Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

《 Vui là được 》

Phiên bản Dịch · 2556 chữ

“Bẫy nhau đấy à? Muốn mình lên đó hát? Hát cái gì a?”

Đọc thông tin nhiệm vụ, Tô Dục nhịn không được hô lên.

Nội dùng thế này: “Nếu bạn muốn dậy sóng dư luận, hãy tự nguyện đứng ra, trong buổi lễ khai giảng này thay bạn học ca hát. Khiến cho toàn thể mọi người trầm trồ khen ngợi, tiếng tăm lừng lẫy vang xa!”

“Thưởng nhiệm vụ: Kích hoạt thương thành. Trừng phạt thất bại: Không.”

Đừng nói hiện tại, ngay cả qua khứ Tô Dục cũng chưa từng hát trước mặt ai. Bây giờ lại bảo hắn lên sân khấu biểu diễn, còn trước nhiều người như vậy, xấu hổ bao nhiêu. Chỉ là phần thưởng cho nhiệm vụ lần này có chút mời gọi, kích hoạt thương thành, mà hắn lại rất muốn biết bên trong thương thành đó có cái gì.

“Chấp nhận!” Cuối cùng sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Tô Dục vẫn là bị khuất phục trước cái tính tò mò của bản thân.

Nhận nhiệm vụ xong, điều quan trọng tiếp theo chính là chuẩn bị đạo cụ. Tô Dục đi vào phòng, tìm kiếm một cái USB, bên trong chứa đựng bài hát của Vương Thiều Thạch. May mà nhạc đệm đều có đủ, không thì không kịp rồi.

Tô Dục nhanh chóng ra sau hậu trường buổi lễ, đưa USB cho người phụ trách thiết bị chuẩn bị thay thế Vương Thiều Thạch lên sân khấu.

MC trên khán đài luyên thuyên một lúc, cái tên họ Vương kia nhận tiết mục mà không chịu lên hại bọn họ xấu hổ giới thiệu mệt nhoài, ngay lúc ban tổ chức định hủy bỏ thì bỗng có người tiến lên, người này đeo mặt nạ kín mít không nhìn ra mặt mũi.

“Bạn học này, cậu là Vương Thiều Thạch sao?” MC khẽ hỏi.

Người đeo mặt nạ không có trả lời mà chỉ nói một câu: “Việc còn lại cứ giao cho tôi!”

May mắn, ban tổ chức đúng lúc không biết xử lí tình cảnh hiện tại ra làm sao, bây giờ tự nhiên có người đứng lên ứng cứu, bọn họ tất nhiên không tiếp tục dây dưa, Ai quản người nọ là ai, miễn hát được là tốt rồi.

Vì thế, MC liền đi xuống, trên sân khấu dư lại người đeo mặt nạ.

Người này, ngoại trừ Tô Dục thì còn ai lẫn vào đây, hắn thật sự không quen đứng trước mặt người khác hát hò, nếu có gì đó che mặt sẽ đỡ ngại ngùng hơn. May sao khi nãy đến phòng đạo cụ. lại tìm được thứ đồ chơi trẻ con này, nhìn qua có chút buồn cười nhưng cũng còn hơn là phơi mặt trước bao nhiêu người bên dưới.

Ban đầu Tô Dục còn chút lo lắng, nhưng khi nhạc đệm vang lên, hắn tự dưng phát hiện bản thân không còn căng thẳng như vậy nữa.

Nhạc đệm vừa bật lên, khán giả phía dưới liền bị náo loạn thành một đoàn.

“Bài này không phải "Tình yêu"? Bật nhầm rồi?”

“Sao lại thành ra thế này. Khác với danh sách giới thiệu nha.”

Mọi người bên dưới nghị luận sôi nổi, mà mấy vị trong ban tổ chức cũng hai mặt nhìn nhau, bọn họ không biết a.

Vốn dĩ, bài hát Vương Thiều Thạch định biểu diễn là 《 Tình yêu 》, ca khúc đang thịnh hành thế giới này, đại đa số mọi người ít nhất đều nghe qua một lần, cho nên vô cùng quen thuộc, chỉ cần nổi nhạc thì có thể lập tức nhận ra. Mà bây giờ đoạn nhạc này hoàn toàn khác xa với hiểu biết của bọn họ, đó là lý do tại sao mọi người lại bàn tán sôi nổi như thế.

