Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C9:

Phiên bản Dịch · 2951 chữ

"Không!" Tôi vội vàng quay vào bếp, không để cho An Nhã Lâm cùng chú Từ chứng kiến bộ dạng này.

"Cảm giác khát máu lại xuất hiện." Tôi mơ hồ hiểu được mình bây giờ cách một đoạn thời gian phải hút máu người, bằng không thì trong lòng giống như có vô số móng vuốt cào loạn.

Miễn cưỡng đè xuống cảm giác khát máu, tôi lấy ra một băng y tế để giúp Nhã Lâm băng bó vết thương.

"Về sau cẩn thận một chút, muốn ăn thì bảo tôi tới giúp nhóc gọt." Tôi dịu dàng dặn dò An Nhã Lâm.

"Ừm." Hiếm khi An Nhã Lâm không hề ghét bỏ tôi, rất ngoan ngoãn!

"Ngày mai tôi đi đến trường học, nhóc ở nhà đừng có chạy lung tung, tôi sẽ để thức ăn vào trong tủ lạnh."

Tôi cầm lấy con dao và bắt đầu gọt táo.

"Thức ăn trong tủ lạnh là tôi thêm vào đấy, đừng lải nhải cả ngày nữa, tôi cũng không phải trẻ con."

An Nhã Lâm lại khôi phục phong thái ngạo kiều nữ vương.

Đù má nó chứ, đánh chết cái nết không chừa. Chú Từ ở một bên thấy vậy cười ra tiếng, làm cho tôi rất xấu hổ.

Ăn xong bữa tối, chúng ta từng người trở về phòng đi ngủ, chú Từ tất nhiên là thời khắc đều đi theo An Nhã Lâm, ngay cả khi cô bé đi ngủ, chú Từ đều đi cùng.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi thức dậy lúc 7 giờ, chuẩn bị cho Nhã Lâm một phần bữa sáng xong liền chuẩn bị đi tới trường học.

"Chú Từ, tôi đi học, chú để ý Nhã Lâm nhé." Tôi đẩy cánh cửa mở ra, bánh mì vẫn còn nhét trong miệng.

"Trên đường cẩn thận đấy." Chú Từ xuyên qua cửa phòng An Nhã Lâm, mỉm cười dặn dò.

"Vâng."

Thuê phòng ở cách trường học có 1 km, tôi đi bộ đến trường. Cảm nhận được làn gió mát thổi cùng với âm thanh mạnh mẽ của nhịp tim, tôi cảm thấy từ hôm nay trở đi, cuộc sống của tôi mới chính thức bắt đầu.

Xong tiết học về đến nhà, có chú Từ, có nữ vương nhỏ nhắn kiêu ngạo, thi thoảng cha mẹ còn mang một ít đồ ăn sang thăm tôi. Đây mới là sinh hoạt mà tôi muốn, trước kia cuộc sống của tôi giống như con chó vậy, không có tôn nghiêm, ngay cả tình yêu cũng bị con ông cháu cha lạnh lùng giẫm đạp.

Về sau, ai cũng đừng mong có thể chà đạp tôn nghiêm của tôi! Người đã từng sỉ nhục tôi, tôi muốn hút cạn máu tươi của bọn hắn, để cho linh hồn của bọn hắn trầm luân.

Tin tức về cái chết của tôi không ai biết, chỉ có cha mẹ người thân biết rõ, cho nên tôi mới có thể không chút cố kỵ mà tiếp tục đến trường.

"Ơ, Dương Vân, sao vậy? Muốn đi học rồi à? Cậu trốn học ba ngày đi làm phẩu thuật thẩm mỹ rồi hả?" Vừa mới ngồi xuống, con khỉ ốm Trương Hoa Phong trước kia ở chung phòng với tôi đã sấn tới, nhìn diện mạo đã biến đổi rất lớn của tôi, trong lòng hắn rất kinh ngạc.

