Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

28 điểm???

Phiên bản Dịch · 2133 chữ

“Hoàn thành nhiệm vụ, kích hoạt thương thành.”

Đang lúc Tô Dục còn chưa hết tiếc hận, trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu.

Ngay lập tức, hắn mở ra giao diện Đại Tân Văn hệ thống, quả nhiên thư mục thương thành đã sáng đỏ, có thể ấn vào.

Nhấn mở thương thành, hắn chỉ thấy một vật phẩm duy nhất bày bán bên trong danh sách, chính là giải trí. Mục vật phẩm giải trí này lại chia thành nhiều mục nhỏ hơn, bao gồm tiểu thuyết, bài hát, phim truyền hình và phim điện ảnh, nhìn thấy thế Tô Dục không nhịn được mà vui vẻ, vội vàng ấn thử vào tùy chọn bài hát.

Phải nói là ngập tràn, đa dạng đủ thể loại bài, khiến Tô Dục hoa mắt chóng mặt, mỗi bài trên danh sách tương ứng với một số điểm. Mà những cái tên này, cái nào cũng đều rất quen thuộc với Tô Dục, nó đều đến từ Địa Cầu, chỉ cần nhìn thôi hắn cũng có thể hát lên thành lời.

Không chỉ các bài hát, ngay cả tiểu thuyết, phim truyền hình hay phim điện ảnh, tất cả hắn đều đã xem qua hồi còn ở Địa Cầu, độ hót khác nhau giá trị cũng không giống nhau.

Xem đến đây, Tô Dục mới ý thức được giá trị điểm bùng nổ có tầm quan trọng đến nhường nào.

Nếu có đủ điểm bùng nổ, cho dù là những tác phẩm kinh điển từ Địa Cầu, hắn hoàn toàn có thể lôi ra, không cần nghi ngờ, sự việc ca khúc《 Vui là được 》chính là minh chứng tốt nhất.

Chẳng qua, một bài thôi đã tốn của hắn 10000 điểm, với tài lực hiện tại, còn lâu mới đủ để đổi.

Nhưng điều này cũng không quan trọng lắm, chỉ cần bản thân tích cực, bao nhiêu điểm đều không thành vấn đề.

Đừng cho rằng《Vui là được 》 chỉ có thể đem đến cho Tô Dục từng đó điểm, đâu có nguyên lý nào quy định một bài bài chỉ được hát một lần, 10 lần hay 100 lần hoàn toàn có khả năng.

Hát trong trường xong, hắn còn có thể đến nơi khác hát tiếp.

Cho nên nói, một bài hát yêu cầu 10000 điểm, nhìn thì có vẻ rất nhiều, nhưng thực tế cũng chẳng đáng bao nhiêu, với cái giá đó vẫn vô cùng lời.

Đời trước tầm tầm thường thường trải qua, bây giờ ông trời cho hắn cơ hội thay đổi tất cả, sao hắn có thể lãng phí, hắn không muốn quay lại là một tên vô danh đến chết đều không có người biết đến. Phải khiến tất cả mọi người đều lóa mắt vì hào quang sáng chói của bản thân, khiến tất cả mọi người dồn sự chú ý tới hắn. Không thể quay trở lại cuộc sống không tiếng tăm,

Đại Tân Văn hệ thống đã cho Tô Dục nhìn thấy tương lai. Và thương thành chính là công cụ giúp hắn.

Mặc dù bây giờ chỉ có thể giao dịch các mục giải trí, ngoài ra không còn gì, thế nhưng thâm tâm Tô Dục khẳng định đây mới chỉ là khởi đầu, sau này chắc chắn sẽ thêm những phương diện khác. Chẳng qua trước lúc ấy hắn cần làm đủ hoặc thỏa mãn yêu cầu gì đó mà thôi.

Đối với tương lai sáng lạn này, hắn hoàn toàn tin tưởng.

“Heey, anh đến trường bao giờ thế, sao nãy giờ em không gặp anh?”

Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên có người vỗ mạnh lên bả vai Tô Dục.

Nghe thấy giọng nói này, trái tim Tô Dục đập chậm nửa nhịp, đứng đó ngây ngẩn cả người. Giọng nói vô cùng quen thuộc, bao lâu rồi hắn chưa được nghe. Sao lại xuất hiện nơi này?

Trước mặt Tô Dục chính là một cô gái vô cùng dễ thương, mái tóc ngắn cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt long lanh trong vắt, nhìn qua cực kỳ đơn thuần ngây thơ.

Khuôn mặt trẻ con có chút phúng phính, càng tô điểm thêm sự đáng yêu của cô.

Cô gái đưa tay quơ quơ trước mắt Tô Dục: “Anh sao vậy?”

