Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C8:

Phiên bản Dịch · 2504 chữ

Khoảng cách từ khu vực miền núi đến thành phố Nam Kinh không xa lắm. Tôi phải mất một ngày để đi bằng xe buýt đường dài, vì vậy tôi mang theo đủ thức ăn và nước uống trước khi lên xe buýt. Ngay cả khi tôi bị đói, cũng không thể để cho tiểu tổ tông Nhã Lâm này đói được.

Tài xế xe buýt đường dài này thường có hai người, thay phiên nhau lái xe, dù sao lái xe trong tình trạng mệt nhọc rất dễ xảy ra chuyện. Đang lái xe là một người đàn ông trung niên tốt bụng. Anh ta mỉm cười với tôi khi tôi lên xe. Chẳng biết tại sao, nụ cười thân thiện này lại khiến tôi cảm thấy sởn hết cả gai ốc.

"Nhã Lâm, mùi hương trên người nhóc từ đâu mà có vậy? Dầu gội đầu? Sữa tắm?"

"Gọi tôi là An Nhã Lâm, " cô bé ngẩng đầu lên và nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ "Đây là mùi thơm của cơ thể, anh chưa từng chạm qua con gái hả?"

Đù, thoáng cái đã chọc trúng nỗi đau của tôi rồi, 20 tuổi rồi mới cùng Vương Nhã Khiết nắm tay, mấy thứ như ôm hôn đều chưa từng thử qua chứ đừng nói tới cùng con gái lên giường.

"Thật là kém cỏi, không biết dùng thủ đoạn chút nào." An Nhã Lâm bĩu môi, ghét bỏ nói.

"Khụ khụ, cái đó... nhóc sẽ dạy cho tôi sao?" Trong lòng tôi đầy chờ mong, mặc dù đối tượng là một cô bé 10 tuổi, nhưng cô bé dường như có kinh nghiệm.

"Sau này hãy nói, hiện tại không có tâm trạng."

"Được"

"Dương Vân, tôi cảm thấy chiếc xe này có chút không ổn." Chú Từ ở trong bóng của tôi cả buổi không nói gì, vừa lên tiếng đã khiến tôi giật mình.

"Không ổn chỗ nào vậy?"

"Cậu không thấy âm khí trong xe hơi nặng sao?" Một câu của chú Từ khiến tôi hiểu ra, thảm nào khi nãy vừa bước lên xe liền cảm thấy hô hấp không thuận, bởi vì âm khí trùng kích dương khí sẽ khiến người ta khó thở.

"Ý chú là trên xe có ma quỷ? Nhưng tôi không nhìn thấy, ở đây toàn bộ đều là người bình thường."

Mặc dù mới sáng sớm, chiếc xe nhỏ đã chật ních người, tôi có thể thông Âm Dương, người khác với quỷ, tôi liếc mắt là có thể phân biệt được. Lúc này rèm trên xe cũng không kéo lên, ánh nắng tươi sáng chiếu xạ trong xe, không có khả năng có quỷ hồn xuất hiện. Ngay cả chú Từ cũng chỉ có thể trốn ở trong bóng của tôi chứ không dám ra ngoài.

"Dù sao tôi cảm thấy trong xe âm khí quá nặng, đã có thể cùng dương khí ngang bằng nhau rồi." Giọng của chú Từ rất ngưng trọng.

Tôi nhìn một lượt các hành khách trên xe, đứa nhỏ ngủ say trong lòng của bà, nam nữ đang dựa ra sau ghế nghỉ ngơi, tất cả đều không có gì khác thường, mọi thứ đều rất hài hòa.

"Xoẹt xoẹt", trên xe buýt cũ nát có một chiếc TV nhỏ đang phát ra âm thanh rè rè, hình ảnh chuyển qua, trên TV đang phát bảng tin buổi sáng, chỉ có hình ảnh mà không có âm thanh.

Tôi vô thức nhìn sang, "Đêm qua, một chiếc xe buýt đường dài số 144 rơi xuống vách núi, 50 người ở trên xe không ai sống sót ..."

"Bùm", trong đầu tôi nổ vang một tiếng, đệch, bây giờ tôi đang ở trên xe buýt 144! Đây là chuyến xe buýt duy nhất ở vùng núi này.

