Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng bắt nạt Tô Dục

Phiên bản Dịch · 1638 chữ

Cả đoạn đường từ trường đến chỗ gọi đồ, Hạ Dao hoàn toàn rơi vào trạng thái offline.

Đến giờ vẫn chưa định hình được chuyện gì vừa xảy ra, đầu óc có chút mơ màng. Rõ ràng là cô đang định về nhà, như thế nào hiện tại lại xuất hiện ở đây.

Thắc mắc là thế, nhưng ngay khi thấy những món đồ lần lượt được đưa lên, cô liền vất ngay vấn đề này ra sau đầu, dồn toàn bộ sự chú ý vào chúng.

“Cái này em có thể ăn sao?” Hạ Dao nhìn Tô Dục, có chút dè dặt hỏi.

Tô Dục cười nhẹ, nói: “Tất nhiên có thể, đây đều là gọi cho em.”

“Cảm ơn!” Hạ Dao cực kỳ vui vẻ.

Trái lại, Ngô Đông Hằng ngồi bên cạnh vẻ mặt toàn bộ đều là sự ghen ghét, thiếu chút nữa hắn đã phát cuồng lên, rõ ràng bản thân mới là người trả tiền, mới là người mời khách, tại sao lại đi nói cám ơn với tên khốn Tô Dục, hắn để đâu?

Vậy là Ngô Đông Hằng liền duỗi tay muốn lấy đồ uống qua định uống, chuẩn bị hưởng thụ một phen, tốt xấu gì cũng tiền mình bỏ ra, lý nào chỉ nhìn mà không động.

Chẳng qua ngay thời điểm hắn sắp với tới, Tô Dục lại duỗi tay ngăn cản, nói: “Phần này là của tôi và Hạ Dao.”

“Vậy của tôi?” Ngô Đông Hằng không khỏi nắm chặt nắm đấm.

Tô Dục vẻ mặt phúc hậu, vô hại nói: “Xin lỗi, tôi quên mất, lớp phó, cậu không để bụng chứ?”

“Sẽ không, sẽ không, vô tình thôi mà, sao tôi để bụng được!” Vì bảo trì phong độ, Ngô Đông Hằng không thể không đem tức giận nuốt xuống bụng, điều này xuýt nữa làm hắn nghẹn đến nội thương.

Trách không được, Tô Dục mỗi loại đều chỉ có gọi hai phần, thì ra là cho hắn và Hạ Dao, mình cái gì cũng không có.

Mặc kệ Ngô Đông Hằng đau lòng thế nào, vẫn chỉ có thể ngồi đó nhìn bọn họ ăn trong sung sướng, nhịn... nhịn, lại gọi thêm một phần, không thể để tình trạng xấu hổ này diễn ra.

Tuy nhiên, hai bên thực sự khác biệt, Tô Dục ăn uống thả cửa, mà Ngô Đông Hằng lại uống mỗi một ly nước, miệng lưỡi hắn có chút vô vị.

“Hạ Dao, chút nữa chúng ta đi xem phim đi, tôi biết một bộ phim mới chiếu gần đây nội dung khá được, hình ảnh lại đẹp nữa.” Ngô Đông Hằng lại lần nữa ngỏ lời, hắn không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội tốt nào để ở cùng Hạ Dao.

Này khổ công hắn nghĩ ra, làm sao Tô dục để Ngô Đông Hằng đạt được ý nguyện, chứ chưa nói đến chuyện Hạ Dao có đồng ý hay không.

“Hiện tại tôi phải về nhà ôn bài, không có thời gian đi xem.” Hạ Dao một bên ăn, một bên trả lời, làm một tiểu tham ăn, sự chú ý trên đồ ăn không được suy giảm.

Ngô Đông Hằng còn định nói thêm, nhưng Tô Dục không cho hắn cơ hội.

“Hạ Dao, anh muốn xem phim.” Hắn tới gần Hạ Dao nói, nhìn như đang thì thầm, thế nhưng tông giọng cao lên vừa đủ lọt vào tai Ngô Đông Hằng.

Hạ Dao nghe được lời này, một bên cầm lấy bánh gạo nếp cắn, một bên nói một cách rất tự nhiên: “Vậy em đi với anh, nhưng trước đó phải gọi điện về nhà.”

Lời này, làm Ngô Đông Hằng thiếu chút nữa nhịn không được đập bàn, tức đến độ gân xanh cũng bắt đầu nổi lên, chỉ là Tô Dục cùng Hạ Dao đều không chú ý đến, bị chú ý còn đỡ, đây còn không thèm để tâm, vậy mới thật sự đang giận.

Trước đó, hắn mời thì cô trực tiếp từ chối không chút do dự, giờ đổi thành Tô Dục, cô lại không suy nghĩ tự nói đi cùng. Thái độ chính là một trời một vực.

Loại này đãi ngộ hoàn toàn khác biệt, cho dù hắn có tốt tính đến thế nào đi chăng nữa cũng không chịu nổi, người khác đồng dạng cũng sẽ chịu không nổi.

Con một trong nhà, gia đình coi như thuộc hoàn cảnh khá giả, từ nhỏ Ngô Đông Hằng đã được nuông chiều mà lớn lên, tư chất hắn cũng thông minh nên luôn tự coi mình là chúng tinh phủng nguyệt, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thuộc hàng con nhà người ta trong miệng thiên hạ. Ngô Đông Hằng vẫn luôn kiêu ngạo, cũng cực độ tự luyến, thậm chí cho rằng không có gì là mình không chiếm được, bao gồm cả nữ sinh mình thích.