"Cậu có ý gì? Tôi biến thành đẹp trai xuất sắc thì nhất định là do phẩu thuật thẩm mỹ hả?" Tôi trợn trắng mắt, chẳng lẽ muốn tôi nói cho hắn biết tôi hút máu người mới đẹp lên hay sao?

"Bạn thân, cậu bị tên con ông cháu cha Vương Huy sỉ nhục trước mặt mọi người đã truyền đi khắp trường rồi, cậu nghiễm nhiên trở thành FA kiêm lốp dự phòng, mỗi người đều coi cậu như trò đùa." Hắn cũng không tìm hiểu kĩ lưỡng tại sao dung mạo tôi thay đổi lớn.

Khỉ ốm giơ ngón tay cái lên: "Cả đám anh em chúng tôi đều nghĩ cậu không còn mặt mũi đến trường học, không nghĩ tới cậu thật sự có can đảm đấy"

Đúng lúc này, một hương thơm cùng với một đám con trai đang ồn ào tiến vào phòng học, người tới chính là nguyên nhân dẫn đến việc tôi tự sát, Vương Nhã Khiết.

Vương Nhã Khiết toàn thân đều là hàng hiệu, trên tay cầm túi Chanel, nước hoa cùng da thịt trắng nõn đều biểu lộ rõ ràng thân phận địa vị hiện tại của cô ta.

Vương Nhã Khiết vốn rất đẹp, vóc dáng cao gầy, trải qua một phen cách ăn mặc như vậy hoàn toàn có phong thái của nữ thần, dẫn tới việc vô số thanh niên vây quanh xum xoe nịnh nọt.

Vương Nhã Khiết vừa mới tiến vào phòng học liền liếc về phía tôi, nét mặt của cô ta rõ ràng thoáng thay đổi một chút khi nhìn thấy tôi, không nghĩ tới diện mạo của tôi biến hóa lớn như vậy, gương mặt ngày xưa nhìn có chút chán ghét hiện tại lại khiến chính mình tim đập có chút mất tự nhiên.

Cmn, quả nhiên thế giới này chỉ biết nhìn mặt! ! !

"Dương Vân?" Vương Nhã Khiết không xác định kêu tôi một tiếng, tuy ngũ quan của tôi biến hóa rất lớn, nhưng từ bóng lưng dáng người vẫn có thể phân biệt được.

Tôi quay đầu nhìn cô ta: "Xem ra cô bây giờ sống không tệ nhỉ" Ngữ khí không mặn không nhạt, đã không có sự vâng lời của ngày xưa.

"Chuyện gì xảy ra? Vì sao anh thay đổi nhiều như vậy?" Vương Nhã Khiết kinh ngạc nói.

"Có liên quan gì tới cô sao?"

Vương Nhã Khiết bị tôi làm cho nghẹn lời, cô ta là loại người tự cho mình đúng, trong lòng chỉ có bản thân và tiền tài lợi ích, đâu thèm để ý sự sống chết của đám FA? Có lẽ cô ta đã quên việc làm tôi bẽ mặt trước mặt mọi người rồi.

Cô ta không nói chuyện với tôi nữa, tùy tiện tìm một chỗ ở hàng ghế sau ngồi xuống, tiếng điện thoại di động cùng tiếng cười duyên dáng của cô ta thỉnh thoảng lại truyền đến, tôi biết rõ cô ta đang cùng tên con ông cháu cha Vương Huy kia tán tỉnh nhau.

"Người anh em, được đấy." Khỉ ốm ở bên cạnh tôi dùng tay ra hiệu thể hiện sự bội phục, "Đúng là thay mặt những anh em FA như chúng ta lấy lại tự tôn, nữ thần thì thế nào? Xinh đẹp là có thể tùy ý vũ nhục chúng ta sao? Cho dù xinh đẹp hơn thì FA chúng ta vẫn có thể không thèm để ý đấy!"

