Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

21 (1)

Phiên bản Dịch · 2557 chữ

Anh ta không được!

Bốn chữ này vừa thốt ra làm Chương Nhất Vi rất tức giận.

Dù sao anh ta cũng được xem là thiên kiêu chi tử, xuất thân cao quý, thiên phú lại kinh người, trước nay anh ta chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc bắn cung.

Hiện tại anh ta mười tám tuổi, là thành viên chủ lực trong đội quốc gia.

Đúng là trên anh ta còn có người xếp hạng cao hơn, nhưng bọn họ đều hơn hai mươi tuổi, vậy xem ra bọn họ không có triển vọng bằng anh ta rồi.

Anh ta vẫn luôn kiêu ngạo, đặc biệt là lần này, thứ hạng các hạt giống tuyển thủ không tốt, nhưng anh ta lại giành được vị trí thứ sáu, không phải nói toàn đội và các fans đều rất vui mừng.

Anh ta cũng cảm thấy mình nên ngóc đầu.

Nhưng sao anh ta lại gặp phải người kiêu ngạo như vậy?

Chương Nhất Vi hỏi Vương Nguyệt: “Cô nói thật chứ? Là tôi, Chương Nhất Vi, cô ta trả lời vậy sao?”

Vương Nguyệt cảm thấy hơi khó nói, ai ngờ Y Thần lại nói một câu như vậy chứ, nhưng cô ấy cũng không dám lừa gạt, cô sợ thầy Tôn lại cho mình xem thử quy ước, cô ấy cảm thấy quan hệ không được tốt lắm.

Giờ Chương Nhất Vi lại hỏi, mà quan hệ của bọn họ cũng tốt, nên Vương Nguyệt thản nhiên nói: “Ừm, cô ấy nói anh về nhà thấy có người đánh như thế nên muốn lấy cung kết bạn.”

Đây là cố ý đánh vào mặt anh ta sao?

Chương Nhất Vi không nhịn được mà mắng một tiếng, Vương Nguyệt nói tiếp: “Anh đừng nóng, cô ấy không biết tốt xấu, không đáng đâu. Tôi thấy tuổi của cô ấy cũng không lớn nên mới không biết mình đã từ chối điều gì? Cô ấy sẽ hối hận thôi.”

Chương Nhất Vi không muốn khiến cô hối hận, anh ta muốn bản thân vui sướng thôi.

Anh ta định hỏi Vương Nguyệt, nhưng lại nghĩ cô ấy không phải người địa phương nên nói: “Thôi quên đi, để tôi tự tìm cô ta!”

Nói xong, anh ta lập tức gọi cho vài người bạn là người địa phương, có tiền thì cái gì cũng tốt, người có ở khắp nơi, luôn có người có thể nói ra Long Chiến.

Anh nói xong thì đi xuống lầu.

Đúng lúc gặp phải Cát Linh đang vội vàng ra ngoài, anh ta hỏi: “Mẹ đi đánh bài à.”

Cát Linh cười nói: “Dì Vương con nói đang thiếu một người chơi mạt chược, với sẵn tụ tập luôn.”

Lúc ra ngoài, Chương Nhất Vi chợt nhớ tới chuyện gì đó, buổi chiều anh ta quay về không thấy Triệu Trường Anh đâu nên hỏi: “Em gái con đâu?”

Sắc mặt Cát Linh đột nhiên trở nên khó coi, vì Triệu Trường Anh mà bà ta trở thành trò cười cho cả thành phố Mật.

Ai không biết còn nói con gái ruột của bà ta bỏ nhà ra đi, ở bên ngoài kiếm tiền bằng việc bắn cung, nhưng người ta thì thầm to nhỏ nên bà ta cũng không có cách nào phản bác.

Ngược lại bà ta lại kiên quyết dứt khoát không thừa nhận Triệu Trường Anh, dù sao không có hộ khẩu, DNA cũng là giả, đứa nhỏ này lại coi bọn họ là kẻ thù, vừa nhìn đã biết không quen được nuôi dưỡng, nhưng có hai vợ chồng Lý Bân và Lý Quyên, bà ta dám động đậy sao?

Vì vậy chỉ có thể đành chịu, hơn nữa hiện giờ bà ta cũng thu hẹp phạm vi bạn bè lại rồi, quá lắm cũng chỉ chơi với vài người.

