Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em muốn yêu

Phiên bản Dịch · 1644 chữ

“Từ từ đợi tôi với!”

Lúc Ngô Đông Hằng đuổi kịp tới nơi, Tô Dục và Hạ Dao đã bắt đầu leo lên xe đạp.

“Tạm biệt!” Tô Dục ngồi đằng sau ngoái đầu lại, ném cho Ngô Đông Hằng cái khẩu hình, dáng vẻ dạt dào đắc ý, làm Ngô Đông Hằng xém chút tức hộc máu.

Sau khi hai người rời đi, Ngô Đông Hằng hét lớn: “Hừ, tôi nhất định sẽ nhớ ngày hôm nay.”

Đối với loại người giống như Ngô Đông Hằng, Tô Dục thật sự không để vào mắt.

Hắn chẳng quan tâm rằng mình có đắc tội Ngô Đông Hằng hay không, hoặc có hậu quả gì, bản thân đã không chấp nhặt hắn ta thì thôi, lại còn dám bày tỏ thái độ.

Chẳng mấy chốc, Tô Dục cùng Hạ Dao đến rạp chiếu phim, hắn phát hiện, rạp chiếu phim này thật sự lung linh rực rỡ không ngờ. Bây giờ không phải ngày nghỉ hay ngày lễ, hơn nữa còn là thời gian ăn cơm, vậy mà rạp vẫn có nhiều người như thế, điều này khiến Tô Dục có chút ngoài ý muốn.

Xem ra ở thế giới này, phân mảng sản xuất điện ảnh so với kiếp trước phát triển hơn rất nhiều, nhìn qua đã đủ hiểu.

Tô Dục rủ Hạ Dao tới nơi này, một phần là muốn chọc tức Ngô Đông Hằng, phần còn lại là vì hắn muốn tìm hiểu thử, rốt cuộc văn hóa thế giới này có bao nhiêu điều khác lạ so với Trái Đất. Dù sao, trung tâm mua sắm của Đại Tân Văn hệ thống cũng chính là sản phẩm dưới Trái Đất, sau này, có lẽ vào một thời điểm thích hợp nào đó, hắn lại nổi dứng sản xuất thì sao.

Tô Dục và Hạ Dao chọn một bộ phim ra mắt gần đây nhất, độ hot khá cao, thể loại tình yêu lãng mạn.

Trong phòng chiếu phim, Tô Dục vẻ mặt đờ đẫn, còn Hạ Dao đã khóc đến mơ hồ, mà không chỉ một mình cô khóc, trong rạp rất nhiều người đều không ngoại lệ,

Từ khi bắt đầu ngồi xuống ghế, Tô Dục đã rời vào trạng thái như hiện tại. Thể loại phim này là tình yêu lãng mạng điển hình, cực kỳ bình thường đến không còn gì bình thường hơn. Cốt truyện không có gì đặc sắc, nói làm cho người ta rơi lệ thì hơi quá, nhạc nền bình thường, đấy là chưa nói đến chuyện nó nhạt nhẽo. BÌNH THƯỜNG QUÁ RỒI.

Chỉ một thước phim như vậy, doanh thu phòng vé lại cao như thế, người nơi này còn thi nhau khóc? Tâm trạng Tô Dục có chút khó nói nên lời .

Nếu là kiếp trước, mấy cái bộ phim điện ảnh thế này, đảm bảo có cho tiền hắn cũng không thèm đi xem, tốn thời gian.

Tô Dục càng ngày càng hiểu rõ, con người thế giới này vô cùng dễ bị chi phối, tác động cảm xúc, cũng càng dễ dàng xúc động bỏ ra tiền, vì một tác phẩm tiêu tiền, ở đây rất nhiều người đều cho rằng đó chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Chính vì thế, ý thức bản quyền mới có thể cao đến vậy, kiếp trước so ra kém xa.

Một bộ phim bình thường, đều có thể đạt được 1 tỷ doanh thu phòng vé, Tô Dục cảm thấy nếu hắn có thể đem những tác phẩm kinh điển tình yêu kiếp trước đến thế giới này, kia chẳng phải là để hắn thu hoạch vài tỷ, điểm giá trị còn thiếu sao.

Ra ngoài rạp chiếu phim, Hạ Dao đôi mắt còn sưng đỏ, nước mắt ngăn không được lại rơi xuống.

Nhưng khi được Tô Dục mua cho hai cái kem, Hạ Dao rất nhanh liền vui vẻ trở lại, quên luôn trước đó mình khóc hăng hái như nào.

Trên đường, Hạ Dao cảm khái: “Thì ra tình yêu chính là thứ tốt đẹp như vậy.”

“Em cũng muốn yêu.” Một lát sau, Hạ Dao đột ngột lên tiếng.

“Kem không ngon, hay điện thoại chơi chán rồi, tí tuổi nói chuyện yêu đương.” Tô Dục gọn gàng dứt khoát nói.

“……” Hạ Dao yên lặng ăn kem, đột nhiên lại cảm thấy vẫn là kem ăn ngon.

……

Ngày hôm sau, Tô Dục đến trường, tình cờ lại vừa lúc đến tiết toán của Hàn Diệc Khanh, nói cách khác kết quả kiểm tra ngày hôm qua đã có.

Hạ Dao ở dưới yên lặng cầu nguyện, mà Tô Dục bày ra vẻ mặt không quan tâm.

Khi giáo viên chưa lên, Ngô Đông Hằng đã lăng xăng chạy tới trước mặt Hạ Dao: “Điểm toán sắp có rồi, tôi đoán chắc lần này Tô Dục không phải ba thì cũng là 5 điểm, cậu mà cứ tiếp tục ngồi với hắn, kiểu gì thì kiểu thành tích cũng bị kéo xuống cho xem, không mau đổi chỗ đi. Hay là tan học, tôi xuống xin cô Hàn nhé?”

