Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn gian lận

Phiên bản Dịch · 1665 chữ

“Chủ nhiệm, cô vừa rồi không có gọi tên của em, vị trí thứ sáu này không phải là em chứ?”

Hàn Diệc Khanh còn chưa tuyên bố, Ngô Đông Hằng đã nhịn không được đứng lên chủ động hỏi, mặc dù đang hỏi, nhưng kỳ thật ngữ khí đều là khẳng định chắc nịch.

Xem ra, Ngô Đông Hằng cảm thấy ngoài hắn ra thì không ai đủ tư cách dành lấy vị trí này rồi.

Ngô Đông Hằng đúng là nghĩ như vậy, cũng không có gì lạ, trong đám bạn học, hắn coi như có khả năng đạt được vị trí thứ sáu nhất, mấy người trước đều đã bị gọi đến tên, dư lại mình, không phải thì là ai.

“Tiểu nhân đắc chí, ghét nhất chính là loại người này.”

Ngồi ở trước Tô Dục là một bạn học thân hình mập mạp, quay qua nồng đậm khinh bỉ nói.

“Tô Dục, tan học đi cùng nhau đi, chúng ta lâu rồi chưa có ra ngoài chơi.” Cậu bạn mập mạp nói.

Anh bạn này, Tô Dục kiếp trước chưa từng thấy qua, nhưng trong trí nhớ hiện tại lại có ấn tượng khá sâu sắc, điều đó thuyết minh hắn cậu ta chính là bạn của nguyên chủ kiếp này.

Thực tế, từ những gì phân tích được từ ký ức còn sót lại, Tô Dục nhận ra, đời này hắn cũng không có nhiều bạn bè thân thiết. Ngoại trừ Hạ Doa, thì chính là tên mập đang ngồi trước mắt này. Người khác kết giao với hắn, chủ yếu là nhìn trúng túi tiền dày dặn của hắn, hoặc không cũng là do hắn dễ bắt nạt, dễ để đem ra chơi đùa.

Cậu bạn mập này tên thật là Yên Hỉ, tuy trượng nghĩa nhưng đôi khi lại có chút sợ phiền phức, cực kỳ thích chơi game, và ghét đọc sách, cho nên thành tích học tập vô cùng tệ hại. Hắn cùng với nguyên chủ trước kia, tháng nào cũng thi nhau đội sổ, có thể coi như là đối thủ lớn nhất dành chức vị bét bảng này.

Yên Hỉ không có bản lĩnh gì lớn, được cái hắn cực kỳ lạc quan, lạc quan đến nỗi dở hơi, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Tô Dục trước kia.

“Không được, tôi muốn học bài.” Tô Dục nghiêm túc nói.

Nghe xong, Yên Hỉ ném cho Tô Dục một ánh mắt khinh thường: “Học bài, từ miệng ai không nói, lại thốt ra từ miệng thối nhà cậu, sao tôi cảm thấy mùi vị có chút.... chẳng lẽ nhà ngươi muốn cướp vị trí thứ hai của ta đây, nói cho nhà ngươi biết, mơ đừng có mơ, vị trí ấy vĩnh viễn là của Yên Hỉ ta.”

“Xin lỗi đi, tôi mà thèm cái vị trí thứ 2 đếm ngược của cậu à. Dỏng tai lên mà nghe, vị trí thứ nhất đếm ngược ông đây sắp vứt bỏ rồi nhá, nhưng cũng không thèm của cậu đâu.” Tô Dục cười cười, nhỏ giọng nói.

Đang lúc Yên Hỉ muốn phản bác, Hàn Diệc Khanh đã lên tiếng cắt ngang.

“Người lấy được vị trí thứ 6 này là một bạn học không ai có thể ngờ tới, thời điểm cô chấm thi, đến bản thân cũng phải sửng sốt. Sự tiến bộ của bạn đó phải nói là cực kỳ cực kỳ lớn, chúng ta cần phải tuyên dương nhiệt liệt.”

Hàn Diệc Khanh lia mắt, dừng lại trên người Tô Dục: “Và....bạn học đó chính là Tô Dục lớp chúng ta! Vỗ tay! Hắn lần này được 142 điểm, quả là một sự đột phá kỳ diệu.”

Lời vừa nói ra, lập tức làm toàn thể mọi người ngây dại, đều là vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Một học sinh lúc nào cũng đứng thứ nhất từ dưới lớp ngược lên, bây giờ đột nhiên đạt được vị trí thứ sáu từ trên xuống? Thật làm người ta không thể tin tưởng được.

Thẳng đến khi Tô Dục bước lên nhận bài thi, toàn bộ mới bắt đầu phản ứng lại.

“Mẹ nó, ông trời! Mình có phải vẫn còn đang mơ ngủ hay không vậy?” Yên Hỉ há to miệng, quay đầu xuống.

Một giây này, Yên Hỉ đột nhiên hiểu ra, trách không được Tô Dục sẽ nói hắn rất nhanh sẽ thoát khỏi vị trí bét bảng, một phát nhảy lên vị trí thứ sáu, cái kia, chẳng phải người mà luôn đứng thứ 2 từ dưới lên như hắn lập tức sẽ bị đày xuống vị trí cuối cùng sao.

“Người anh em tốt, sao cậu có thể như vậy, trái tim nhỏ bé của tôi sẽ bị sốc mag đóng băng mất.” Yên Hỉ kêu rên nói.

“Không thể, hắn nhất định gian lận.”

Ngay lúc này, một giọng nói không hài hòa bất ngờ vang lên, phá tan tâm trạng tốt đẹp của Tô Dục.

