Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

22 (1)

Phiên bản Dịch · 3578 chữ

Thành phố Mật lớn như vậy, Tôn Bội Anh bắt đầu nghĩ có phải đang ở gần không, cho nên không hỏi. Về sau muốn hỏi lại, người đã đến khu Tinh Hồ của bố mẹ mình.

Y Thần lại đang ở cạnh ông ta sao?

Tôn Bội Anh thật sự không nghĩ tới, nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bố mẹ đều là bác sĩ của bệnh viện thể thao thành phố Mật, xã khu Tinh Hồ này là một mái ấm gia đình vào thời điểm đó, vì vậy tất cả họ đều là đồng nghiệp của nhau.

Ông ta còn nhớ rõ từ thế hệ của ông ta đã có nhiều người tập bắn cung, sau này vào làm việc trong trường Đại học Thể dục Thể thao, cũng có người tìm tới muốn hỗ trợ, nhưng mà lần gần nhất đã là mười năm về trước.

Từ khi Phó Thiên nghỉ hưu, không có nhân vật nổi bật nào trong trong thế giới bắn cung của Trung Quốc, nó đã sa sút trong một thời gian dài.

Người bắn cung rất nhiều, nhưng có thể từ học viện thể thao đi ra, không thể thiếu được việc luyện tập gian khổ, mười người bên trong không nhất định sẽ có được một người đi ra, vừa chậm trễ việc học, có thương thích là chuyện khẳng định, cho nên nếu có ai có thể cản lại thì nhất định sẽ cản.

Không nghĩ tới, vậy mà còn có người kiên trì, hơn nữa còn chơi tốt như vậy?

Trong lúc nhất thời Tôn Bội Anh rất kích động.

Rất nhanh, ngay sau khi xe dừng ở tòa nhà số 8, Tôn Bội Anh càng kinh ngạc, vậy mà cùng tòa nhà với ông, đứa bé trên lầu anh cũng biết, nhưng không nghĩ là cùng một người?

Bên kia Long Chiến đã xuống xe, Tôn Bội Anh vội vàng theo xuống.

Long Chiến gọi điện thoại: “Tô tới rồi, các người ở nơi nào?”

“Ở phía bên trái của tòa nhà? Được rồi, tôi tới ngay!"

Anh quay đầu nói với Tôn Bội Anh: “Huấn luyện viên Tôn, ở bên cạnh, chúng ta đi qua đi.”

Tôn Bội Anh từ từ khi nhìn thấy video của Y Thần, cả người đã rơi vào kích động, lúc này lại ở chung một tòa nhà với ông, càng thêm kích động.

Vội vàng gật đầu: “Tốt, cô ấy đang ở nơi nào?”

Long Chiến trả lời: “Bên đường. A, ở bên đó!”

Tôn Bội Anh vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy bên trái tòa nhà dừng lại một chiếc Fit nhỏ màu trắng, huấn luyện viên mà ông nhìn thấy hôm qua đang ngồi xổm trên mặt đất gặm kem, còn hướng về phía người ngồi trong xe nói: “Trường Anh, con không ăn sao, rất mát mẻ đấy.”

m thanh cô gái nhỏ truyền đến: “Không ăn, cả ba cây!”

Ông lại nhìn những chỗ khác, lúc này là giữa trưa, những người lớn tuổi khác ngại trời nắng nóng đa số ở trong phòng đánh cờ đánh bài, trừ hai người bọn họ căn bản không có người khác.

Tôn Bội Anh lập tức tỉnh ngộ, Y Thần? Triệu Trường Anh?

Triệu Trường Anh, người đã yêu cầu ông cải thiện thể chất của mình ngày hôm qua?

Có một số việc chính là rất đơn giản, chỉ cần vừa nghĩ tới là có thể lập tức nhận ra, Y là chữ cái đầu của Anh*?

*Anh phiên âm tiếng Trung là Ying.

Nhưng Tôn Bội Anh lập tức nhớ lại thành tích Triệu Trường Anh, ông đã gặp qua là không quên được, 36 mũi tên 352 điểm, kết quả này thực sự không có gì nổi bật, cùng với Y Thần ông nhìn thấy trong video tuyệt đối không phải cùng một người.

Ông trực tiếp hỏi: “Sao có thể?”

Long Chiến tự nhiên biết nghi hoặc của ông là gì, thật rất nhiều người cũng không thể đem Triệu Trường Anh cùng Y Thần liên hệ với nhau, bởi vì thành tích của hai người kém quá xa.

Một người là thần, một người chỉ là bắn không tồi.

Đây là trong lần thứ hai thi đấu cùng Lý Bân xong, Long Chiến đề nghị Triệu Trường Anh tiếp tục không lộ mặt, nếu lộ diện có thể sẽ bị tra được, thành tích kém xa như vậy, khẳng định sẽ có các lời nghị luận không hay.

Việc ưu tiên hàng đầu của Triệu Trường Anh vẫn là rèn luyện kỹ năng bắn cung để tạo nên thành tích, không cần phân tâm xử lý những phê bình đó.

Không bằng giữ nguyên cảm giác thần bí.

