bát máu đó tiếp tục đưa vào người nàng.

Nguyệt Lang đương nhiên không muốn nhận số máu đó, nhưng cũng đành hết cách. Ai nói hắn mạnh hơn nàng a. Còn Vô Tung thì khỏi phải nói, lại tiếp tục muốn phun ra một tràng dài chửi bới cùng giáo huấn, cũng may mà y đã đi trước một bước, đem Trì ấn dán lên người hắn, bằng không thực sự có thể vì nghe mắng mà nộ khí xung thiên a.

Vô Tung cố giãy dụa nhưng cũng đành lực bất tòng tâm. Hiện tại ngoài đi lại như bình thường, tất cả giác quan của hắn đều đã không thể hoạt động, và tình trạng này sẽ kéo dài thêm một canh giờ nếu như Hắc Thiên y không chịu gỡ ấn. Mặc kệ hắn cố gắng gào thét, y cái gì cũng không nói, lặng lẽ đến chỗ nàng một lần nữa lấy ra những giọt tinh huyết của mình, tiếp tục u cũng xem xét nửa ngày rồi buông một câu:

- Tối Thượng... Thập Vỹ Thần Hồ?

- Hả, huynh... nói gì a. Cái Thập Thập kia, sao ta lại chưa từng nghe qua.

Y không đáp lại lời nàng nói, ánh mắt lại loé lên sự bi thương. Nàng là Thần, vậy mà lại là Thần? Mà một khi đã là Thần, đối hắn chính là kẻ địch bất cộng đái thiên. Lý trí nói y hà tất suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần thẳng tay tiêu diệt một mối hoạ là tương lai có thể vô lo vô nghĩ vô oán vô hối. Nhưng mà, y rốt cuộc là... ra tay không được.

Bên kia, Vô Tung vẫn cố hết sức nghe ngóng, nhưng hiện tại hắn chính là một kẻ vừa câm vừa điếc vừa mù, chỗ nào nghe được đây chứ. Bất quá nghe không được không có nghĩa là đoán không được. Hắn chắc chắn hai người đó đã cùng nhau tính kế, giờ này đang nhởn nhơ đùa giỡn, thậm chí song tu không chừng. Nghĩ đến đó thôi hắn đã tức đến thở không ra hơi, thầm nghĩ sau khi trở lại bình thường sẽ lập tức giận dỗi thật lâu, đợi đến khi hai người bọn họ lương tâm cắn rứt mà nói một câu xin lỗi, hắn có lẽ sẽ mủi lòng mà tha thứ.

Đáng tiếc, sự thật nào được hoàn mỹ như vậy. Đợi đến nửa canh giờ sau khi Trì ấn hết tác dụng, Vô Tung mới có thể lê cái thân ê ẩm đi tìm người. Kết quả gặp nàng đang vô tâm vô phế mà ăn điểm tâm sáng, còn y thì đường đường chính chính mà ngồi trong Tàng Thư Các. Căn bản chưa một ai thấy thương tâm cùng đau lòng cho hắn.

Cố giấu đi nỗi lòng buồn bã cùng cô độc đang trực tuôn trào, hắn lại gần Hắc Thiên, cất một giọng điệu mà theo như hắn là vô cùng tự nhiên, còn theo Hắc Thiên là miệng lâu quá không dùng nên có vấn đề:

- Ây a... Hắc Thiên, Trì ấn này của cậu thật tốt nha. Tương lai có thể dùng để đối phó mấy lão tiên nhân quái quỷ đó a (Hắc Thiên hỗn đản, còn không mau xin lỗi ta, ta vì cái ấn chết tiệt của ngươi mà tức giận đến chết cũng được rồi đó).

-...

- Hắc Thiên à, cậu là đang nghiên cứu thứ gì vậy hả? (Còn không mau xin lỗi? Tẩu tẩu nói thật sự không sai, tên huynh đệ này thật sự vô cùng khó ưa. Ta nếu có thể sẽ đánh chết ngươi)

-...

Biết có đợi đến xuân niên năm sau tên này cũng sẽ không trả lời, Vô Tung hắn bèn nhỏm người lên đưa mắt nhìn. Đây là điển tịch về Hồ yêu, còn cái hình này, nếu hắn không nhầm thì chính là một... Tối thượng Thập Vỹ Thần Hồ a.

Vô Tung hắn tuy luôn miệng chửi người, nhưng tuyệt đối không phải là ngốc tử, qua bức tranh này liền có thể hiểu ý tứ.

- Không lẽ, tẩu ấy là...

Y khẽ gật đầu.

- Nếu vậy không phải rất tốt sao, tương lai hai người một vợ một chồng thu phục thiên hạ. Còn có...

- Ấu trĩ.

- Ây, tôi nể mặt tẩu tẩu nhịn cậu hơi nhiều rồi đó.

- Nếu không nể?

Y khẽ nhướng mày, tràn ngập ý đe doạ.

- À, cũng ... ha ha... cũng không sao hết a. Chúng ta là hảo bằng hữu, hảo huynh đệ, đúng không hả? Không nên vì mấy thứ này mà làm mất hoà khí. Đúng vậy đúng vậy, không nên a... ha ha. Nhưng mà, nếu tẩu ấy là Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ, tại sao không đập cậu ... à không phải, tại sao tẩu ấy có chút yếu ớt. Không lẽ là muốn bảo vệ hình tượng thục nữ trước mặt cậu,... ừm... thật là khó hiểu a.

Y khẽ nói: "Là phong ấn"

- Phong ấn? Tẩu ấy bị phong ấn tu vi?

Lại một cái gật đầu.

- Nếu vậy tỷ ấy hiện giờ, là thực sự không có chút linh lực nào?

Gật đầu

- Ây Hắc Thiên, nói một câu tử tế khó lắm hả.

Vẫn là một cái gật đầu

Hết cách. Vô Tung hắn thầm than thân trách phận, nói vận số của hắn không khác cẩu là bao. Đầu tiên là một tên chủ thượng nói thêm vài từ liền sợ miệng sẽ hỏng, một thân tu vi vứt cho chó gặm. Kế tiếp lại là một tẩu tẩu chạm một cái liền khóc, mở miệng ra là nói hắn đoạn tụ, thân phận tôn quý cùng sức mạnh to lớn cũng vứt luôn cho cái phong ấn. Hắn a, kiếp trước đã tạo cái gì nghiệp chướng.

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.