“Lớp Phó, xem ra cậu rảnh rỗi quá, cái gì cũng có thể nói được, nếu cảm thấy thừa thãi thời gian quá thì đi quản mấy chuyện trong ban vệ sinh đi. Tôi thấy trên đất nhiều rác rưởi lắm đó, sao ai đó lại không thấy vướng mắt nhỉ, vậy mà đòi làm lớp phó cơ đấy.” Tô Dục nhàn nhạt nói, một chút bộ dáng tức giận đều không có .

Ngô Đông Hằng nói lớn: “Chẳng phải lớp trưởng quản chuyện này sao, liên quan gì tôi?”

“Ồ, sao nói vậy được, lớp trưởng không làm thì lớp phó phải làm chứ. Nếu không cậu làm lớp phó để làm gì?”

Tô Dục như cũ không chút để ý, nhưng lời nói ra lại làm người ta giận sôi máu.

“Hừ, ít nhất thành tích tôi hơn cậu.”

“Phải không? Chưa chắc nha.”

“Cậu chờ đó.” Ngô Đông Hằng đang muốn buông lời hung ác hơn nữa, nhưng Hàn Diệc Khanh đã muốn vào tới cửa, hắn liền vội vàng chạy về chỗ ngồi.

Ở dưới, Hạ Dao kinh ngạc nói: “Tô Dục, miệng lưỡi anh càng ngày càng lợi hại, trước kia em chưa từng thấy anh như vậy.”

“Đó là tài năng đặc biệt của anh, còn rất nhiều thứ em chưa biết đâu.” Tô Dục đắc ý nói.

Chỉ là, Hạ Dao còn nói thêm: “Nhưng mà anh đấu võ mồm với Ngô Đông Hằng, chút nữa hắn lại bắt thóp anh.”

Nghe xong, Tô Dục không giận cười cười, hắn thật không sợ tên Ngô Đông Hằng trẻ ranh đó, nghiêm túc mà nói, đối phương bây giờ mới chính là người chưa biết mình sẽ chết như thế nào thì đúng hơn, bản thân không muốn so đo.

“Lần kiểm tra toán này, rất nhiều người thành tích không được tốt lắm. Điều này chứng minh một điều, các em chưa thực sự chuẩn bị và tập chung sẵn sàng. Cứ nghĩ ôn tập ngay sát ngày, đến khi gặp phải tình huống bất ngờ như vừa qua sao các em ứng phó. Cô không tán thành thái độ và cách thức học tập này của các em. Mong rằng đại gia đình lớp chúng ta lần sau rút kinh nghiệm, chỉnh sửa bản thân, cho dù là ngày thường hay đi thi đều không được lơi là ôn tập.”

Hàn Diệc Khanh cố gắng nói vài câu, liền bắt đầu đọc điểm.

“Lưu Thần Tịch 148 điểm, xếp thứ nhất lớp mình, đại gia lấy bạn làm gương học tập.”

“Hà Gia Nhiên, 146 điểm!”

Điểm mọi người lần lượt được đọc xuống, thứ hạng 1 đến 10 đều đã nêu danh, nhưng duy thứ hạng 6 lại bị Hàn Diệc Khanh bỏ trống.

Dựa theo thói quen của chủ nhiệm, chỉ đọc 10 người đứng đầu, còn sau đấy đều không đọc.

10 người đó nêu lên chủ yếu để các học sinh còn lại lấy đó làm gương, thúc đẩy những người còn lại phấn đấu, bắt đầu nỗ lực học tập. Đồng thời cũng là vì chiếu cố những bạn học sinh đó, để bọn học không bị áp lực, mất mặt trước các bạn.

Chỉ là điều này lại là làm Ngô Đông Hằng có chút đứng ngồi không yên, thành tích môn toán của hắn trước giờ đều luôn nằm trong top 10, ít cũng phải thứ 9 trở lên, vậy mà lần này lại không có.

Tuy nhiên, với trình độ tự luyến đã đạt đến cấp độ cực đại kia của Ngô Đông Hằng, dù không nêu tên hắn cũng sẽ không nghĩ thành tích mình bị tụt lùi. Hơn nữa còn dám chắc vị trí thứ 6 không gọi tên kia chính là của mình.

Nghĩ rằng cô Hàn giữ lại để khen ngợi hắn. Tưởng tượng đẹp đẽ, làm Ngô Đông Hằng không còn khẩn trương, ngược lại, còn có chút chờ mong, có thể được cô Hàn lấy ra làm tiêu điểm khen ngợi, ý tứ ý tứ.

Vì thế, Ngô Đông Hằng chủ động nêu vấn đề: “Chủ nhiệm, sao vị trí thứ sáu vẫn còn trống ạ?”

“Ừm, sở dĩ không gọi tên vị trí thứ sáu là bởi vì cô muốn khen ngợi bạn này thật tốt, thành tích lần này của bạn này tiến bộ cực kỳ lớn, đáng giá để đại gia hướng hắn học tập.” Hàn Diệc Khanh mang theo ý cười nói, hiển nhiên thành tích người này làm cô thật sự vừa lòng.

“Tới, tới, tới rồi.”

Tại đây một khắc, Ngô Đông Hằng đều có chút biểu tình nở mày nở mặt, cảm giác chính mình đều sắp bay lên.

Bạn đang đọc Tôi Muốn Tái Sinh Các Tiêu Đề của Nhất Mộng Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.