Lúc này bà ta tức giận nói: “Cái gì mà em gái, không phải em gái con đang ở đội tỉnh sao?”

Nói xong bà ta nhanh chóng rời đi.

Chương Nhất Vi sờ sờ mũi, anh ta định tìm bố hỏi xem sao lại như vậy.

Lúc này Cát Linh đã tới buổi hẹn nhưng vài người vẫn còn chưa tới, vì thế bà ta lập tức đi đắp mặt nạ.

Kết quả vừa nằm xuống, bà ta đã nghe thấy bên ngoài có người đi qua, bọn họ vừa cười vừa nói: “Ôi, bà biết tin về nhà họ Chương chưa? Chẳng phải nhà bọn họ ôm nhầm con gái sao? Giờ bọn họ không những vẫn giữ đứa con kia, mà còn mang con ruột trở lại nữa đấy. “

“Biết chứ.” Một giọng nói khác vang lên, nó không những lớn mà còn đặc biệt quen tai, còn không phải là bà Vương sao: “Chẳng hiểu sao nhà họ Chương lại may mắn vậy, nghe nói con gái nuôi của bọn họ rất xuất sắc, con bé đang đại diện đội tỉnh tham gia Thanh Vận hội hay sao ấy, còn con ruột thì rất xinh đẹp. Tôi xem trên vòng bạn bè rồi, đáng yêu lắm, cứ như công chúa nhỏ vậy.”

“Thôi bỏ đi. Thật ra bọn họ đâu có thích đứa bé đó, bà không biết chứ, con bé muốn dọn ra khỏi nhà họ Chương lắm ấy.”

“Hả? Sao vậy?” Tin này đến quá bất ngờ nên giọng người kia không những cao lên mà còn đứng dậy: “Sao lại thế? Bà nói một chút xem!”

Người tung tin nói: “Tôi nghe bà Lưu nói bà ấy thấy tận mắt trong buổi đấu giá, bà Cát nói với bà Lý đứa bé đó bắn cung để kiếm tiền. Tôi hỏi thăm thì nghe nói bà Cát và Chương Nhất Băng đang phối hợp để ức hiếp con mình, người ta thấy vậy thì báo cảnh sát, sau đó muốn dọn ra ngoài, nói là cắt đứt quan hệ.”

Quả nhiên đối phương rất kinh ngạc: “Báo cảnh sát sao? Có chuyện gì vậy?”

“Bà nghĩ báo cảnh sát thì thế nào? Không bị đánh, bị hãm hại thì còn gì nữa? Hơn nữa tôi nói bà tin này, con bé ấy rất lợi hại, nó trong đội bắn cung của trường số 1 ấy, có thể Cát Linh sợ nó sẽ có tương lai, nên mới tìm cục trưởng Vương lấy thân phận là mẹ ruột để yêu cầu trường số 1 loại bỏ con bé.”

Đối phương lập tức bùng nổ: “Không thể nào. Vậy nó bị đuổi rồi hả?!”

Người kia lại nói: “Khúc này vui nè, kết quả bà biết sao không? Con bé không chuyển hộ khẩu nên bà ta không thể nhận là mẹ được!”

Bên ngoài lập tức vang lên một tràng cười vui sướng như cười trên nỗi đau của người khác.

Cát Linh ngồi dậy từ trên giường, bà ta muốn lao ra ngay lập tức, nhưng lúc này không thể lao ra được, chẳng những bà ta muốn có mặt mũi mà còn muốn tiền! Đây đều là nhóm làm ăn của mấy bà chủ còn gì!

Cách duy nhất bây giờ là, bà ta phải kiên cường chịu đựng đến khi ba người này đi mới quay đầu rời khỏi.

Nửa đường bà Vương còn gọi điện cho bà ta: “Đến đâu rồi?Bà hứa rồi mà còn đến trễ à!”

Cát Linh hận không thể xé mặt người này ra, nhưng bà ta chỉ có thể dịu dàng khôi phục lại: “Con gái tôi quay lại rồi nên tôi phải về đây, các bà cứ chơi đi.”

Sau đó giọng nói oán giận của bà Vương vang lên: “Ôi, chúng tôi đang thiếu người, phải làm sao bây giờ, bà…” Cúp điện thoại.