Lúc này, Tô Dục rốt cuộc nhịn không được, từ chỗ ngồi đứng phắt lên, trong ánh mắt kinh ngạc của cô ôm chặt lấy, dường như thực sự sợ hãi cô sẽ biến mất ngay trong vòng tay vậy.

“Anh bị sao vậy?” Cô gái có chút ngơ ngác quay qua hỏi Tô Dục.

Tô Dục vẫn ôm chặt: “Anh nhớ em.”

Nghe thấy lời này, cô gái lúc đầu còn muốn đẩy ra nhưng không hiểu sao lại dừng lại, cứ để hắn ôm như vậy, khuôn mặt dần dần đỏ lựng.

Tô Dục hít sâu một hơi, mùi hương trên người em vẫn quen thuộc như vậy, giống hệt trong trí nhớ.

Một lát sau, cô gái mới khe khẽ cất lời: “Nếu anh còn tiếp tục giữ thêm lúc nữa, em sẽ tức giận, sẽ cắn anh đó.”

Nghe thấy lời cô, Tô Dục không khỏi bật cười thành tiếng, hắn bây giờ đã từ từ bình tĩnh lại, không còn kích động như trước. Hoặc là nói, hắn kìm nén lại cảm xúc bản thân, lưu luyến mà buông tay.

Cô hỏi: “Rốt cuộc là làm sao vậy, có phải bệnh còn chưa đỡ không?”

“Không phải, chỉ là đã lâu không gặp nên nhớ.” Tô Dục lắc đầu cười nói, nụ cười chứa đựng sự chân thành.

“Hừ!” Cô gái liền nói: “Không tin, chúng ta mới không gặp nhau mấy ngày a, cũng chưa từng thấy anh thế này, chắc chắn làm ra chuyện có lỗi gì rồi đúng không, mau khai thật cho em!”

Tô Dục nhớ cô, nhưng không phải do mấy ngày không gặp, mà là do xa cách một đời. tưởng niệm một đời.

Cô gái trước mắt này tên Hạ Dao, ở kiếp trước Hạ Dao và Tô Dục được coi như là thanh mai trúc mã, từ nhỏ họ đã lớn lên cạnh nhau, cùng nhau trải qua tiểu học, cùng nhau học đến đại học, thậm chí đến lớp cũng xếp cùng nhau. Thứ tình cảm này sao có thể hình dung thành lời đây.

Thẳng đến khi Tô Dục có bạn gái, quan hệ hai người mới xảy ra sự thay đổi, bọn họ ít gặp nhau hơn, cũng ít nói chuyện với nhau.

Sau đó Tô Dục thất tình, ngay thời điểm hắn suy sụp nhất, vẫn chỉ có Hạ Dao xuất hiện, đến bên cạnh hắn, an ủi thức tỉnh con người hắn để Tô Dục một lần nữa đứng lên.

Nhưng Tô Dục chưa kịp lần nữa đứng lên đã bị bắt xuyên qua thế giới này.

Tuy rằng một thế giới mới, một khởi đầu mới hùng tâm tráng chí hừng hực, nhưng kỳ thật nội tâm hắn vẫn luôn cô độc, ai có thể đối mặt với một thế giới xa lạ mà có thể bàng quan, đâu phải dễ dàng như vậy.

Tuy nhiên Hạ Dao trước mắt này trái ngược với Hạ Dao trong trí nhớ, cô không có trưởng thành quyến rũ mà ngược lại có chút mập mạp đáng yêu.

Dù trước sau chênh lệch mười mấy năm, nhưng mọi thứ vẫn hệt như trong trí nhớ, không có chút nào khác biệt. Đó là nguyên nhân tại sao lúc Tô Dục nhìn thấy Hạ Dao lại làm ra hành động như vậy.

Thấy cô, Tô Dục đột nhiên nhớ tới rất nhiều ký ức. Thì ra, tình cảm của bọn họ lại tốt đến thế, cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, ngồi cùng bàn chưa khi nào tách ra.

Có thể nói, trên thế giới này, Hạ Dao là một trong số ít người thật lòng thật dạ đối xử tốt với Tô Dục.

Nguyên nhân đến năm 17 tuổi mà Tô Dục vẫn còn học lớp 10 cũng chủ yếu là vì Hạ Dao. Khi hắn lên tiểu học thì Hạ Dao vẫn còn một năm nữa mới được lên, Để không phải rời xa cô, hắn mặt dày mày dạn ở nhà trẻ thêm một năm nữa, thẳng đến hai người cùng nhau lên tiểu học.

Sau khi vào tiểu học hay cấp hai, cũng bởi Tô Dục muốn học cùng Hạ Dao nên hắn với xin vào trường bình thường, mà không phải trường điểm tốt nhất, cứ thế mãi cho tới lúc học cấp ba.