Anh nói: “Bởi vì con bé cùng với lão thợ săn trong thôn học bắn cung truyền thống, thành tích ông nhìn thấy, là kết quả đầu tiên trong cuộc thi định của con bé sau một tuần làm quen. Tôi không biết vì sao cậu không hỏi cô ấy luyện bao lâu, nhưng cô bé nhất định không quen thuộc.”

Tôn Bội Anh lúc này cảm thấy mình đang bị một việc không có khả năng thành sự thật làm cho mơ hồ.

Chỉ có một tuần?

Bồi dưỡng mầm non bắn tên cần có quy luật, bảy tám tuổi bắt đầu huấn luyện, mười hai mười ba tuổi bắt đầu có thành tích. Anh đồng ý rằng một vận động viên muốn tham gia Đại hội Thể thao cấp tỉnh cần có ít nhất năm năm nền tảng, chỉ có một tuần?

Ông chính là huấn luyện viên đội tuyển quốc gia, có thể không biết một tuần đại biểu cho cái gì sao?

Đó là thiên tài!

Đừng nói cái gì lúc đầu cùng lão thợ săn học qua cung truyền thống, có thể được tiêu chuẩn như vậy, đó chính là thiên tài!

Quốc gia có nhiều tài chính, nhiều huấn luyện viên cũng không rèn ra được một người như vậy!

Long Chiến nhìn vẻ mặt của ông, cảm thấy rất thống khoái, cái gì mà ra ngoài tìm là được một đống, Trường Anh mới không phải một đống.

Anh còn gọi một tiếng: “Huấn luyện viên Tôn? Sao ngài không đi?”

Tôn Bội Anh lúc này hoảng hốt qua đi, hiện tại đang nghi ngờ với chính mình.

Ông vẫn luôn quảng cáo rùm beng mình là người công bằng công chính, ông cảm thấy mình từ học viện thể thao lớn lên, hiểu rõ đau khổ của vận động viên, cho nên có thể giúp đỡ.

Ngày hôm qua ông còn cảm thấy chính mình làm khá tốt, mặc dù việc làm không giống với Chu Kiến Thiết, nhưng đối với một đứa bé thiện lương, ông cũng vươn tay ra giúp đỡ.

Nhưng hiện tại nhớ lại, ông làm cũng chỉ là ngoài mặt.

Bởi vì chán ghét huấn luyện viên Chu, cho nên không muốn nghe ông ta nói chuyện, bởi vậy mà không phát hiện một cái hạt giống tốt.

Nếu không phải Triệu Trường Anh còn bắn những mũi tên hoang dã, ông thật sự đã sai lầm rồi.

Bên kia Long Chiến đã chào hỏi: “Các người sao có thể chạy đến đây ăn kem? Ba cây, không sợ đau bụng sao?!”

Hạ Đan ngẩng đầu đã thấy Long Chiến cùng Tôn Bội Anh, vội vàng đứng lên chào hỏi, liền quay đầu kêu Triệu Trường Anh: “Huấn luyện viên Tôn tới!”

Tôn Bội Anh nhìn Triệu Trường Anh từ trên xe nhảy xuống, cười tủm tỉm kêu một tiếng huấn luyện viên Tôn.

Ông cảm thấy mặt mình sắp nóng cháy rồi.

Nhìn xem, ông đối với người ta đưa ra phỏng đoán phiến diện, nhưng con bé lại cung kính nhiệt tình yêu thương với ông.

Ông càng thêm cảm thấy ngượng ngùng, cho nên dứt khoát đứng lại, hướng về phía Triệu Trường Anh nói: “Trường Anh, hôm nay ta đã biết, con chính là Y Thần. Tôi phải nói lời xin lỗi với cháu.”

Triệu Trường Anh bị sự nghiêm túc của ông dọa sợ, nghe thấy Tôn Bội Anh nói: “Mỗi ngày tôi đều nghĩ làm thế nào để tăng thể lực của vận động viên bắn tên ở Trung Quốc, để cho bọn họ ở trên sân thi đấu phát huy được trạng thái tốt nhất, làm vẻ vang đất nước. Nhưng lúc tôi gặp được hạt giống tốt chân chính, không hỏi nhiều một câu, còn dõng dạc nói ra ngoài là tìm được một đống.”

“Trường Anh, video cháu dùng cung truyền thống thi đấu tôi đã xem qua, phân tích quỹ đạo mũi tên ta cũng nhìn, cháu rất giỏi, cháu không phải là người có thể tùy tiện mà tìm được, cháu là một nhân tài ưu tú, tôi phải xin lỗi vì những nhận xét không đúng của mình. Rất xin lỗi.”

Lời xin lỗi này chính là thật lòng thật ý, không nửa điểm giả dối.

Long Chiến cố ý không nói ra thân phận Y Thần, chính là muốn tạo cảm giác kinh ngạc, hả giận.

Nhưng làm Tôn Bội Anh phải xin lỗi, ai cũng không nghĩ tới.