Thể năng của Triệu Trường Anh có vấn đề, cô đúng là tai họa trong lòng Hạ Đan và huấn luyện viên Chu mà.

Sau khi về Hạ Đan không nghỉ ngơi, anh trực tiếp đóng dấu xuống rồi bắt đầu phân tích.

Án lệ của Tôn Bội Anh có cách tính toán cực kỳ phức tạp, rất nhiều số liệu thí nghiệm Triệu Trường Anh đều không có nên cô phải phối hợp hoàn thành.

Triệu Trường Anh không đi, sau khi gọi điện về nhà cô cũng ở lại.

Đến tám giờ tối, huấn luyện viên Chu chạy tới: “Chu Vũ và mẹ con bé đi dạo quanh đây rồi giục tôi đến giúp đỡ. Thế nào rồi?”

Hạ Đan nói: “Còn thiếu một chút, Trường Anh em còn được không?!”

Mấy số liệu này khá rườm rà, tuy hạng mục thí nghiệm thi đấu thể năng bình thường, nhưng nó cứ lặp lại liên tục, lại còn phải hoàn thành với tốc độ nhanh nhất.

Ví dụ như squat, đẩy nằm, hít xà, chạy tốc độ ba mươi mét, thậm chí là ba ngàn mét, cô đều có thể hoàn thành.

Nhưng nếu cứ lặp lại thì chắc chắn sẽ kiệt lực!?

Quả thật đây là chuyện khó khăn.

Sau khi nghỉ nửa giờ phải làm lại lần nữa, cứ lặp lại như thế cho đến khi thể lực cũng biến mất.

Đây đúng là là tai họa mà.

Lúc này Triệu Trường Anh đã làm xong hai đợt, toàn bộ cơ thể cô hoàn toàn cạn kiệt. Giờ đang là tháng sáu, cô đứng trên sân thể dục với bộ quần áo ướt đẫm, có cơn gió thổi tới làm cả người cô lạnh đến thấu tim.

Cô sờ vào giáo phục phập phồng khoác trên người mình và điều chỉnh lại nhịp thở: “Tiếp tục thôi!”

Huấn luyện viên Chu nhìn thấy thì không đành lòng, ông ta quay đầu đưa nước cho Triệu Trường Anh rồi cúi đầu xem số liệu: “Thế nào?”

Hạ Đan lắc đầu: “Vòng thứ nhất còn ổn và đạt tiêu chuẩn, nhưng lần thứ hai trừ môn đẩy nằm tốt thì những cái khác đều thấp hơn mức tiêu chuẩn hai mươi phần trăm.” Nói tới đây, anh nhìn thoáng qua Triệu Trường Anh đang tới gần, nghiêm túc nói: “Không ngoài dự đoán, quả thật là kém hơn rất nhiều.”

Triệu Trường Anh gật đầu.

Ở vòng thứ ba không có làm nữa, cuối cùng hạng nhất ba ngàn mét Triệu Trường Anh chạy đến một nửa thì đã hoàn toàn không thể nhấc chân nổi.

Điều đòi hỏi sau khi thí nghiệm kết thúc đó là cảm giác thân thể đạt tới cực hạn, hơn nữa còn yêu cầu không thể không cố gắng.

Vì vậy Triệu Trường Anh đã ngừng lại.

Lúc này cả người cô đều hạ đường huyết, gần như không thể khống chế mà ngã xuống đường băng.

Tiết Tiểu Hoa và Triệu Thương Long đã đến từ lâu lập tức chạy tới ôm Triệu Trường Anh vào trong ngực. Vừa rồi Triệu Trường Anh cứ chạy như vậy, Tiết Tiểu Hoa rất khó chịu, bà sợ ảnh hưởng việc này sẽ ảnh hưởng đến cô, nhưng vẫn nhịn xuống.

Nhưng lúc này bà thật sự rất buồn, nước mắt đảo quanh hốc mắt rồi không ngừng chảy xuống, bà khóc cái gì chứ, đứa nhỏ này tự tranh đua còn gì, vậy sao bà lại khóc.

Bà lau nước mắt rồi nói về phía Trường Anh: “Con gái, mẹ đây, huấn luyện viên nói con về nhà trước, mẹ cũng về nhà nghỉ ngơi, ngày mai tập luyện tiếp. Con khỏe mạnh mà, không luyện tập cũng được.”