Thật sự nếu không có Tô Dục, chỉ sợ với gia cảnh của Hạ Giao, đến ngay cả cửa cấp ba cũng không vào được. Hồi ấy, cô chỉ là một cô gái đơn thuần không hiểu sự đời.

Hắn nhớ rõ, thời điểm cô rực rỡ, chói lóa nhất chính là lúc cô bước vào ngưỡng cửa đại học. Trở thành nữ thần lạnh lùng vạn người mê, IQ cao ngất ngưởng, đem tất cả những tên con trai khác quay lòng vòng.

Sự thay đổi lớn đến nỗi ngay cả người chứng kiến là Tô Dục cũng đều cảm thấy khó tin.

Bất luận kiếp trước hay kiếp này, quan hệ của Tô Dục và Hạ Dao vẫn không hề đổi khác, tình cảm cực kỳ thân thiết, mối quan hệ này chỉ có thể dùng hai chữ tri kỉ để hình dung .

Tô Dục cảm giác người đầu tiên phát hiện hắn chết ở phòng trọ, có lẽ không phải chủ nhà, mà chính là Hạ Dao.

Bởi vì, khi đó, người quan tâm, luôn đến thăm hắn cũng chỉ có cô.

Hạ Dao một bên ngồi cạnh, một bên hỏi: “Vừa rồi anh có đến xem buổi khai giảng không?”

“Không.” Tô Dục lắc đầu, hắn thật sự không đi xem, mà là để người khác xem lại.

“Vậy thật đáng tiếc. Vừa rồi nha, lần đầu tiên em nghe thấy một ca khúc êm tai như vậy đó. Bảo đảm ngay cả anh cũng chưa được một lần nghe đâu. Nếu lúc ấy anh có mặt, chắc chắn không còn có cái gì gọi là hối hận.” Hạ Dao vô cùng tiếc hận nói, ngữ khí kia thật giống như hắn đã làm vuột mất thứ gì rất quan trọng vậy.

Tô Dục khoát tay, nói: “Không sao cả!”

Lúc này, các bạn học trong lớp lục tục đi vào, chủ đề thảo luận đa số đều là về buổi lễ, và bài hát chủ đề《 Vui là được 》.

“Đã kết thúc rồi sao?” Tô Dục quay đầu, hỏi.

Hạ Dao gật gật đầu: “Ừ.”

Chỉ là Tô Dục có điều không biết, dựa theo kịch bản định sẵn thì buổi lễ sẽ không xong sớm như vậy. Nhưng bởi vì một câu của hắn《 Vui là được 》, đã làm cho tất thảy mọi người đều bình tĩnh lại, với những tiết mục phía sau đều mất đi hứng thú,

“Người lên hát vừa rồi nhất định là một người rất đẹp trai, nếu có thể nhìn hắn tận mặt thì tốt biết bao.” Hạ Dao khát khao nói.

Tô Dục khẽ lắc đầu, nói: “Có cái gì hay mà nhìn.”

“Hừ! Đó là tại anh không nghe hắn hát thôi, nếu mà nghe rồi á, nói không chừng người đang khát khao không phải là em mà là anh đó.” Hạ Dao không phục nói.

Nghe xong, Tô Dục khịt khịt mũi coi thường, hắn còn chưa đến nỗi tự luyến như vậy, tự mình khát khao chính mình?

Tô Dục hỏi tiếp, “Đúng rồi, khai giảng xong không phải là có thể về rồi à, vì sao lại vẫn nán lại đây?”

“Anh quên a, hôm nay là ngày công bố điểm khảo thí, thầy giáo nói sau buổi lễ thì lên lớp để nhận, sau đó mới được về.” Hạ Dao trả lời.

Lời này, làm Tô Dục tâm đều có chút xúc động, đối với điểm lần này, hắn không ôm hy vọng, chỉ mong không quá khó coi là ổn rồi.

Không bao lâu, ban cán sự liền đem phiếu điểm phát ra, mỗi người một phiếu.

28 điểm??? Số điểm chói lọi cực kỳ kích kích tinh thần Tô Dục.

Lúc đầu hắn nghĩ 28 điểm một môn đã là quá lắm rồi, hắn sẽ miễn cưỡng chấp nhận. Thế nhưng đây lại là 28 điểm tổng số môn?

Nộp giấy trắng còn không đến nỗi nào, ít ra 0 điểm vì không làm. Còn đây là làm nhưng tổng có 28 điểm a. Năng lực người bình thường sao có thể làm ra.

Bạn đang đọc Tôi Muốn Tái Sinh Các Tiêu Đề của Nhất Mộng Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.