Thế nhưng hôm nay, lần đầu tiên trong đời, trước mặt Hạ Dao hắn bị ăn trái đắng, lại còn ăn rất nhiều lần. Mà nguyên nhân dẫn đến quả đắng cho hắn chính là Tô Dục, người mà Ngô Đông Hằng khinh thường nhất.

Thái độ Hạ Dao tuy rằng rất rõ ràng, nhưng Ngô Đông Hằng hiển nhiên không định từ bỏ, đem phẫn nộ tiếp tục kìm xuống, một bộ thanh niên tốt.

“Hạ Dao, bây giờ không còn sớm, bằng không tôi đưa cậu về nhà.” Chính mình không được xem phim với Hạ Dao, thì tên kia cũng cũng không thể.

Ngô Đông Hằng thấy Hạ Dao thờ ơ, liền tiếp tục nói: “Tôi nghĩ chắc bố mẹ cậu cũng không muốn con gái mình đi sớm về muộn, đúng chứ?”

Lời này chính là nhắc nhở Hạ Dao, bố mẹ cô khẳng định là sẽ không đồng ý cô cùng bạn trai ra ngoài đi chơi.

Ai ngờ, không đợi Hạ Dao phản ứng, Tô Dục đã trực tiếp từ trong túi cô lấy ra di động, hơn nữa còn gọi cho mẹ Hạ Dao.

Hành vi thân mật này, làm Ngô Đông Hằng ghen tị đỏ mắt, nhưng xen lẫn có một chút vui vẻ, tên Tô Dục này dám lao đầu vào ngọn giáo, kiểu gì cũng bị mẹ Hạ Dao nạt nộ cho một hồi, hắn cực kỳ mong đợi.

Rốt cuộc, mẹ nào thì mẹ, đều không bao giờ đồng ý con gái cùng tên đẩu đâu đơn độc đi ra ngoài.

Điện thoại reo một lúc xong được đầu bên kia bắt máy, Tô Dục không chút dấu diếm đi thẳng vào vấn đề: “Dì, con và Hạ Dao muốn đi xem phim, chắc tối nay sẽ về muộn, có lẽ không kịp ăn cơm đâu ạ... Vâng... Bọn con ăn ngoài.”

Lời này, làm Ngô Đông Hằng thật sự giật mình, hắn không nghĩ tới Tô Dục sẽ trực tiếp nói ra như vậy. Càng giật mình là, Tô Dục nói xong, còn cùng Hạ Dao nói: “Dì đồng ý, em nghe đi.”

Vốn Ngô Đông Hằng tưởng rằng mẹ Hạ Dao kêu cô nghe điện thoại, là không cho cô đi, nhưng nghe đoạn đối thoại, lại giống như không phải như thế.

Tiếp điện thoại, Hạ Dao liếc mắt nhìn Tô Dục, rồi trả lời: “Vâng, con biết rồi, con sẽ chăm sóc anh ấy.”

“Đã biết, con sẽ không bắt nạt anh ấy đâu.” Cô còn nói thêm: “Vâng, vâng.”

Nghe ý tứ này, liền biết mẹ Hạ Dao đã đồng ý cho hai người họ đi xem phim, hơn nữa còn muốn cô chăm sóc Tô Dục, không cho cô bắt nạt hắn. Điều này hoàn toàn làm đổi mới thế giới quan của Ngô Đông Hằng, bình thường không nên như thế a.

Thực hiển nhiên, cách làm của mẹ Hạ Dao hoàn toàn khác suy nghĩ Ngô Đông Hằng. Là mẹ, không phải nên ngăn cản con gái mình cùng bạn khác giới làm ra hành vi qua thân mật sao, giống như bây giờ, buổi tối mà đi xem phim, thật sự không cảm thấy nguy hiểm? Còn nữa, đâu ai lại đi lo lắng con gái mình "bắt nạt" con trai nhà người ta?

“Bạn học Ngô Đông Hằng, bạn còn ý kiến gì không.” Tô Dục đem điện thoại thả lại vào túi Hạ Dao, sau đó hỏi.

Ngô Đông Hằng trì trệ lắc đầu, theo bản năng trả lời: “Không có.”

“Ô được, vậy bọn tôi đi trước, cậu cứ ở chỗ này chậm rãi ngồi!” Tô Dục kéo tay Hạ Dao.

Nghe thế, Ngô Đông Hằng lại lần nữa theo bản năng đáp: “Gặp lại.”

Tô Dục và Hạ Dao đi được lúc lâu, Ngô Đông Hằng mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Đừng đi, chúng ta cùng đi xem? Cho tôi đi với?”

Chỉ là, hai người giống như không nghe thấy, tiếp tục đi không hề ngoảnh lại.

Ngô Đông Hằng nóng nảy, muốn đuổi theo, nhưng hắn chỉ là giỏ tre múc nước, công dã tràng, mới vừa rời khỏi chỗ ngồi, người phục vụ liền chạy tới đây: “Tiên sinh, ngài còn chưa tính tiền.”

Chậm trễ một phút thôi, Ngô Đông Hằng sẽ mất đi cơ hội, hắn tức muốn hộc máu: “Bao nhiêu tiền?”

“Tổng 1680 tệ.”

“Bao nhiêu tiền?”

“1680 nhân dân tệ.”

“CMN, đắt như vậy, có nhiêu đây món mà tốn những từng đấy tiền,” Ngô Đông Hằng nhịn không được mắng to.

Lời này vừa thốt ra, ánh mắt người phục vụ liền mang theo chút khinh thường, đồng dạng mấy vị khách xung quanh cũng không khác là bao.

Bỏ ra nhiều tiền như vậy, chẳng những không đạt được mục đích, mặt mũi còn mất theo.

Bạn đang đọc Tôi Muốn Tái Sinh Các Tiêu Đề của Nhất Mộng Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.