Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giúp người làm niềm vui!

Phiên bản Dịch · 2527 chữ

Đối với người vợ trên danh nghĩa này, Tô Dục không chút cảm tình.

Chủ yếu bởi ấn tượng về Giang Huyền Ca quá ít, chút kí ức mờ nhạt của nguyên chủ thật sự không đủ dùng. Thậm chí đến bây giờ, hắn còn không hình dung nổi khuôn mặt của cô trông như thế nào, chỉ biết là rất xinh đẹp. Còn xinh đẹp đến độ nào, tất nhiên Tô Dục không biết.

Huống chi, từ lúc Tô Dục xuyên qua thế giới này, đã vài ngày trôi qua, mà mặt mũi cô chưa từng xuất hiện, tự nhiên ít nhiều hắn cũng cảm thấy bất mãn.

Cái gọi là một đêm vợ chồng vằng 100 ngày ân ái, cho dù Giang Huyền Ca có khó chịu với cuộc hôn nhân này thế nào đi chăng nữa thì trên danh nghĩa họ vẫn là vợ chồng, ngày thời điểm hắn khó khăn bệnh tật nhất cũng nên trở về thăm hỏi một chút, hiện tại ngay cả bóng dáng đều không thấy đâu.

Dưới tình huống như vậy, Tô Dục đương nhiên sẽ không thích thú gì, với cô chỉ còn lại vô cảm.

Tô Dục âm thầm nghĩ: “Bao giờ có cơ hội, phải nghĩ cách ly hôn mới được.”

Tuy rằng trong lòng oán giận, nhưng để lựa chọn, hắn thật sự không muốn nhìn thấy Giang Huyền Ca, nguyên nhân vì Tô Dục không biết làm như thế nào hòa hợp với người vợ này. Hắn còn chưa hoàn toàn chấp nhận thân phận hiện tại, thế nên mọi sự cứ để diễn ra tự nhiên thì hơn.

“Thân là một đại thiếu gia nhà giàu, bây giờ trước hết nên tìm chỗ nào vung tiền a!” Tô Dục sờ cằm theo thói quen.

Sống lại một đời, hắn đã không muốn sống một cách tằn tiện khổ cực như trước nữa, thân phận tốt như này đương nhiên phải tận dụng triệt để, tận hưởng mùi vị của sự thoải mái, mùi vị của cảm giác vung tiền, nhân sinh chỉ có một lần, không nên phung phí.

Tuy nhiên, Tô Dục nhanh chóng phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, vô cùng nguy hiểm, chính là....đại thiếu gia nhà giàu nhưng lại không có tiền trong tay. Muốn vung tiền phải có tiền mới vung được a.

Đúng vậy, hắn không có tiền, một cắc tiền dính trên người cũng không có, thẻ ngân hàng thì rỗng tuếch, tuy có thẻ tín dụng nhưng bởi vì trước kia tiêu hoang quá nhiều nên hiện tại nó cũng đã bị khóa luôn.

Người thừa kế duy nhất của gia tộc trăm tỉ, ấy vậy mà không có tiền? Nói ra ngoài chỉ sợ bị cười cho thối mũi. Niềm tin của Tô Dục nháy mắt sụp đổ.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ.

Tô Dục sở dĩ không có tiền, việc này liên quan mật thiết đến thân thế của hắn. Là người thừa kế gia tộc đời thứ 9 duy nhất của gia tộc, ba mẹ Tô Dục là Tô Văn Nguyên cùng Bạch Lệnh Nguyệt đều đặt lòng tin vào hắn, mong hắn có thể nối dõi tông đường, sớm có thể cho họ bế cháu. Đại loại là chuyện này rất bình thường và ai cũng có thể hiểu được.

Nhưng thật sự mong ước của ba mẹ Tô Dục lại trở lên rất xa vời, hắn không chỉ là một tên phá gia chi tử, mà còn là một tên ngốc không biết yêu đương là gì. Kết hôn lâu lắm rồi, một chút động tĩnh cũng không hề có.