Tôi cười cười, chỉ thế này thôi có thể gọi là lấy lại mặt mũi sao? Về sau tôi sẽ để cho toàn bộ trường học biết thế nào mới là lấy lại mặt mũi!

Mà vài câu đối thoại ngắn ngủi của tôi với Vương Nhã Khiết cũng khiến ấn tượng của đám bạn trong lớp thay đổi rất nhiều, tất cả đều cảm thấy tôi dường như đã thay đổi.

Mới học xong một tiết, tôi không khỏi nghĩ tới An Nhã Lâm, không biết cô bé đã dậy chưa, có ăn sáng hay không, liệu còn đang thương tâm vì cái chết của cha mình không.

Không biết vì sao, Vương Nhã Khiết mà tôi từng ngày nhớ đêm mong đang ở ngay phía sau tôi, nhưng tôi không có sự nhiệt tình của trước đây, nhìn thấy cô ta, lòng tôi không hề nổi gợn sóng.

Buổi sáng có hai khóa học, nghỉ giữa khóa tôi liền đi ra khỏi phòng học, thường xuyên có người ở đằng sau lưng tôi chỉ trỏ, nhao nhao nghị luận. Xem ra chuyện của tôi đã truyền đến, cũng có chút tiếng tăm rồi.

"Dương Vân, giúp tôi mua cốc trà sữa." Lúc nghỉ giữa khóa, Vương Nhã Khiết đi đến trước mặt của tôi, vênh mặt nói.

Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, không khỏi nở nụ cười: "Trước đây, ngay cả khi cô không nói, tôi cũng sẽ chuẩn bị trà sữa xong xuôi, với tư cách là một cái lốp dự phòng, điểm giác ngộ ấy là phải có đấy. Nhưng bây giờ cô đã dựa vào núi lớn rồi, tại sao không gọi cái vị con ông cháu cha chính quy của cô mua giúp cô vậy?"

"Anh!" Vương Nhã Khiết không ngờ tôi sẽ từ chối cô ta, trước kia ở trước mặt cô ta tôi giống như một con chó, cô ta nói hướng đông thì tôi sẽ không đi hướng tây. Đấy là thói quen trước kia của tôi, thói quen là loại bệnh đáng sợ nhất, nhưng tôi đã chữa khỏi bệnh rồi.

"Thực buồn cười, cô ở trước mặt nhiều người như vậy sỉ nhục tôi, bây giờ còn bày ra bộ dạng như chưa từng xảy ra chuyện gì chạy tới sai bảo tôi? Đầu óc cô có bệnh à?"

Trước kia tại sao tôi lại không phát hiện Vương Nhã Khiết đầu óc không bình thường nhỉ?

"Ha ha, thì sao chứ? Anh không phải là lừa gạt chút tiền của người nhà đi phẫu thuật thẩm mỹ sao? Nhìn cái bộ dạng đắc ý lên tận trời của anh đi, loại người nghèo kiết xác như anh, coi như có phẩu thuật thẩm mỹ cũng vẫn là nghèo kiết xác thôi. Bộ dáng dù thay đổi thế nào cũng không thể che lấp sự hèn mọn của anh."

Vương Nhã Khiết khinh thường nói.

Tôi cuối cùng cũng nhìn thấu bộ mặt thật của Vương Nhã Khiết, trước kia lúc tôi làm lốp dự phòng, cái loại cao ngạo lạnh nhạt, bộ dạng khiến người ta chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn. Hiện tại bộ dạng ngoan độc thể hiện ra không sót chút nào, ghê tởm tới cực điểm.

"Thật không nghĩ tới cô sẽ biến thành bộ dạng như vậy." Tôi lắc đầu, cũng không cùng cô ta cãi nhau.

"Tôi thích như vậy đấy, anh không mang lại được cho tôi cái gì, chỉ có bạch mã vương tử như Vương Huy mới xứng đôi với tôi, tôi nguyện ý đem mọi thứ của tôi đưa cho Vương Huy."

