Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

21 (2)

Phiên bản Dịch · 2752 chữ

Ăn cơm xong, Triệu Trường Anh và Hạ Đan lập tức mang đồ đến nhà Tôn Bội Anh, tới nơi lại chờ tiếp, đến hai giờ bọn họ mới gõ cửa, cái này không tính là quấy rầy lúc ngủ trưa đâu nha.

Rất nhanh đã có tiếng bước chân vang lên, cả tiếng nói chuyện nữa, phòng này là nhà cũ nên cũng không cách âm, loáng thoáng có thể nghe thấy hình như là giọng nói của hai người trẻ tuổi một nam một nữ.

Giọng nam hỏi: “Huấn luyện viên quay lại rồi sao?”

Giọng nữ trả lời: “Không, không thể nhanh vậy được, anh xem đi.”

Sau đó cửa lớn mở ra một tiếng cạch, từ bên trong người phụ nữ trẻ tuổi chưa tới hai ba, hai bốn bước ra, nhìn bọn họ rồi nghi ngờ hỏi: “Các người là ai?”

Triệu Trường Anh nói: “Chúng tôi tới tìm huấn luyện viên Tôn.”

Người phụ nữ lập tức phản ứng: “Cô là Triệu Trường Anh.” Lúc này sắc mặt cô ta không tốt lắm: “Sao cô còn tìm đến đây, không phải đã nói mấy ngày nữa sẽ hồi phục sao?”

Lúc này, lại có người đi tới: “Triệu Trường Anh, Vương Nguyệt, Triệu Trường Anh gì?”

Sau đó một thanh niên cao lớn xuất hiện phía sau cô gái.

Hạ Đan thấy anh ta rất quen mắt, nhưng anh không dám nhận, thật ra Triệu Trường Anh liếc mắt một cái đã nhận ra đây là: Chương Nhất Vi.

Quả nhiên anh ta ở đây.

Lúc này Vương Nguyệt nói với Chương Nhất Vi: “À, là đồng hương của thầy tìm ông ấy giúp đỡ, cho bọn họ một hạt giống thể năng của đội thành phố. Tuy không rảnh, nhưng ông ấy tốt bụng cho bọn họ án lệ, sau đó bọn họ làm phương án huấn luyện mới phát cho tôi. Tôi nói tôi rất vội, vì vậy chờ mấy ngày nữa đi, nhưng kết quả lại tìm đến cửa thế này. Đúng là mấy người rồi.”

Chương Nhất Vi càng nghe càng thấy khiếp sợ, lúc này anh ta nhìn cô gái trước mắt, đối diện với cô.

Đây là Triệu Trường Anh? Là em gái bị ôm nhầm của anh ta sao?

Bố nói với anh lúc vừa đến, mẹ dẫn Triệu Trường Anh đi mua quần áo, nhưng không cẩn thận làm rơi nhẫn vào túi, sau khi hỏi vài câu, cô không thừa nhận nên mới báo cảnh sát, đặc biệt Nhất Băng còn đưa cô vào phòng, cô cho rằng cố Nhất Băng cố ý hại mình, còn muốn bắt cô ta, ở trong nhà không muốn cô lại muốn bỏ nhà đi.

Sở dĩ cô kiên cường như vậy, là do bắn cung, giống như bắn cung vừa nổi tiếng vừa có thể kiếm tiền.

Anh ta tưởng bộ dạng cô sẽ trông rất ngang ngược, nhưng không ngờ cô lớn lên lại rất xinh đẹp, trắng trẻo ngọt ngào và không giống anh ta một chút nào.

Chỉ là… Bắn cung cũng không mạnh mẽ như ba mẹ nói.

Cô trong đội bắn cung của trường số 1, hơn nữa thể lực còn rất kém, vậy thì có tương lai gì chứ.

Vốn dĩ anh rất ghét Triệu Trường Anh. Huống hồ, là một vận động viên, anh càng ghét thể loại không bản lĩnh mà muốn đi đường tắt như này, lúc này thái anh ta rất kém: “Huấn luyện viên Tôn không rảnh, các người về đi.”

Nói xong thì lập tức đóng cửa lại.

Hạ Đan nhanh chóng đỡ được, anh không chắc nên không dám thừa nhận, dù chỉ gặp trên TV nhưng anh có lời muốn nói: “Anh là ai? Đây là nhà họ Tôn, tôi đang tìm huấn luyện viên Tôn, dựa vào đâu mà anh thay ông ấy quyết định vậy? Anh là chủ à?”

