Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C7:

Phiên bản Dịch · 2488 chữ

Cmn!

Tôi không vui nhìn Nhã Lâm, trước kia tôi là một đứa FA xấu xí, hiện tại biến thành đẹp trai xuất sắc rồi, sao có thể trở thành bất nam bất nữ được, làm con trai thật quá mệt mỏi.

"Cả nhà nhóc đều bất nam bất nữ thì có." Tính khí trẻ con của tôi bộc phát, buồn bực đáp lại.

"Cha của tôi đâu? Tại sao anh lại mặc quần áo của cha tôi?" Nhã Lâm đột nhiên ý thức được cái gì, lông mày nhíu chặt lại, bộ dạng rất lo lắng.

"Cha của em đang đi công tác, ông ấy sẽ không trở lại trong một thời gian dài." Trên TV đều diễn như vậy.

"Nói thật đi, có phải cha tôi chết rồi không." Giọng nói của Nhã Lâm lạnh xuống, nhìn chằm chằm tôi.

Đệch mợ, bây giờ trẻ con đều khó lừa như vậy sao? Hơn nữa giọng điệu này lạnh như băng, con mẹ nó, ông đây cũng coi như là ân nhân cứu mạng của nhóc đấy, rõ ràng tôi đã gặp phải một đứa nhóc ngạo kiều, xem ra bị hố to rồi.

"Tuy tôi còn nhỏ nhưng không có nghĩa tôi ngu ngốc, tôi nhớ xe của cha bị rơi xuống vực, lúc rơi xuống cha đã ôm tôi vào lòng để bảo vệ tôi, cha hẳn là đã lành ít dữ nhiều rồi"

Tôi cảm thấy tâm trí của cô bé rất trưởng thành, lúc nói đến sự kiện kia cũng không có biểu cảm bi thương thống khổ.

"Ừm, đúng vậy, nhóc nói đúng, tôi cũng không nhiều lời nữa." Tôi gật đầu, đứng qua một bên, đứa nhỏ này rất kiên cường, chắc là không cần tôi an ủi.

Chú Từ ngồi bên cạnh giường, nhu hòa nhìn Nhã Lâm, muốn ở cùng cô bé lâu một chút.

Nghe được câu trả lời dứt khoát của tôi, Nhã Lâm trầm mặc, cô bé cúi đầu xuống, mái tóc đen mượt che khuất khuôn mặt. Cho dù cô bé không khóc không nháo, nhưng tôi lại cảm nhận được sự bi thương, đây là khóc không thành tiếng.

Thân thể còn suy yếu hơi run lên, sắp ngã xuống giường, tôi vội vàng bước tới đỡ cô bé. Trên đường ôm cô bé trở về đây, tôi không phát hiện trên người cô bé có mùi hương nhàn nhạt, là mùi cỏ dưới ánh mặt trời.

"Đừng chạm vào tôi, tôi không biết anh." Cô bé cau mày và đẩy tôi ra.

Tôi cảm thấy khó xử, con cái nhà người ta đều đáng yêu ngoan ngoãn, còn cô bé này quá lạnh lùng, móa nó, đây mà là trẻ con hả? Tôi hoài nghi IQ và EQ của con bé vượt xa tôi 18 con phố ấy chứ.

"Khụ khụ, Dương Vân, con gái tôi bởi vì từ nhỏ không có mẹ chăm sóc nên tính tình có chút lạnh lùng kiêu ngạo, sau này ở cùng lâu dài sẽ thấy quen thôi"

Chú Từ ở bên cạnh xấu hổ nói.

"Là tôi phát hiện ra và cứu em đưa về đây đấy, nếu không có tôi thì bây giờ em còn không có cơ hội đẩy tôi ra đâu"

Tôi cầm bát cháo loãng trên bàn, ngồi xuống trước mặt Nhã Lâm "Cha của em đã gửi gắm em cho tôi trước khi qua đời, cho dù thế nào tôi vẫn phải chăm sóc em cho tốt, đã đồng ý với cha của em rồi thì không thể nuốt lời được. Em vừa tỉnh lại, cơ thể vẫn còn yếu, ăn chút cháo đi"

"Tôi tên là An Nhã Lâm, phiền anh gọi đầy đủ tên của tôi, chỉ có cha của tôi mới được gọi tôi là Nhã Lâm."