Không sai, nhiệm vụ lần này Đại Tân Văn hệ thống chẳng những muốn Tô Dục lên bục hò hét, mà còn bắt hắn phải hát theo ca khúc hệ thống chỉ định. Hoặc bài hát nào hắn muốn cũng được nhưng điều kiện tiên quyết là phải xuất phát từ Địa Cầu. Đây là nguyên nhân tại sao trước đấy Tô Dục lại phản ứng như vậy.

Chẳng qua, tới bước này rồi, hắn muốn quay lại cũng không được.

Vừa hết nhạc dạo, Tô Dục liền bắt đầu ca lên.

“Biển đời cần được thấu hiểu.”

“Có khi táo đỏ có khi rau xanh”

“Lời từ miệng người, có khi văn vẻ đạo lí có khi đểu giả xấu xa”

“Muốn làm cuộc sống dễ chịu thoải mái”

Vừa hát được mấy câu, mọi người bên dưới dường như chết lặng.

“Bài này là bài gì, nghe không hiểu gì cả!”

“Tiếng Thái à?”

“Thái gì mà Thái, tiếng Anh đấy. Không biết đừng nói bừa.”

Bài hát này bọn họ chưa từng nghe qua, có một số học sinh có thể nghe ra một chút, nhưng cũng không được trọn vẹn câu từ.

“Đi làm về nghĩ xe không đủ lớn, ngại nhà không đủ to”

“Tôi không nghĩ rằng thức ăn được nấu chín sẽ ngon, qua tay đầu bếp sẽ đẹp”

“Đi xe sang, trộm vào hôi của”

“Ta ăn móng giò huyết áp đỡ tăng cao”

Tô Dục tiếp tục hát, buông thả bản thân hòa cùng nhịp điệu, càng hát càng say mê, càng hát càng lớn tiếng. Kỳ thật đây là bài hát mà đời trước hắn vô cùng thích, khán giả bên dưới không ngoại lệ cũng bị giai điệu này lôi cuốn.

“Bài hát này giống như tồn tại ma lực bí ẩn nào đó vậy, rõ ràng một chữ tôi nghe đều không hiểu, nhưng tại sao không thể dứt ra, càng nghe càng hút vào?”

“Sao lại thế này, ngay cả chân tôi cũng rung lên theo rồi.”

“Mau mau, ai tới đâu giúp tôi, tôi sắp không khống chế được mình nữa.”

Lúc đầu nghe bài hát này, mọi người ở đây chỉ cảm thấy nó thú vị mà thôi. Ấy vậy lâu dần, bọn họ lại phát hiện ra nó không chỉ thú vị mà còn đem đến sự thoải mái, cực kỳ thuận tai. Tuy rằng không hiểu ý nghĩa của nó là gì, nhưng niềm hân hoan sung sướng trong đáy lòng mỗi người không ngừng không ngừng trỗi dậy. Chân tay không nhịn được nhún nhảy theo.

“Đời người ngắn lắm, có bảy lần trốn chạy”

“Đôi khi rắc rối đôi khi thật dễ dàng”

“Hãy hỏi tôi xem vũ khí ma thuật tôi cất dấu là gì”

“Thật ra hạnh phúc không phải ma thuật cất dấu……”

Hát đến đây, toàn thân Tô Dục đã hòa làm một với điệu nhạc, phiêu phiêu theo lời bài hát. Toàn thể học sinh dưới khán đài đều đồng loạt đứng lên, lắc lư đung đưa thân mình theo tiết tấu,thậm chí ngay cả giáo viên cũng không chịu nổi kích thích mà tham gia.

Vốn dĩ buổi lễ khai giảng này vô cùng buồn tẻ, thế nhưng bây giờ bởi vì một bài hát tất cả hoàn toàn thay đổi.

"Biển đời cần được thấu hiểu.”

“Có khi táo đỏ có khi rau xanh”

“Lời từ miệng người, có khi văn vẻ đạo lí có khi đểu giả xấu xa”

“Muốn làm cuộc sống dễ chịu thoải mái”

Lần thứ hai hát lên, mọi dưới phía dưới đồng thanh hát cùng Tô Dục, tuy lúc nhớ lúc không, ca từ không chặt chẽ, nhưng nó cũng không thể ngăn cản niềm vui của mọi người.