Hàn Diệc Khanh lập tức nói: “Ngô Đông Hằng, bạn học đạt được kết quả tốt, chúng ta hẳn là nên chúc mừng, chứ không phải tùy tiện đi nghi ngờ hắn, chúng ta không nên làm như vậy.”

Trong việc bảo vệ học sinh, Hàn Diệc Khanh vẫn thực tẫn trách, cô tuy rằng lúc đầu cũng rất khiếp sợ, nhưng không hề cho rằng đó là gian lận.

“Tại sao? Rõ ràng trước kia hắn cũng kiểm tra qua đâu có ít lần, vậy mà lần nào cũng được có mấy điểm. Bây giờ như thế nào có thể được tận 142 điểm. Đó không phải gian lận thì là cái gì? Chắc chắn hắn đã biết trước đáp án.” Ngô Đông Hằng thật sự không thể tiếp thu sự thật này, vinh dự này phải thuộc về hắn, hiện tại lại bị người cướp đi.

Hàn Diệc Khanh còn muốn giải thích cho Tô Dục, bởi vì lần kiểm tra này, cô cho bất ngờ, căn bản không có khả năng biết trước đáp án.

Chỉ là, chưa đợi Hàn Diệc Khanh lên tiếng, Tô Dục đã trực tiếp hướng về phía Ngô Đông Hằng đi tới, Ngô Đông Hằng sợ hãi lùi về sau, còn tưởng rằng hắn muốn đánh người.

“Ngu xuẩn, cho rằng tôi sẽ đánh cậu?” Tô Dục khinh thường, nói: “Cậu không có tư cách.”

“Thế mày muốn làm gì?” Ngô Đông Hằng cảm thấy hành động vừa rồi bản thân có chút mất mặt, liền cậy ngoài mạnh nói, cố tình nâng cao tông giọng để thêm can đảm.

Tô Dục không thèm phản ứng, trực tiếp cầm lấy cặp sách Ngô Đông Hằng, sau đó đem toàn bộ đồ vật bên trong đổ ra ngoài.

Khi Ngô Đông Hằng đang muốn phát hỏa, Tô Dục từ trong đống đồ vật lộn xộn nhặt lên mấy bài kiểm tra, vừa hay lại chính là môn toán. Hắn từ giữa chọn lựa ra hai bài, sau đó đem bài thi giải trên bảng.

“Hừ, nói tôi gian lận, giờ tôi để cho cậu nhìn xem tôi có phải hay không gian lận.”

Sau khi nói xong, Tô Dục liền cầm phấn viết, trên bảng đen múa bút thành văn, rất nhanh đã hoàn thành.

Lúc đầu, mọi người dưới bục giảng vẫn chưa định hình ra hắn muốn làm cái gì, nhưng lâu dần mới biết được Tô Dục là đang giải đề.

Tốc độ Tô Dục giải đề cực nhanh, hơn nữa còn vô cùng ngắn gọn.

Không chỉ như thế, trong lúc hắn giải đề, Tô Dục còn viết song song hai phương pháp, thông qua đó hợp nhất lại, mới ra đáp án cuối cùng.

Nhìn tay hạ bút như bay của Tô Dục, toàn thể mọi người chỉ cảm thấy: “Mạnh mẽ!”

Viết xong sau, hắn đem phấn viết ném sang một bên, không biết là cố ý hay vô tình, viên phấn viết kia lại dừng đúng ngay trong miệng Ngô Đông Hằng đang mở, mà Ngô Đông Hằng cũng hậu tri hậu giác đem phấn viết phun ra, tuy nhiên vẫn ăn không ít bụi phấn.

“Tuyệt đối!” Hàn Diệc Khanh kịp thời tiến lên chấm điểm.

Lần này, tất cả mọi người đều tin tưởng Tô Dục không có gian lận, hắn không hề giải thích,chỉ dùng hành động thực tế chứng minh.

Bởi vì, mấy cái đề này của Ngô Đông Hằng chắc chắn Tô Dục chưa thấy qua lần nào.

Dưới tình huống như vậy, Tô Dục còn có thể trong khoảng thời gian ngắn làm được,đem đáp án viết ra, hơn nữa không phải 1 mà là 2 phương pháp, này đã đầy đủ chứng minh kiến thức hắn rất vững, điểm không phải gian lận mà có, Tô Dục dùng thực lực của bản thân đạt được.

Không giải thích, nhưng lại là làm người ta không cách nào hoài nghi.

Lúc này, Tô Dục đứng ở trên bục giảng, một ít bạn bên dưới tim đập thình thịch lên.

Không ít người trong lòng đều nghĩ: “Trước kia như thế nào không phát hiện ra hắn lớn lên rất tuấn tú.”

Đích xác, Tô Dục bề ngoài rất được, nhưng vì trước kia hắn quá mức yếu đuối, hơn nữa lại quá mức khép mình khiêm tốn, làm cho người khác cảm thấy sự tồn tại quá ít, không có ai chú ý tới hắn, hiện tại mới đột nhiên phát hiện hắn lớn lên rất đẹp, hơn nữa khí chất tự tin kia, mị lực cao hơn một tầng.

Đối với nữ sinh ngây thơ, giờ phút này hắn, thật là thực hấp dẫn mê người.

Tuy nhiên, trong lòng Hạ Dao lại là có chút hụt hẫng, cô cảm giác bản thân cùng Tô Dục khoảng cách càng ngày càng xa, tư vị này cô không cách nào diễn tả, chỉ biết rất khó chịu.

Bạn đang đọc Tôi Muốn Tái Sinh Các Tiêu Đề của Nhất Mộng Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.