Chương Nhất Vi nói: “Tôi là chủ đấy, tôi là đội viên, còn đây là học trò của ông ấy. Anh biết huấn luyện viên Tôn đối mặt với ai sao? Đúng là chó mèo mà cũng dám đến. Huấn luyện viên Tôn tốt nhưng không có nghĩa mấy người được voi đòi tiên đâu, Vương Nguyệt nói chờ mấy ngày thì là chờ mấy ngày, không muốn chờ thì biến.”

Từ biến vừa thốt ra, sắc mặt Hạ Đan lập tức xanh mét.

Vừa rồi Triệu Trường Anh thấy thì lập tức biết Chương Nhất Vi đã nhận ra mình, nên mới cố tình sỉ nhục như vậy.

Lúc này hiển nhiên Tôn Bội Anh không có ở nhà, bọn họ ở lại cũng chẳng được ích lợi gì, cô ngăn Hạ Đan đang muốn phản kích lại rồi lấy điện thoại di động mở camera hướng về phía Chương Nhất Vi nói: “Hôm nay tôi tới thăm huấn luyện viên Tôn Bội Anh, nhưng anh không đồng ý, vậy phiền anh lặp lại lý do một lần nữa.”

Làm sao Chương Nhất Vi có thể ngờ Triệu Trường Anh lại nham hiểm như vậy?

Anh ta là vận động viên của đội quốc gia, sao có thể để hình ảnh thế này được?

Hơn nữa, Triệu Trường Anh từng ở nhà họ Chương, mà có rất nhiều hình của anh ta được treo trên tường, vì vậy anh ta không tin Triệu Trường Anh không nhận ra mình. Con bé này đến một tiếng anh còn chưa gọi, đúng là mất hết tình người.

Anh ta không nói gì, trực tiếp lôi Vương Nguyệt vào và đóng cửa một cái ầm.

Hạ Đan tức chết rồi, anh tiến lên muốn phá cửa nhưng bị Triệu Trường Anh túm chặt, Triệu Trường Anh thu điện thoại rồi nói: “Vô dụng thôi, phá cửa bọn họ cũng không ra hoặc là đánh nhau thôi. Em từng đánh anh ta đấy, thầy cảm thấy thế nào?”

Hạ Đan nhìn thoáng qua Triệu Trường Anh, anh thấy học trò nhà mình thật là tiếng nói không sợ người chết không ngừng, còn vô cùng trưởng thành, nhưng… cô nói đúng.

Anh lắc đầu như đánh trống: “Không được, vì đánh nhau mà liên lụy đến em, không đáng.”

Bên này Chương Nhất Vi đóng cửa nhưng vẫn chưa đi, chợt nghe hai người nói là đi đâu. Nhưng làm sao anh ta ngờ hai người này lại điên đến vậy, sau đó anh ta trực tiếp quay đầu vào nhà, không giúp gì hết!

Biết anh ta là ai không? Đội viên chủ lực của đội quốc gia đấy!

Làm sao đây?!

Không thể mặc kệ việc huấn luyện của Triệu Trường Anh được, nên hai người dứt khoát ở bên ngoài chờ Tôn Bội Anh trở về.

Lúc này quả thật Tôn Bội Anh đi đến câu lạc bộ bắn cung của Long Chiến, ngày hôm qua ông ta nghĩ vẫn là tự so sánh thì tốt hơn.

Điện thoại là ông ta và Vương Nguyệt yêu cầu, trực tiếp gọi đến Long Chiến. Nhưng thật ra ông ta chưa nói mình là huấn luyện viên thể năng của đội quốc gia, là giáo sư ngành nghiên cứu vận động thân thể trường đại học thể dục hàng đầu, ông ta thấy video của Y Thần nên muốn đến nhìn một chút.

Ngày hôm qua Chương Nhất Vi hẹn với Triệu Trường Anh, nhưng Long Chiến cũng không cảm thấy lạ. Lần này quả thật Triệu Trường Anh rất hot trên diễn đàn, hơn nữa cô còn nhỏ mà thành tích đã tốt vậy, hơn nữa còn không lộ mặt, vì vậy không biết bao nhiêu người tò mò trông cô thế nào, lan truyền cũng vô cùng thần kỳ.

Nghỉ về nhà Chương Nhất Vi cảm thấy vui thì cũng bình thường.

Giáo sư đại học tới rất đúng giờ.

Huống hồ, tối hôm qua Long Chiến còn nói chuyện phiếm với Triệu Trường Anh và Hạ Đan, đương nhiên cậu ta biết hai người sẽ đi đâu.

Trong lòng cậu ta ẩn chứa một suy đoán, không phải là Tôn Bội Anh chứ.