Đặc biệt khi Tô Dục hát đến câu cuối cùng: “Thật ra nếu không cần ma thuật càng tốt, vui là được rồi”, dòng người đều đồng thanh hét theo: “VUI LÀ ĐƯỢC RỒI!”

Nhìn đến phản ứng khán giả, Tô Dục cũng vô cùng bất ngờ, hắn không nghĩ rằng một bài hát lại gây lên kinh động lớn tới vậy.

Nhìn vào biểu cảm từng người, niềm vui sướng đó, tất cả những con người đó mang cho hắn bạo động giá trị bùng nổ. Ban đầu quyết định đi lên đây, hắn chỉ tưởng điểm này chỉ dừng ở mức hai ba điểm gì đó, nhưng khi hắn cất tiếng hát đầu tiên, điểm cũng theo đó tăng vèo vèo.

Bởi vì nguyên nhân đó, hắn mới buông thả bản thân, mặc sức cho cơ thể phiêu theo bài hát quen thuộc.

Sau khi kết thúc bài hát, dưới đài một tiếng lại thêm một tiếng hét lên : “Lần nữa, lần nữa!”

Ngay cả MC cũng không chịu ra hiệu dừng lại, điều này chứng minh bọn họ hy vọng nghe lại bài hát này, ngay cả giáo viên lẫn hiệu trưởng cũng không ngăn cản, như vậy đủ để hiểu mọi việc như thế nào.

Tuy nhiên, mặc kệ người người còn đang náo loạn, Tô Dục lén đi xuống khán đài, chờ đến lúc mọi người nhận ra, bóng dáng hắn đã biến mất từ lâu không còn.

Muốn biết hắn ở đâu sao? Tô Dục đang ở phòng học, tự kỉ kiểm tra hệ thống điểm thưởng của mình.

Tô Dục mở ra Đại Tân Văn hệ thống, cả người chết nặng nhìn khung điểm bùng nổ, từ 100 này đã lên tới tận 8420 điển, chỉ nhờ vào một bài hát.

Ca khúc kia cũng là do Đại Tân Văn hệ thống chọn lựa, tên gốc《 Vui là được 》.

Từ phản ứng những người ở đây, Tô Dục có thể khẳng định chắc chắn một điều, CA KHÚC NÀY CHƯA HỀ XUẤT HIỆN Ở ĐÂY. nếu không, bọn họ sẽ không vì một ca khúc đơn giản mà điên cuồng đến vậy .

Ca khúc 《 Vui là được 》, hắn cũng rất thích nghe, được dịch từ tiếng Anh ra, do Ngô Gia Tường phổ nhạc.

Bài hát này là bài hát tràn đầy cảm hứng, ca từ tuy đơn giản, nhưng lại cực kỳ đi sâu vào lòng người. Mục đích sáng tác bài này là để mọi người theo đuổi lối sống lạc quan và tích cực. Ở Địa cầu, nó được xếp vào 1 trong 10 tác phẩm kinh điển nhất thời đại.

Nhưng đáng tiếc, hắn phát hiện, thế giới này tuy rằng tồn tại tiếng Anh, nhưng nó vô cùng khác với tiếng Anh ở Địa Cầu, tầm ảnh hưởng không lớn lắm. Trước kia Trung Quốc có một đoạn thời gian English gần như trở thành ngôn ngữ phổ thông, mà nơi này người biết người không, đến ca hát còn chưa từng được xuất hiện.

Không nói đến tiếng anh, ngay cả những bài hát Quảng Đông cũng như thế, toàn là những ca khúc kinh điển vậy mà chưa từng xuất hiện.

Có thể nói, ở Chính Quốc, hầu như quốc ngữ được đưa lên hàng đầu. Còn những thứ tiếng khác như tiếng Anh hay tiếng địa phương như Quảng Đông đều bị người ta cho rằng không lên được mặt bàn, hoặc nói toạc ra bị coi thường. Chưa từng có người nào đủ can đảm để phát triển dòng nhạc ăn khách này, không khỏi làm Tô Dục cảm thấy có chút tiếc hận.