An Nhã Lâm cảm xúc sa sút, không muốn ăn.

"Hóa ra em theo họ của mẹ, " tôi gật đầu, "Tôi đã nhìn ra, tâm trí của em rất thành thục, cho nên tôi không cần phải nói lời an ủi nữa, thi thể của cha em tôi đã chôn rồi"

"Cảm ơn anh." An Nhã Lâm mím môi nói, ngữ khí bớt đi một phần lạnh lùng, dù sao tôi cứu con bé, còn xử lý thi thể của cha Nhã Lâm.

"Cháo để trên tủ gần giường, đói bụng thì tự lấy ăn, tôi đi ra ngoài đi một chút." Tôi biết rằng tôi cần cho cô bé yên tĩnh một mình.

Tôi cũng không nói cho con bé việc của chú Từ, vì sẽ không ai tin điều đó. Tôi lén lút chào chú Từ trước khi ra khỏi nhà. Chú Từ gật đầu với tôi, chú ấy muốn ở cạnh con gái cho tới trước đêm hồi hồn.

"Tiểu Vân, về sau cháu sẽ mang theo đứa nhỏ tội nghiệp kia?" Tôi gặp ông nội đang cho gà ăn ngoài cửa.

"Vâng, cháu đã hứa với cha của cô bé"

"Cháu muốn dẫn con bé đến trường? Hay là giao cho cha mẹ cháu chăm sóc đi" Ông nội lo tôi sẽ không có thời gian chăm sóc An Nhã Lâm.

"Khụ khụ, cha cô bé cho cháu rất nhiều tiền, đủ để nuôi sống Nhã Lâm, cháu có thể thuê phòng ở bên ngoài trường. Hơn nữa chương trình học ở đại học không quá nặng"

Tôi có kế hoạch của riêng mình. Tôi quyết định mang con bé đi cùng. Con bé khiến tôi cảm thấy thương xót không thể giải thích được, mặc dù tính cách rất lạnh lùng.

Tôi không kìm lòng được nghĩ tới khi Nhã Lâm trưởng thành sẽ trở thành đại mĩ nữ, quả thực là đang nuôi dưỡng nữ vương mà.

"Ừ, nếu cháu đã muốn vậy thì tùy cháu" Ông nội cũng không bắt buộc.

Tôi đi vào rừng, lấy con dao tôi tìm thấy trong xe của chú Từ ra vót nhọn một cây gậy trúc, tôi dùng sức ném đi, cây gậy trúc bị tôi ném xa hơn 400 mét, xa hơn 100 mét so với lúc sáng sớm. Xem ra đây là do máu người, máu người không chỉ mang lại sự thay đổi về ngoại hình mà còn tăng cường sức mạnh cho tôi.

Tôi ở trong rừng rậm săn giết sáu con gà rừng cùng một con lợn rừng, mang về để cho Nhã Lâm và ông nội bồi bổ thân thể. Không biết có phải vì tôi "ăn no rồi" hay không mà khi nhìn thấy máu cũng không thấy xúc động.

Trên đường tôi gặp một du hồn dã quỷ, may mắn hắn dường như không chủ động đả thương người, cho nên hắn không để ý tôi, có lẽ hắn nghĩ tôi cũng không nhìn thấy hắn.

Khi hắn đi ngang qua tôi, tôi bị dọa khiến lỗ chân lông trên khắp cơ thể căng ra. Mặc dù tôi đã nhìn thấy rất nhiều ma quỷ, nhưng không có cách nào, vừa nhắc tới chữ "quỷ" là tôi đã run lên rồi.

Tận dụng khoảng thời gian này, tôi đi đến nghĩa địa nơi tôi bị chôn cất để dò xét, nhưng có một tầng lực lượng bí ẩn vô hình ở bên cạnh nghĩa địa đã chặn lối vào của tôi, loay hoay cả ngày trời, thử gọi lớn cũng không có ai đáp lại, tôi chỉ có thể ảo não rời đi.

Có lẽ chỉ đến khi tôi có thể một mình chiến đấu với Quỷ vương thì tôi mới có thể vào trong nghĩa địa, nhưng Quỷ vương là gì? Haizz, thật rắc rối.