"Ừ, tôi không thể cho cô những gì cô muốn, nhưng bây giờ dù tôi có cái gì cũng khinh thường đưa cho cô, cô là cái đếch gì chứ." Tôi cười lạnh.

Vương Nhã Khiết hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi phòng học.

Đệch mợ, cuối cùng cũng đi rồi, ông đây giả vờ mệt chết đi được, cũng may vừa rồi tôi "làm màu" rất hiệu quả, khắc họa rất tinh tế hình ảnh một tên FA trở về phản công.

"Đêm nay trở về tôi nhất định phải bám lấy An Nhã Lâm để cô bé dạy tôi vài kĩ xảo nói chuyện với con gái." Trong nội tâm của tôi thầm hạ quyết tâm.

Trận đối đầu bằng lời nói đầu tiên, tôi cố gắng biểu hiện ra mình là một tên FA không kiêu ngạo không siểm nịnh đã coi như rất thành công rồi.

Mọi người xung quanh ngạc nhiên nhìn tôi, không ngờ tôi lại có thể cứng rắn như vậy.

Giữa trưa tan học là lúc sân trường đông đúc nhất, cũng là lúc mọi người chen chúc nhất. Hôm nay cũng vậy, Quảng trường Cần Đức trước tòa nhà giảng dạy có rất nhiều sinh viên đã hoàn thành lớp học. Một chiếc Maserati màu trắng đang đậu ở nơi dễ thấy nhất. Một nam một nữ đang ngồi trong xe, học sinh đi tới đi lui đều nhìn họ với ánh mắt hâm mộ.

Chiếc Maserati trị giá hơn 200 vạn kia thu hút đủ sự chú ý và thỏa mãn lòng hư vinh của chủ nhân.

Tôi lẫn trong đám người đi qua quảng trường, một giọng nói khinh thường vang lên bên tai tôi.

"Ơ, đây không phải là Dương Vân gì đó sao? Nữ Thần bị tao đoạt mất rồi, mày liền chạy đi chỗ nào phẫu thuật thẩm mỹ vậy? Kỹ thuật tốt đấy, không nhìn ra dấu vết từng phẫu thuật luôn, giờ sao? Bán thận rồi gom góp tiền hả?"

Cửa xe Maserati mở ra, một nam một nữ ăn mặc đẹp đẽ bước ra ngoài, nam mặc áo vest ngắn, tay phải đeo đồng hồ Vacheron Constantin, khuôn mặt tuấn mỹ, rất có sức hút.

Người còn lại là Vương Nhã Khiết. Cô ta thân mật ôm cánh tay của thanh niên kia, bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn.

Người thanh niên kia là con ông cháu cha nổi tiếng trong trường - Vương Huy, tiếng hô này của hắn giống như tiếng vang của hang rỗng, hấp dẫn sự chú ý của mấy ngàn sinh viên trên quảng trường. Chỉ trong chốc lát, tất cả các sinh viên đều dừng bước, nhìn về phía Vương Huy.

Tôi nhìn tình huống này liền biết rõ Vương Huy và Vương Nhã Khiết lại muốn nhục mạ tôi lần nữa, chỉ là lần này so với lần trước sẽ đặc sắc hơn nhiều, nơi này tụ tập mấy ngàn sinh viên, hơn nữa sinh viên vừa mới tan học còn đang liên tục đi tới.

Tôi đã không còn là Dương Vân của trước đây nữa, sao có thể sợ sệt được, tôi gạt đám người chung quanh ra, đi về hướng Vương Huy: "Cậu đang bảo tôi sao? Cậu là ai?"

"Hừ, đừng giả bộ không biết tao, tao là Vương Huy, nữ thần của mày ngày đêm cùng tao triền miên, có muốn tao nói cho mày cảm giác đó không?" Vương Huy hưởng thụ cảm giác được hàng ngàn đôi mắt nhìn chăm chú, có thể thấy được hắn là một người ưa khoe mẽ.