Cậu ta lập tức lên tiếng hỏi: “Xin hỏi ngài tên là gì vậy? “

Đương nhiên Tôn Bội Anh đi không đổi tên ngồi không đổi họ trực tiếp trả lời: “Tôn Bội Anh. “

Long Chiến đang uống trà thì lập tức phun một ngụm ra, cậu ta sặc đến kinh thiên động địa, hận không thể đem phổi ho ra ngoài.

Quả nhiên…quả nhiên là Tôn Bội Anh?!

Cậu ta biết, hôm qua Triệu Trường Anh, Hạ Đan và huấn luyện viên Chu đã phí rất nhiều công sức để tìm Tôn Bội Anh, mới làm ông ta đồng ý giao án lệ, Hạ Đan cứ ôm cái USB kia cứ như tổ tông vậy.

Dù đã biết Tôn Bội Anh đánh giá Triệu Trường Anh như thế nào: “Như một thứ dễ dàng có được!” Tuy Hạ Đan cảm kích Tôn Bội Anh hào hiệp, nhưng với đánh giá này của ông ta, anh luôn canh cánh trong lòng!

Long Chiến cũng cảm thấy: Sao Triệu Trường Anh có thể là một thứ dễ có được chứ? Đó là sao Tử Vi đấy!

Nhưng, Tôn Bội Anh lại dễ có Triệu Trường Anh sao?!

Long Chiến ho và không nhịn được vui mừng, thật ra Tôn Bội Anh cảm thấy Long Thần hơi kỳ quái nên ông ta hỏi: “Cậu biết tôi sao?”

“À không!” Long Chiến vội vàng nói: “Tôi không biết, ngài muốn gặp Y Thần đúng không, bình thường cô ấy giống không nhìn người ngoài, vậy ngài muốn nghiên cứu không? Tôi có rất nhiều video tư liệu thi đấu của cô ấy, ngài xem kỹ rồi hẵng nói.”

Tôn Bội Anh xem người không xem video, vì ông ta nghĩ video là giả.

Nhưng nếu có nhiều video tư liệu thì không thành vấn đề.

Cậu ta cảm thấy hứng thú: “Được, tôi lập tức tới đây.”

Tôn Bội Anh sốt ruột, cậu ta gọi điện thoại chưa nửa giờ đã ra, Long Chiến đưa ông ta tới văn phòng, sau đó mở folder lên: “Đây đều là video tư liệu của Y Thần. Quả thật cô ấy chỉ đấu hai lần, một lần là tôi và Bích Hải. À, tên thật của anh ta là Tố Tạ Hải.”

Tôn Bội Anh vừa nghe đã có ấn tượng, lúc trước đứa nhỏ này là một hạt giống tốt, chỉ là tính tình nó hơi đáng ghét, đánh nhau suốt ngày cuối cùng thì xuất ngũ.

Trình độ đúng là không tồi.

Sau đó nghe thấy Long Chiến nói: “Tôi và Bích Hải đấu thua, nên Bích Hải đồng ý hướng dẫn bắn ba mũi, lúc ấy lần đầu tiên cô ấy đến, tầm mười ba, mười bốn tuổi gì đấy. Tóc buộc đuôi ngựa trông rất giống em gái, cô ấy nói không cần hướng dẫn mà chỉ muốn đấu thôi, sau đó Bích Hải nhanh chóng đồng ý. Còn tưởng cô ấy sẽ bị hành hạ đến chết nhưng ai ngờ lại ngược lại.”

Những video này Tôn Bội Anh đã xem rồi, thật lạ vì sao lại chỉ có ba mũi tên, không ngờ là vì nguyên nhân này.

“Chuyện này vừa ra ngoài cô ấy lập tức trở nên nổi tiếng, không ít người gọi cô ấy là sao Tử Vi, muốn giao chiến. Tôi và một người bạn đã tìm ở khắp nơi, cuối cùng vất vả lắm mới tìm được.”

Long Chiến cố ý bỏ qua thân phận của Triệu Trường Anh, thật ra cậu ta muốn cho Tôn Bội Anh biết, Triệu Trường Anh không phải thứ tiện tay là có được đâu.

“Cô ấy đồng ý giao chiến với Lý Đại Ngưu, lúc ấy bắn chín mũi tên nhưng có tới mười mũi quay về. Ảnh và video có thể ngài đã xem trên mạng rồi, nhưng tôi có cái này, có thể ngài sẽ càng thấy hứng thú đó.”

Nói xong, cậu ta click mở video, đây không phải nơi ghi hình mà được làm ra. Bên trong không thấy Y Thần và chỉ có một mũi tên.