Bởi vì bây giờ là sáng sớm, mọi người đều đang mơ màng, không có ai ngoài tôi chú ý tới tin tức không có âm thanh kia, ngay cả An Nhã Lâm cũng đang dựa vào vai tôi mơ màng ngủ rồi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tôi nhỏ giọng trao đổi với chú Từ.

"Sao tôi biết được" Chú Từ phiền muộn nói.

"Chú không phải là ma sao? Tại sao lại không biết chứ?"

"Tôi vừa mới chết không bao lâu, làm sao biết được?" Chú Từ bất đắc dĩ bảo.

Có thể chúng tôi đã lên một chuyến xe ma quỷ rồi, tôi lập tức đứng ngồi không yên, trong nội tâm run lên. Đúng lúc này, một mùi máu tanh tưởi thu hút sự chú ý của tôi, tôi đối với máu rất mẫn cảm.

Theo mùi máu kia, ánh mắt tôi khóa chặt vào người lái xe, lúc này hắn đang rất tập trung lái xe, bộ dạng rất chuyên nghiệp.

Nhưng dưới chân của hắn lại đang chảy máu, nhưng không phải loại máu còn tươi mới, hơn nữa máu tươi sẽ không tanh hôi đến vậy. Trên cánh tay của hắn còn có dấu vết thi ban nhàn nhạt.

Tôi kìm nén sự run rẩy trong lòng, thử thăm dò hắn "Anh ơi, đã đi rồi rất xa rồi hả?"

Tôi hỏi liên tiếp nhiều lần, lái xe đều không trả lời, tôi và chú Từ liếc nhìn nhau, trong nội tâm nổi lên cảm giác không ổn.

"Chú Từ, làm sao bây giờ?" giọng tôi hơi run rẩy, má nó chứ, tại sao suốt ngày đụng phải ma quỷ vậy trời!!

"Chúng ta xuống xe, nhân lúc chưa xảy ra việc lạ." Chú Từ khi còn sống là doanh nhân lớn, kinh nghiệm phong phú, làm việc rất quyết đoán, nhanh chóng có chủ kiến.

"Nhưng còn hành khách trên xe thì sao?" Tôi nổi lòng trắc ẩn.

Chú Từ trừng mắt nhìn tôi, "Cậu còn quan tâm nhiều như vậy làm gì? Người tài xế kia có lẽ đã sớm chết rồi, thi thể của hắn bị lệ quỷ nhập vào, lệ quỷ có thể nhập vào thi thể thì ít nhất cũng đã chết được vài chục năm rồi, chúng ta đấu không lại đâu."

"Sao chú biết? Chú không phải mới trở thành quỷ sao, sao lại biết nhiều thứ như vậy?"

"Giữa ma quỷ với nhau có một loại cảm ứng kì diệu, vừa rồi lúc tôi chú ý tới tài xế kia thì đã biết rõ trên người hắn xảy ra vấn đề."

"Nhìn thấy thì mới có cảm ứng? Vậy hắn có thể cảm ứng được chú hay không?" Tôi hỏi.

"Không biết, hắn đã chết nhiều năm rồi, tôi không thể nào so sánh với hắn ta, lệ quỷ không giống tôi, tôi sẽ đi đầu thai. Mà lệ quỷ đã từ bỏ cơ hội đầu thai, lựa chọn trở thành cô hồn dã quỷ, khi chết nhất định oán khí rất lớn. Lệ quỷ đều thích giết người, lấy thịt làm thức ăn."

"Lái xe, dừng một chút đi, con gái của tôi muốn đi tiểu." Tôi hô to.

Qua gương chiếu hậu ở ghế lái, tôi thấy con ngươi của hắn co rút kịch liệt, quỷ sợ nhất là những thứ tràn đầy dương khí, nước tiểu của trẻ con là thứ họ tuyệt đối không muốn tiếp xúc.

"Két", xe dừng lại, cửa trước mở ra.

Tôi vội vàng ôm An Nhã Lâm xuống xe, lúc ra đến cửa xe liền hô lớn nhắc nhở các hành khách khác "Lái xe là lệ quỷ, nhanh chóng xuống xe đi"

Người lái xe nghe tôi hét lên, cũng không để ý, chỉ mở miệng cười khinh bỉ, sau đó đóng cửa xe lại, trên xe chở 48 người tiếp tục đi về phía trước. Bao phủ xe buýt có một quỷ ảnh to lớn như ẩn như hiện.