Không còn cách nào, Bạch Lệnh Nguyệt bèn dốc hết tâm sức để thông não cho Tô Dục, bao nhiêu tiền tiêu vặt của hắn bà đều lấy lại, thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng cũng thẳng tay khóa luôn. Cương quyết tỏ thái độ, bao giờ hắn làm cho Giang Huyền Ca có thai, bà mới khôi phục lại tài chính cho Tô Dục, ai kêu hắn chính là người thừa kế duy nhất.

Cứ thế Tô Dục lập tức trở thành tên nghèo mạt rệp, nhưng không phải hoàn toàn cái gì cũng không có.

Lúc Giang Huyền Ca biết được việc này, cô tự nhiên có động tác bồi thường, mà hắn mỗi lần gặp cô cũng đều lí do là xin tiền không chút xấu hổ. Ngoài ra không đến gặp cô làm gì khác.

Thời gian kết hôn còn chưa tới 1 năm, nhưng số tiền Tô Dục lấy từ chỗ Giang Huyền Ca phải vượt qua con số hàng triệu, ấy vậy vẫn không đủ. Cho nên, quan hệ hắn với cô vốn không tốt, nay vì tiền long mà Giang Huyền Ca càng trở nên thất vọng, càng mất kiên nhẫn với cuộc hôn nhân giấy tờ này.

Sau khi hồi tưởng lại ký ức, Tô Dục thiếu chút nữa nhịn không được chửi rủa bản thân, cho dù là ngu đần nhưng bản tính vẫn là một tên đểu giả. Mang thân thế tốt như vậy, cưới được người vợ tuyệt vời như thế mà thẳng tay vứt đi. Đây có được coi là một loại bản lĩnh không???

Hết cách, bây giờ hắn chỉ có thể gió chiều nào bay theo chiều ấy, không có tiền không thể đi ra ngoài, ta đành ở nhà thành thành thật thật chăm chỉ đi học thôi.

Tô Dục hiện tại 17 tuổi, cũng là tuổi học cấp ba, tuy hắn không phải nguyên chủ, nhưng vẫn kế thừa ký ức trước đó, cho nên một số thói quen cũng bị ảnh hưởng. Như bây giờ, không chuyện gì làm chỉ nghĩ đến đi học.

“Đi học cũng tốt, thử xem đến đó có thể tìm được cách tăng giá trị điểm bùng nổ hay không.” Tô Dục tự nhủ.

Ngay lập tức, Tô Dục liền gọi điện thoại cho tài xế riêng, kêu tài xế tới đón hắn đi học.

Tuy nói Bạch Lệnh Nguyệt cắt mất tiền tiêu vặt của hắn, nhưng không đồng nghĩa chịu được việc hắn chịu khổ, đi lại vẫn có người theo sát, hắn cũng có thể tự lái xe, hơn nữa còn toàn là siêu xe thế hệ mới. Tưởng tượng đến dàn siêu xe, đáy lòng Tô Dục có chút kích động, nếu không phải kiếp trước bản thân chưa từng học lái xe, thì bây giờ hắn đã tự vi vu trên đường rồi.

Chẳng qua, đến khi trực tiếp tận mắt nhìn thấy chiếc xe dừng trước mặt mình, khóe miệng Tô Dục không tự giác giật giật: “Cái này gọi là siêu xe? Có cái loại siêu xe nào mà tồn tàn như vậy hả?”

Không sai, chiếc xe đang dừng trước mắt hắn kia, nhìn qua giá trị còn chưa nổi 300.000 nhân dân tệ.

Mặc dù hình thức không tệ, nhưng nếu đem so với mấy chiếc siêu xe mà hắn biết thật sự là quá quá tồi tàn rồi.

Tô Dục không trông cậy vào mình sẽ có Bugatti mấy chục triệu, nhưng ít ra cũng phải bằng cấp của Bentley, Rolls-Royce chứ?

Nhìn tài xế đang mở cửa xe cho hắn, Tô Dục cầm lòng không đậu hỏi: “Khụ khụ, đây là xe của tôi sao?”

“Không phải, thiếu gia, đây là xe tôi.” Tài xế vẻ mặt phúc hậu trả lời.

Câu trả lời này thật sự làm Tô Dục thở ra một hơi nhẹ nhõm, may không phải xe mình: “Vậy xe của tôi bị đưa đi bảo dưỡng?”