Khi về đến nhà, tôi đã hỏi ông nội về nghĩa địa. Ông bảo ông không biết rõ về chỗ đấy, nhưng trực giác nói với tôi rằng ông đang giấu tôi điều gì đó.

Bước vào trong phòng, An Nhã Lâm nằm lặng lẽ trên giường, ngây người nhìn chằm chằm vào cửa sổ ở trên mái nhà. Cháo trên tủ giường cũng không động tới. Tôi và chú Từ nhìn nhau, khẽ thở dài.

"Đứa bé này qua vài ngày sẽ ổn thôi." Chú Từ vỗ vỗ bả vai tôi, hình như có ý bảo tôi để ý cô bé nhiều hơn một chút.

Chú Từ nói chuyện với tôi, ngoại trừ tôi ra thì không ai nghe thấy.

"Chú còn bao nhiêu thời gian?"

"Ngày hôm nay đã qua rồi, chỉ còn lại 3 ngày nữa thôi." Giọng của chú Từ rất miễn cưỡng, âm dương cách biệt là khoảng cách xa nhất trên thế giới này. Cho dù An Nhã Lâm ở ngay trước mặt, nhưng chú Từ dù làm thế nào cũng không thể chạm vào cô bé.

"Cô bé rất kì lạ" Tôi nói

Hiếm khi chú Từ nở nụ cười, bảo tôi: "Cậu là đang nói tính cách của Nhã Lâm đúng không? Từ nhỏ con bé đã như vậy, đối với cái gì cũng xa cách, giấu tất cả tình cảm và suy nghĩ trong lòng, sau này cậu phải vất vả rồi"

Đù, cái bộ dạng hả hê kia là sao hả?

Đến buổi tối, tôi phụ giúp ông nội làm một bàn đồ ăn, vẫn là ông nội có mặt mũi, có thể khiến An Nhã Lâm uống vài ngụm canh gà, làm cho tôi ở bên cạnh sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

Cha mẹ ơi, ông đây vừa dọa vừa dỗ con nhóc này cả buổi đều bị phớt lờ, ông nội đi tới tùy ý nói vài câu thì con bé đã uống canh rồi.

Chẳng lẽ con bé này thích kiểu ông chú? Không phải, là kiểu ông già mới đúng.

"Nằm dịch vào trong đi" Tôi ôm chăn mền, nói với An Nhã Lâm.

"Để làm gì?" Tâm tình Nhã Lâm sa sút, không mặn không nhạt hỏi.

"Ông nội chỉ có hai cái giường, một cái để ông ngủ, còn lại một cái giường, tôi với nhóc ngủ chung"

"Anh ngủ dưới đất đi" An Nhã Lâm nói xong liền xoay người sang chỗ khác.

Tôi lờ đi, ôm chăn mền trèo lên giường.

"Không phải đã bảo anh ngủ dưới đất rồi sao?" An Nhã Lâm phiền chán nói.

"Cmn, nhóc nằm dưới đất cho tôi xem thử một chút, đây là sơn thôn, trong phòng là đất chứ không lát gạch, nhóc tưởng đây là ngôi nhà xa hoa của nhóc chắc?" Tôi tức giận nói, đám con cái nhà giàu đều được nuông chiều đến hư rồi.

Nói đến "nhà", An Nhã Lâm thoáng chốc liền im lặng, cha của cô bé đã chết rồi, ngôi nhà kia đã không còn ý nghĩa nữa.

Tôi cuối cùng cũng ý thức được lời nói ban nãy hơi quá đáng "Ừm... xin lỗi."

"Không sao, chỉ số thông minh của anh không cao, tôi không trách anh." Nhã Lâm nhàn nhạt nói.

Đệch mợ, tôi thực sự muốn ném con bé này ra ngoài, nhưng cố kị chú Từ còn đang đứng ở bên cạnh, tôi cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.

"Trẻ con nhích qua một bên, người thì bé mà chiếm nhiều chỗ vậy."

"Tôi không phải trẻ con, tôi đã mười tuổi rồi. Đã bảo gọi tên đầy đủ của tôi là An Nhã Lâm!" An Nhã Lâm có dấu hiệu tức giận.