Triệu Trường Anh thích từ khỏe mạnh nên ừ một tiếng.

Cô cố gắng như vậy, Hạ Đan và huấn luyện viên Chu đương nhiên cũng không lười biếng, ngày hôm sau Triệu Trường Anh và Triệu Thương Long xuống lầu đi học thì thấy xe Fit của Hạ Đan đã ngừng ở dưới lầu.

Huấn luyện viên trẻ tuổi có quầng thâm mắt rất lớn, hưng phấn nói: “Tôi và huấn luyện viên Chu đã nghiên cứu suốt đêm để làm kế hoạch này, tôi lái xe em nhìn xem.”

Triệu Thương Long bất đắc dĩ nhìn hai người, cậu chỉ nói một câu: “Các người điên rồi, chú ý tới thân thể chút đi.”

Rồi sau đó cậu tự ngồi xe buýt đến trường.

Lúc này Hạ Đan lái xe, Triệu Trường Anh xem phần mới đánh dấu trong kế hoạch huấn luyện, có thể thấy cái này rất khác kế hoạch ban đầu của Hạ Đan, lại còn nguyên tắc, cô tính thử mức độ huấn luyện thì thấy cái này bản thân có thể làm được.

Vì thế cô nói: “Tốt lắm.”

Hạ Đan nhẹ nhàng thở ra, thật ra anh vẫn không dám cho Triệu Trường Anh tùy tiện sử dụng: “Tôi và huấn luyện viên Chu đã bàn bạc rồi, tôi vẫn nên đến để xác định lại một chút, không phải huấn luyện viên Tôn nói trợ lý Vương Nguyệt có thể liên hệ với ông ta sao? Tôi đã phát cho cô ấy, chờ tin tức đã, dù sao bọn họ cũng chuyên nghiệp. Nếu được thì, buổi chiều chúng ta sẽ bắt đầu học hỏi.”

Triệu Trường Anh cảm thấy rất đáng tin, khi tới trường học, bọn họ cũng tách ra. Triệu Trường Anh đi học còn Hạ Đan thì tìm huấn luyện viên Chu.

Giữa trưa lúc tan học, cô mang cơm đến văn phòng của Hạ Đan vì muốn biết thế nào rồi, nhưng kết quả lại thấy sắc mặt của Hạ Đan và huấn luyện viên Chu đều không tốt.

Huấn luyện viên Chu ở kia nói: “Chắc chắn là cố ý, Tôn Bội Anh sẽ dạy ra một đứa học trò như vậy sao, thái độ gì vậy, cô ta nói thế nào? Cậu có biết chúng ta là vận động viên phụ trách gì không? Cậu thúc giục cái gì, muốn kết quả thì chờ một tuần sau.”

Ông ta tức giận nói: “Một tuần còn không đưa, mà dù đưa thì Trường Anh có đủ thời gian chắc?”

Hạ Đan nói một câu công đạo: “Do anh có thành kiến thôi, người ta là huấn luyện viên huy chương vàng thể năng quốc gia mà lại đồng ý cho xem đã tốt lắm rồi, với lại đây không phải việc của họ. Nếu nói thái độ kém thì có anh kém ấy?”

Chu huấn luyện viên lập tức im bặt.

Triệu Trường Anh nghe được đại khái, sau đó cô hỏi: “Không cho xem sao?”

Hai người thấy Triệu Trường Anh thì thu lại lửa giận, huấn luyện viên Chu nói: “Có lẽ chúng ta hơi vội, buổi chiều tôi lại đi tìm Tôn Bội Anh lần nữa, nếu không cho xem tôi sẽ phiền chết ông ta. Em yên tâm.”

Triệu Trường Anh ngẫm lại: “Em đi nữa. Chắc chắn thầy đi sẽ đổ thêm dầu vào lửa thôi, em đi theo sẽ nói chuyện thật tốt với huấn luyện viên Tôn, hơn nữa đây vốn là chuyện của em mà, để em xin bọn họ.”

Huấn luyện viên Chu lo lắng: “Tính tình ông ta xấu lắm…”

Hạ Đan muốn đi, nên túm lấy ông ta nói: “Tôi đi nữa.”

Huấn luyện viên Chu nghĩ một chút, không lên tiếng: “Được thôi, vậy tôi sẽ ở lại.”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.