“Không phải, thiếu gia, cậu lại quên a? Lần trước con xe Bentley duy nhất còn lại cũng đã bị cậu đem tặng người ta rồi.” Tài xế cẩn thận trả lời.

Nghe được lời này, Tô Dục hít mạnh một hơi, hắn cảm giác trái tim mình hình như đang rỉ máu, năm sáu triệu cứ như vậy tặng người.

Khó chịu nhất chính là nó lại được tặng đi trước khi hắn hôn mê, nói cách khác chỉ cần bản thân tỉnh sớm hơn một ngày thì con xe cuối cùng không đến mức đem bị đem ra ngoài. Muốn đấm ngực chết luôn cho rồi a.

“Anh có biết chiếc xe đó tôi mua bao nhiêu tiền không?” Tô Dục lại hỏi, hy vọng nghe được một cái giá thật thấp.

Tài xế nhìn hắn một cái, sau đó thật cẩn thận trả lời: “Theo giá trên thị trường, một chiếc Bentley sẽ tầm đâu đấy 5 triệu nhân dân tệ, thế nhưng thiếu gia không muốn giống như người bình thường nên cậu đã bỏ ra 6 triệu 5 trăm nghìn tệ để rước về.”

Đối với Tô Dục, câu trả lời này không khác gì nhát dao cứa qua tim hắn, khiến hắn chết lặng.

“Đừng nói, đứng nói thêm gì nữa.” Hắn cảm thấy bản thân mà còn hỏi thêm mấy câu, chỉ sợ mình cũng chửi phun ra khỏi miệng, quá kích thích người.

Cuối cùng, Tô Dục chỉ có thể nói: “Xe này của anh không tệ.”

Bây giờ, hắn cũng chỉ có thể lừa mình dối người, bằng không tâm can hắn sẽ cực kì khó chịu, tiền đó, chính là tiền không phải rác a.

Dọc suốt đường đi, Tô Dục âm thầm thề, nhất định hắn sẽ khiến những kẻ lợi dụng hắn, hút máu hắn phải trả giá đại giới, ăn cái gì nhổ ra cái đó.

Tuy rằng, bản thân lúc nào cũng nhắc nhở nguyên chủ không phải Tô Dục hắn, thế nhưng khi dung hợp hai cổ ký ức, tiềm thức lại vô thức thừa nhận, chỉ là ngoài miệng vẫn chối bỏ mà thôi.


Ngôi trường mà nguyên chủ theo học là Trung học phổ thông Văn Dục.

Từ mẫu giáo đến tiểu học, thậm chí với cấp hai, hắn đều theo học những ngôi trường bình dân, không phải không tìm được một ngôi trường tốt mà vì hắn thích thế, không muốn vào trường chuyên dành cho con nhà giàu. Học ở đâu cũng vậy, phải xem tâm tình hắn đã.

Tất nhiên, khi Tô Dục nhập học, các giáo viên ở đây luôn nỗ lực bổ trợ dạy kèm riêng cho hắn, đem đến cho hắn rất nhiều ưu đãi. Những ngôi trường này sau này cũng dần dần từ trường bình thường trở thành trường trọng điểm.

Lúc đầu Tô Dục không quan tâm vấn đề này, nhưng rồi hắn nhận ra tất cả mọi việc đều do một tay ba mẹ hắn nhúng tay vào. Hắn có thể tùy hứng, đến đâu thì đến, nhưng ba mẹ hắn thì không. Bọn họ muốn con mình phải học tập trong môi trường tốt nhất, giáo dục tốt nhất.

Bởi vậy, trong trường cho dù Tô Dục có vô pháp vô thiên như nào, gây họa ra sao thì hiệu trưởng cũng chưa một lần trách phạt, thay vào đó là vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng.

Đến nỗi trường học hiện tại, Văn Dục từ một trưởng vô cùng tầm thường, không có gì nổi trội nay đã trở nên nổi tiếng nhất nhì thành phố. Còn được mệnh danh trường học quý tộc, thậm chí nó còn lan ra cả nước.

Tuy nhiên, nổi tiếng thì nổi tiếng nhưng trường này lại rất lạ kỳ, khác biệt hoàn toàn với những trung học quý tộc khác.