"Tôi 20 tuổi, bảo nhóc là trẻ con thì sao, về sau tôi còn phải nuôi dưỡng nhóc, coi như một nửa cha."

Tôi không để ý sự phản đối của An Nhã Lâm, lấy tay đẩy cô bé dịch sang bên cạnh.

"Ai cần anh nuôi?" Giọng nói của Nhã Lâm rất lạnh.

"Đây là nguyện vọng của cha nhóc trước khi chết, chẳng lẽ nhóc muốn cha mình chết không nhắm mắt sao?"

Cô bé không nói nữa, dường như đã chấp nhận.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau ăn sáng xong, tôi tạm biệt ông nội, đưa An Nhã Lâm rời khỏi sơn thôn, chuẩn bị trở về trường học, trải qua một đêm yên ổn, cảm xúc của An Nhã Lâm đã ổn định hơn, ít nhất không còn không thiết ăn uống nữa.

Hầy, buổi sáng còn uống hai chén canh gà, nhìn người nhỏ như vậy nhưng dạ dày lại không nhỏ nhỉ.

"Ngồi xổm xuống." Vừa ra khỏi thôn, An Nhã Lâm đột nhiên nói với tôi.

"Để làm gì?"

"Ahhh, sao anh hỏi nhiều quá vậy, bảo anh làm gì thì anh cứ làm đi."

Đù má nó chứ, nể mặt chú Từ, hơn nữa còn có 1 ngàn vạn kia, ông đây sẽ nhịn. Hơn nữa chú Từ đang ở bên trong bóng của tôi, nếu tôi ở trước mặt chú ấy ngược đãi An Nhã Lâm, không dám khẳng định chú Từ sẽ không làm gì.

Tôi vừa mới ngồi xổm xuống, An Nhã Lâm liền nhảy lên lưng tôi, "Đường không dễ đi, anh cõng tôi xuống núi đi."

"Tại sao tôi phải cõng nhóc, nhóc không có chân à? Từ đây đi đến chỗ bắt xe tận 6 km, tôi sẽ mệt chết đấy!"

Tôi đương nhiên không chịu thỏa hiệp, cô bé đã 10 tuổi, cơ thể không nhẹ đâu.

"Tôi đang bị thương, với lại khi anh cứu tôi không phải đã bế tôi đi mấy km mới tới thôn sao."

An Nhã Lâm gắt gao ôm chặt cổ tôi.

"Nhóc sao lại thông minh như vậy, nếu đã biết tôi không ngại cực khổ để cứu nhóc thì hãy cư xử tử tế một chút." Tôi bất đắc dĩ cõng cô bé đi trên đường núi gập ghềnh, cũng may là tôi hiện tại không ra người không ra quỷ, khí lực rất lớn.

"Nhìn kìa, đó là chỗ hai cha con rơi xuống." Tôi cõng An Nhã Lâm đi tới đường núi kia, chỉ vào chỗ trước đây phát hiện ra hai người.

"Đừng dừng lại, đi thôi." An Nhã Lâm chỉ nhìn thoáng qua, vội vã giục tôi rời đi, có lẽ không muốn nhìn thấy cảnh tượng khiến cô bé thương tâm.

Khi đợi xe buýt, tôi cảm thấy trên lưng hơi ướt át, có thể là nước mắt của An Nhã Lâm, tôi không nhịn được mà mủi lòng.

"Đứa bé này... haizz, tuy bên ngoài rất lãnh ngạo, bây giờ trông có vẻ đã thoát khỏi bóng ma về cái chết của cha mình, nhưng trong lòng chôn dấu không biết bao nhiêu việc."

Tôi cảm nhận cơ thể nhỏ bé ở trên lưng mình, trong lòng hơi xót xa.

Mặt trời dần dần lên, mang theo thẻ ngân hàng 1 ngàn vạn trong tay, mang theo nữ hoàng nhỏ An Nhã Lâm, mang theo cả hồn ma của chú Từ bước lên xe buýt đến thành phố Nam Kinh.

Nam Kinh, tôi đến đây!

Bạn đang đọc Tôi là một xác chết của Dương Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vutam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.