"Cậu gọi tôi chỉ để nói với tôi mấy chuyện bẩn thỉu này?" Tôi cũng không cúi đầu, không để ý Khỉ Ốm can ngăn, tôi đứng trước mặt Vương Huy, tôi đã nói rồi, muốn lấy lại mặt mũi thì phải lấy cho triệt để.

Những người đang vây xem ồn ào bàn tán, không nghĩ tới tên FA kiêm lốp xe dự phòng nổi tiếng như tôi lại dám cứng rắn đáp trả Vương Huy.

"Dương Vân, anh nói lại lần nữa xem?" Vương Nhã Khiết nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, câu nói ban nãy của tôi không khác gì tát vào mặt hai người bọn họ.

Sắc mặt Vương Huy thoáng cái trầm xuống: "Tên nghèo rớt, lời nói không thể nói loạn."

"Cậu muốn chà đạp tôn nghiêm của tôi để làm nền cho cậu đúng không? Nếu vậy chỉ sợ làm cậu phải thất vọng rồi."

Hai tay tôi lười nhác đút vào trong túi áo khoác, từ trên cao nhìn xuống tên Vương Huy kia. Khỉ ốm Trương Hoa Phong dùng sức kéo tôi lại, nhưng anh ta làm sao có thể kéo tôi được, từ sau khi sống dậy, sức mạnh của tôi đã tăng lên nhiều.

"Ha ha", Hàm răng Vương Huy nghiến chặt, âm trầm tới cực điểm, "Loại người rác rưởi không có địa vị như mày, ăn mặc rách nát ở ven đường như mày mà dám cùng tao nói tôn nghiêm? Nữ thần mà mày không dám động vào ở trước mặt tao giống như nô lệ tình dục, tao bảo làm tư thế gì thì cô ta liền làm theo như vậy. Cha mẹ mày sinh ra một đứa rác rưởi như mày đúng là một sai lầm"

Vương Huy dữ tợn quát to, tùy ý vũ nhục tôi, nói ra toàn những lời lẽ dơ bẩn.

Trong lòng tôi bình tĩnh, không bị hắn chọc giận, đã chết một lần lại còn trải qua nhiều việc như vậy, tư tưởng của tôi đã cao hơn nhiều. Nhìn sắc mặt xấu xí của Vương Huy, tôi nghĩ tới nếu cổ họng của hắn bị răng nanh sắc bén của tôi đâm thủng thì sẽ có biểu cảm thế nào? Lúc sắp chết hắn sẽ nhớ tới cái gì?

Sám hối? Khủng bố? Tuyệt vọng? Hoặc là một thứ gì khác? Tôi sẽ không bỏ qua đôi cẩu nam nữ này, là bọn họ khiến tôi chết đi, tôi biết rõ đem toàn bộ cái chết của tôi đỗ lỗi lên người bọn họ là quá cực đoan.

Nhưng như vậy thì sao chứ? Bây giờ tôi không phải là người. Tôi chỉ là một thứ ma quỷ khoác lên người vẻ ngoài của nhân loại, sinh mạng của tôi phụ thuộc vào máu người, tôi muốn nghe theo trái tim mình, muốn làm gì thì làm, tôi muốn phá nát tất cả!

Mấy ngàn sinh viên vây xem đều cười nhạo nhìn tôi, FA thì phải có giác ngộ của FA, lại dám ở trước mặt mọi người khiêu chiến với "cao phú soái", đúng là tự tìm khổ, mọi người đều đang đợi xem chuyện cười của tôi, xem tên FA như tôi bị nhục nhã.

"Phanh", một tiếng động va chạm lớn đột ngột làm át đi sự nhạo báng của những người xung quanh, Vương Huy bị tôi đá bay, đập thẳng vào chiếc Maserati, một vết lõm sâu xuất hiện trên mui xe.

Toàn trường nháy mắt yên tĩnh lại.

Bạn đang đọc Tôi là một xác chết của Dương Vân

Truyện Tôi là một xác chết tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vutam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.