"Đệch, biết ngay là không có tác dụng mà." Tôi ôm An Nhã Lâm, tức giận nói.

"Sao vậy?" An Nhã Lâm bị tôi làm thức giấc, nhíu mày nói.

"Tôi bảo lái xe là lệ quỷ nhưng hành khách đều không tin, hừ."

"Bệnh lại tái phát, tới giờ uống thuốc rồi." Mặt An Nhã Lâm lạnh lùng.

"Nhóc cũng không tin tôi?"

"Anh là đồ đần, chúng ta xuống xe rồi, bây giờ kiếm đâu ra xe để đi hả?" An Nhã Lâm hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của tôi.

"Thảm nào những thiên tài ở trên đời này đều không có ai hiểu nổi." Tôi thở dài.

"Bọn họ sẽ không tin điều đó, chỉ cần chúng ta không sao là được, Dương Vân, cậu nhớ kỹ cho tôi, sau này lúc cậu không đủ năng lực thì đừng suy nghĩ cho người khác. Có lẽ cậu đã nghe qua câu "bần cùng giữ được mình, thành đạt thì tạo phúc cho thiên hạ", tốt nhất hãy nhớ kĩ câu này."

Chú Từ nghiêm túc bảo tôi.

"Vâng" Tôi gật đầu.

"Đồ ngốc, ngồi xổm xuống." Giọng nói lạnh lùng của Nhã Lâm vang lên.

"Gọi tôi là anh trai!"

"Chưa từng nhìn thấy anh trai nào già như vậy"

Thật là xui xẻo, ngay cả đứa trẻ cũng bắt nạt tôi. . . .

An Nhã Lâm thoải mái cưỡi trên lưng tôi, chúng ta cãi nhau suốt cả quãng đường, trên đường gặp được một người tốt cho chúng tôi đi nhờ xe. Tôi cảm thấy ông chú béo kia là nhìn mặt mũi của Nhã Lâm nên mới nhiệt tình như vậy!

Thật vất vả mới tới được trường học, đại học Khoa Học Tự Nhiên Nam Kinh.

"Đây là trường học của anh?" An Nhã Lâm đứng cạnh tôi, bộ dạng cao ngạo lạnh lùng.

Tôi đắc ý nói: "Thế nào, rất lớn đúng không?"

"Cũng được, lớn hơn khu vườn của nhà tôi"

Đệch mợ mày!  ̄□ ̄||

"Tôi nghỉ ngơi ở đâu?"

"Nhóc có thể ở trong kí túc xá của tôi." Tôi cười xấu xa.

An Nhã Lâm ghét bỏ: "Ở kí túc xá của anh toàn một đám FA bỉ ổi."

"Ý nhóc là gì?" Tôi buồn bực.

"Cha tôi không phải đã cho anh 1000 vạn sao, ở bên cạnh trường học thuê một phòng nhỏ, mua một ít đồ gia dụng cần thiết nữa, đúng rồi, anh biết nấu cơm không?"

"Tất nhiên biết, trẻ con nhà nghèo đều biết lo liệu việc nhà từ nhỏ, canh gà mà nhóc ăn ở nhà ông nội của tôi do tôi nấu đấy" Tôi tự hào.

"Ah?" An Nhã Lâm ngạc nhiên nhìn tôi.

"Tay nghề rất tốt đúng không, ít nhất cũng cỡ đầu bếp chuyên nghiệp."

"Nhanh tìm chỗ thuê phòng đi, tôi cũng không muốn đêm nay ngủ ngoài đường." An Nhã Lâm nhàn nhạt nói.

"Nhóc đang đánh trống lảng."

...

Cả buổi tôi đều đi theo An Nhã Lâm, phòng ở cũng là cô bé tự chọn, ánh sáng đầy đủ, trang trí đơn giản thanh lịch, đồ dùng trong nhà đều hoàn toàn mới. 100 mét vuông, hoàn cảnh rất tốt nhưng giá tiền hơi mắc một tí, một tháng 2 ngàn.