Nguyên nhân lớn nhất hẳn phải kể đến Tô Dục, chẳng qua ngay cả bản thân người gây ra chuyện cũng đều không ý thức mà thôi.

Ở trung học Văn Dục, ngoại trừ một số hoàn cảnh đặc biệt, thì học sinh muốn vô đây nhập học đại đa số đều là học sinh có thành tích xuất sắc hoặc gia cảnh cực kỳ bề thế, còn lại hiếm hoi lắm mới có những học sinh bình thường. Đó là một trong những đặc trưng trường học này.

Lúc Tô Dục vừa đến trường, hắn liền phát hiện bên trong vô cùng ồn ào, lộn xộn.

Sau mới biết, hôm nay là ngày khai giảng kỳ học mới sau hai tháng nhập học.

Tại sao có ngày này, ta lại phải nói đến Tô Dục rồi. Vì hắn muốn biết lễ khai giảng diễn ra như thế nào, thế nên nhà trường bèn tổ chức cho hắn thấy, còn tổ chức vô cùng lớn, vô cùng rầm rộ.

“Ruốt cuộc chuyện này là sao? Lung tung loạn xạ hết cả thế này?.” Tô Dục thở dài, với cái buổi lễ này hắn không chút nào hứng thú, hơn nữa còn thấy phiền, nguyên chủ đúng là hết việc.

Do thời điểm hắn tới nơi cũng khá trễ, buổi lễ đã diễn ra hơn một nửa.

Căn cứ vào kí ức trong đầu, hắn học lớp 1 ban 2. Thời điểm Tô Dục chuẩn bị đi vào, bỗng có một người từ đâu lao ra, thiếu chút nữa đụng vào người Tô Dục.

Người này nhìn qua không lớn lắm so với hắn, vẫn đang gấp gáp ôm bụng, mồ hôi nhễ nhại tuôn như mưa. Khi nhìn thấy đối phương, Tô Dục đột nhiên nhớ ra, cậu ta là bạn học cùng lớp với hắn, hai người không tính thân thiết gì, chỉ đủ biết tên mà thôi, Vương Thiều Thạch.

Tô Dục nhớ hắn nguyên nhân là do khả năng ca hát của hắn không tệ, rặt cái tính tình thích biểu hiện. Hôm nay hắn là đại biểu lên sân khấu trình diễn, đáng lẽ giờ này phải trên sân khấu, sao lại ôm bụng ở đây.

Đúng lúc này, Tô Dục nghe thấy lời giới thiệu của MC: “Tiếp theo là đến tiết mục của bạn Vương Thiều Thạch ban 2. Bạn học này sẽ đem đến cho chúng ta một tiết mục đơn ca do chính mình sáng tác. Xin mọi người cho một tràng vỗ tay.”

MC vừa dứt câu, Vương Thiều Thạch bên này cũng cuống cuồng, bản thân muốn nên sân khấu nhưng bụng không ngừng đánh trống, quặn thắt từng cơn, không biết phải làm sao.

Bất đắc dĩ, Vương Thiều Thạch chỉ có thể lôi kéo tay Tô Dục, nói: “Cậu có thể giúp tôi ra đó chuyển lời với giáo viên chút không, bụng tôi đau không thể hát được, bảo cô ấy giải vây giúp!”

Đối với loại chuyện này, Tô Dục thật sự không hứng thú lo chuyện bao đồng, đang định từ chối thì Đại Tân Văn hệ thống đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ.

“Giúp người làm niềm vui.”

Nhìn nhìn nhiệm vụ, lại quay qua nhìn Vương Thiều Thạch, Tô Dục mỉm cười sáng lạn nói: “Được, cứ giao cho tôi, cậu mau đi đi!”

Vương Thiều Thạch nghe xong, đáy lòng cảm thấy kì lạ, sao mình lại có dự cảm bản thân lừng lẫy hi sinh nhở? Nhưng cái bụng quặn thắt kia không để hắn nghĩ lâu, thúc dục Vương Thiều Thạch hướng WC chạy tới.

Bạn đang đọc Tôi Muốn Tái Sinh Các Tiêu Đề của Nhất Mộng Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.