Nếu người khác chỉ sợ họ xem không hiểu, nhưng Tôn Bội Anh lại quá quen với cái này, đây là mũi tên quỹ đạo, phải dùng số mệnh theo phân tích của vận động viên, bọn họ tự điều chỉnh khuyết điểm.

Không ngờ Long Chiến cũng có.

Ông ta còn chưa kịp kinh ngạc thì đã bị hấp dẫn, mũi tên bắn ra không thẳng tắp mà là một đường parabol. Từ điểm bắn, nó hơi giơ lên rồi đi thẳng đến đỉnh, sau đó rơi xuống, cuối cùng là rơi vào bia ngắm.

Chỉ là ông ấy nhìn thấy không phải một mũi, mà màn hình chia làm chín mảnh, là chín mũi tên đồng loạt bắn ra, đồng loạt chạm đỉnh và đồng loạt bắn vào mục tiêu.

Sau đó, chín mảnh chồng chéo lên nhau, đương nhiên là không sai biệt mấy.

Cuối cùng, bia ngắm tiến đến làm lộ ra vị trí bắn trúng, chín bia ngắm lần lượt chồng lên nhau, điểm bắn vào lại không chênh lệch quá nhiều.

Quả thực ông ta không dám tin, sao có thể khống chế chuẩn như vậy?

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Long Chiến, Long Chiến cũng nhìn lại rồi gật đầu: “Ngày đó Y Thần bắn ra chín mũi tên. Lúc xem tôi cũng rất chấn động, nên mới đặc biệt tìm người tạo ra quỹ đạo chồng lên nhau, kết quả tìm thấy được, đúng là tuyệt vời!”

Nếu nói video trên trang web chỉ làm Tôn Bội Anh cảm thấy đây là hạt giống không tồi, thì hôm nay ông ta lại vô cùng muốn gặp hạt giống này.

Sao Tử Vi!

Ông ta nghĩ đến đánh giá diễn đàn, nếu video là thật thì ông ta nguyện thừa nhận, đây quả là một hạt giống sao Tử Vi!

Ông ta không thể bỏ lỡ được.

Tôn Bội Anh lập tức nói ra thân phận của mình: “Tôi muốn gặp cô ấy, tôi là huấn luyện viên thể năng của đội bắn cung Trung Quốc, tôi vô cùng coi trọng cô ấy, nếu đây là thật thì chắc chắn ở quốc tế mũi tên này có thể xông ra bầu trời. Tôi muốn gặp người này!”

Long Chiến biết việc này đã hiệu quả, cậu ta nói: “Tôi đưa ngài đi.”

Tôn Bội Anh vội vàng nói: “Được.”

Hai người đều lái xe, nên mỗi người tự lái, thật ra Tôn Bội Anh muốn hỏi cậu ta đi đâu. Nhưng Long Chiến cố tình nói: “Ngài và tôi tới là được. Ngài đuổi kịp không.”

Thành phố Mật không lớn, lại không phải nơi làm việc nên trên đường không có xe thì làm sao theo không kịp được, Tôn Bội Anh lập tức nói.

Long Chiến đưa ông ta đến trường số 1, cậu ta còn gọi điện cho Hạ Đan: “Anh biết là ai làm Chương Nhất Vi tới tìm Trường Anh giao chiến không? Là Tôn Bội Anh đấy!”

Lúc này anh mất hết phấn khởi, thái độ của Tôn Bội Anh thể hiện ông ta đồng ý Triệu Trường Anh, vậy còn gì vui hơn nữa chứ.

Tuy biết Tôn Bội Anh cũng không sai, Triệu Trường Anh là sao Tử Vi, toàn bộ Trung Quốc không thể coi thường được? Dù đã xem thành tích, nhưng cậu ta vẫn muốn Tôn Bội Anh kinh ngạc, làm ông ta nhớ kỹ Triệu Trường Anh không phải thứ dễ có, cô xứng đáng được đối xử tốt nhất.

Nên cậu ta mới cố ý không nói.

Lúc này cậu ta cười một cách ngon lành: “Em cho ông ta xem Trường Anh thi đấu so sánh mũi tên quỹ đạo, ông ta vô cùng phấn khích, nhiệt tình yêu cầu được gặp Trường Anh. Em đưa ông ta tới trường số 1, mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Làm sao ngờ được, Hạ Đan lại buồn bực nói một câu: “Đừng đến trường số 1, tới xã Tinh Hồ đi, cổng đơn vị tầng hai số tám ấy.”

Tôn Bội Anh phát hiện, sao xe lại lập tức quẹo vào, sau đó càng đi lại càng giống đường về nhà thế này?

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.