Đương nhiên, không phải hắn kêu quốc ngữ ca không tốt, bản thân cũng thường xuyên nghe, nhưng nếu nghe nhiều một thứ thì sẽ rất dễ gây lên nhàm chán, cần phải có thêm thứ mới lạ để bổ sung vào cuộc sống này.

Có quốc ngữ ca, cũng nên có thêm tiếng nước ngoài, hoặc Quảng Đông như vậy mới thú vị.

Đánh giá kinh nghiệm hôm nay, Tô Dục đột nhiên phát hiện thế giới này cũng không phải không thích tiếng Anh cùng Quảng Đông ca, cũng không phải không thể tiếp thu, mà chỉ là do không ai đứng lên phát triển nó nên mọi người mới quen nghe quốc ngữ ca.

Hơn nữa, thế giới này cực kỳ lạ lùng, đối các loại vui chơi giải trí chịu chơi vô cùng, bọn họ bị cuồng những tác gia, phải nói là địa vị tác gia so với Địa Cầu cao gấp mười lần cũng không đủ.

Tô Dục cảm giác nếu có thể đem một ít ca khúc ở Địa Cầu đến đây, ngày hắn thành danh không phải xa xôi nữa.

Chỉ tiếc tuy rằng hắn thích nghe, nhưng để mà viết xuống thì hoàn toàn không có khả năng. Có thể nhớ kỹ lời bài hát đã là tốt lắm rồi, bây giờ còn muốn viết lại, khó khăn khó khăn a.

Cho nên, con đường này, Tô Dục cảm thấy không thể thực hiện được, hắn không có loại năng lực này, tiểu thuyết, điện ảnh cũng thế.

Càng nghĩ càng tiếc hận.

Rốt cuộc, thế giới này đối với giải trí cực kỳ tôn sùng, vô luận là ca hát, tiểu thuyết, điện ảnh, hội họa hay trò chơi giải trí đều là như thế.

Ở Địa Cầu, trò chơi giải trí giống như hồng thủy mãnh thú, họ chỉ sợ con cái mình bị lây nhiễm. Nhưng ở thế giới này lại ngược lại, học sinh chơi trò chơi hoàn toàn không có vấn đề, chỉ cần không quá mức điên cuồng, thì không phải vấn đề. Theo đuổi người nổi tiếng cũng vậy, chỉ cần không quá mức, ba mẹ còn cổ vũ con cái mình tham gia.

Theo đuổi người nổi tiếng, không kể là thanh thiếu niên, ngay cả nhân viên công sở, hay giám đốc gì đó cũng thích. Thậm chí nhà khoa học, các cấp lớn, nhà giàu, tổng thống đều theo đuổi.

Việc mà tổng thống một nước xuất hiện ở buổi biểu diễn nào đó là tuyệt đối không bao giờ có ở Địa Cầu, nó sẽ trở thành hot search, nhưng thế giới này lại xảy ra.

Loại chuyện này, tự nhiên là có nguyên nhân của nó.

Bởi vì ở đây, thông qua ca hát, truyện đọc, phim ảnh, hội quạ hay trò chơi gì đó bọn họ có thể tiếp thu được rất nhiều thông tin bổ ích. Nó giúp bọn trẻ thông minh hơn, khiến tinh thân học tập lẫn làm việc trở nên thoải mái hăng hái. Có nhiều khi, một số người lại nhận được cảm hứng sáng tạo từ việc này. Đây là nguyên nhân tại sao các nhà khoa học cũng theo đuổi. Trong quá trình làm việc nếu như vướng mắc vấn đề nào đó, họ sẽ nghe, sẽ chơi rồi đột nhiên tìm ra cách giải quyết.

Chính vì như thế, thế giới này vui chơi giải trí mới có thể phát triển như vậy, tác giả địa vị mới cao đến thế.

Một thế giới mà giải trí là tối thượng, nhưng lại cực kỳ khuyết thiếu sức sáng tạo, tác giả địa vị sở dĩ cao, cũng bởi hi hữu lắm mới có người trở thành sáng tác được.

Ở kiếp trước hắn vẫn luôn buồn bực vì thất bại, vẫn luôn bị chững lại giữa đường, bây giờ đối mặt loại cuộc sống này, sao có thể không hâm mộ, sao có thể không muốn.

Bạn đang đọc Tôi Muốn Tái Sinh Các Tiêu Đề của Nhất Mộng Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.