Nhưng bây giờ ông đây không có gì ngoài tiền! Trong chốc lát đã thanh toán tiền thuê 2 năm, móa nó, tôi cảm thấy mình lập tức trở thành thổ hào rồi, đem tập tiền dày cộp đập vào tay chủ thuê nhà, tôi cảm giác bá khí bắn ra bốn phía, toàn thân đều đang tỏa ra ánh sáng làm mù mắt người khác.

"Có cần đến mức vậy không?" An Nhã Lâm lại bị khí chất FA của tôi làm cho cạn lời. Ngay cả chú Từ cũng im lặng.

"Trẻ con nhà giàu như nhóc thì biết cái gì? Tôi chưa từng cầm trên tay nhiều tiền như vậy, cảm giác này quá sung sướng."

An Nhã Lâm: "..."

Vào ở một căn phòng mới, có rất nhiều thứ linh tinh phải mua, tôi đi theo sau Nhã Lâm, cô bé nói mua cái gì thì tôi thanh toán cái đó.

Mặc dù An Nhã Lâm sinh ra đã giàu có, nhưng tiêu tiền không hề lãng phí, mỗi một phần tiền đều dùng đúng chỗ. Con bé nhất định là được di truyền sự khôn khéo cùng trầm ổn của chú Từ, tuổi còn nhỏ mà khống chế tiền rất tốt.

Ngược lại, tôi dường như trở thành thuộc hạ của cô bé vậy. Đệch, tôi 20 tuổi còn cô bé mới 10 tuổi thôi! 10 tuổi! Tại sao tôi lại có cảm giác ở trước mặt cô bé mình như biến thành đứa trẻ ba tuổi, bất kể là IQ hay EQ đều bị chà đạp không thương tiếc.

"Tốt rồi, đồ đạc đã đặt mua gần như đầy đủ, buổi tối anh thuê một chiếc xe chở về là được."

An Nhã Lâm chỉ huy tôi chuyển cái này chuyển cái kia, giày vò tôi đến mệt mỏi, cuối cùng cũng xong rồi.

"Tôi mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút, anh đi làm cơm đi" An Nhã Lâm nằm trên ghế sa lon, thảnh thơi uống nước trái cây.

"Dựa vào cái gì tôi phải đi làm cơm?" Tôi đương nhiên không muốn làm nữa, bận rộn cả một ngày còn muốn tôi phải nấu cơm.

"Tôi mới 10 tuổi, anh nói xem ai nấu bây giờ?" An Nhã Lâm lườm tôi.

"Móa, nhóc có chỗ nào giống đứa trẻ 10 tuổi?" Ngoài miệng tuy bất mãn nhưng tôi vẫn lê thân thể mệt nhọc chui vào phòng bếp.

Theo như chú Từ kể, An Nhã Lâm không cần đến trường, bởi vì cô bé quá thông minh, tất cả kiến thức có được đều là tự học, có máy tính cùng sách vở là đủ rồi, không cần giáo viên.

Tôi nghe xong cảm thấy lệ rơi đầy mặt, người so với người chênh lệch to lớn đến mức khiến tôi xấu hổ vô cùng.

"Đúng rồi, Nhã Lâm, lúc ban ngày cố gắng đừng kéo rèm ra." Tôi hướng về phía phòng khách hô to, chú Từ không thể chịu nổi ánh mặt trời.

"Ừ." An Nhã Lâm không cùng tôi đấu võ mồm, xem ra cô bé thật sự mệt mỏi, mệt đến mức lười cãi nhau với tôi.

Nhìn bóng dáng hư ảo của chú Từ, trong lòng tôi nặng nề, chú Từ sắp phải rời đi rồi. Mà tôi sẽ phải thay thế chú Từ chăm sóc tốt An Nhã Lâm.

"Ui...", An Nhã Lâm nhỏ giọng kêu một tiếng, tôi vội vàng từ phòng bếp chạy ra, "Làm sao vậy?"

"Không sao." Hoá ra là cô bé gọt táo, không cẩn thận bị đứt tay.

Nhìn máu tươi ở trên ngón tay trắng nõn của Nhã Lâm chậm rãi chảy xuống, trong nội tâm của tôi như có ngàn vạn con kiến đang bò loạn, tâm tình rất nóng nảy. Con ngươi lập tức đỏ rực, răng nanh sắc bén cũng không kìm chế được mà nhô ra khỏi miệng. . . .

Bạn đang đọc Tôi là một xác chết của Dương Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vutam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.