Tôn Bội Anh chính là huấn luyện viên thể lực đứng đầu cả nước, là một chuyên gia thành công, nhưng ông chính là huấn luyện viên, phụ trách nâng cao thể lực của vận động viên, phát giác mầm non không phải việc của ông, ông dựa vào cái gì nói lời xin lỗi?

Sao có thể nghĩ đến, ông lại có trách nhiệm như vậy?!

Triệu Trường Anh rất khiếp sợ.

Bởi vì cô đã thấy qua nhiều người công thành danh toại, bọn họ đã nghe quá nhiều lời nói tâng bốc, sẽ không đi suy nghĩ lại chính mình.

Như Tôn Bội Anh, ngày hôm qua có bao nhiêu tức giận, hôm nay lại có bao nhiêu đáng yêu, rất đáng để người khác Tôn trọng.

Triệu Trường Anh cũng nghiêm túc lên: “Không có gì.”

Tôn Bội Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông biết thật ra ông không cần phải làm như vậy, nhưng ông cảm thấy làm người không thể bởi vì địa vị cao nhất thời, mà thả lỏng yêu cầu đối với chính mình.

Lúc này nếu không làm, lần sau chỉ sợ ông sẽ không nghĩ lại.

Lúc này là lúc nắng nóng nhất buổi trưa, mới nói nói mấy câu, đã một người mồ hôi, ông hỏi: “Trường Anh, sao mấy đứa lại đứng đây, bên ngoài nắng nóng, mau vào trong nhà.”

Tôn Bội Anh là người đoan chính quân tử, cho nên Triệu Trường Anh cáo trạng rất đúng lý hợp tình, không sợ ông không theo lẽ công bằng xử lý: “Chúng con đi gõ cửa, nhưng cãi nhau một trận, bị đuổi ra ngoài.”

Hạ Đan nói tiếp: “Huấn luyện viên Tôn.” Anh thật sự nghiêm túc mà khẩn cầu: “Trường Anh nhà chúng tôi thật sự thực lực không tồi, con bé chỉ thiếu thời gian luyện tập, chúng tôi cũng biết, ngài không rảnh để chỉ đạo một vận động viên của thị đội, chúng tôi đêm qua đã soạn ra sẵn số liệu có được, cũng định ra phương án, chính là muốn đưa cho trợ lý Vương Nguyệt xem một cái, chúng tôi không phải muốn quấy rầy ông lâu, chỉ là tương đối coi trọng đứa trẻ này.”

“Chúng tôi cũng biết, tự tiện tới đây các người không thích. Nhưng tôi vẫn mặt dày ở chỗ này chờ, ngài có thể trích ra thời gian mười phút, xem một chút về kế hoạch huấn luyện của chúng tôi không, chỉ mười phút là được. Tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, tôi rất sợ chậm trễ đứa nhỏ này! “

Tôn Bội Anh sao có thể nghĩ được sẽ nghe những lời này.

So với đánh mặt ông còn đau hơn.

Ông vừa xấu hổ vừa thẹn, vỗ bả vai Hạ Đan: “Cậu yên tâm, tôi sẽ xem thật kỹ.”

Ông nói xong, lại nhìn Triệu Trường Anh: “Nhưng trước tiên tôi nên xử lý chuyện này. Trường Anh, con nói với ta một chút, sao lại thế này? Bố của ta hôm nay có hoạt động, trong nhà không người khác, ai dám đuổi con ra? Đừng sợ, không cần giấu, nói tất cả với ta.”

Triệu Trường Anh đem đầu đuôi sự việc đều nói ra, còn nhấn mạnh quan hệ giữa cô và Chương Nhất Vi: “Con và anh ta hẳn là chưa gặp mặt, nhưng mà có thể anh ta nhận ra con, con cũng nhận ra anh ta, khả năng cao là vì quan hệ của chúng con.”

Cô nói ra chính là tránh cho Tôn Bội Anh bị qua mặt, không nghĩ tới Tôn Bội Anh lại rất tức giận: “Cái này thì liên quan gì đến quan hệ hay không quan hệ. Vương Nguyệt cùng Chương Nhất Vi sao có thể làm như vậy? Ta cần phải xử lý!”

Nói xong, Tôn Bội Anh đen mặt đầu dẫn đầu, đi vào trong nhà.

Mọi người vội vàng đi theo sau.

Nhà ông ở lầu một, Tôn Bội Anh cũng không gõ cửa, trực tiếp cầm chìa khóa mở ra, cửa vừa mở, đã nghe được đoạn đối thoại bên trong, Vương Nguyệt nói: “Anh muốn ở lại thành phố Mật mấy ngày, hai ngày này có một bộ phim điện ảnh rất hay “luyến ái mỗi một ngày”, hai ta cùng nhau đi xem đi.”

Chương Nhất Vi hiển nhiên không có hứng thú: “Không rảnh, tôi có hẹn với bạn.”

Vương Nguyệt lập tức hỏi: “Là vì chuyện của Y Thần sao?”

“Cái gì Y Thần?” Chương Nhất Vi quệt miệng ghét bỏ: “Chỉ một cái video ngắn, có mấy người tung hô, thì dám xưng thần? Cô ta nếu thật sự lợi hại, có cơ hội thì cùng tôi thi đấu, sao có thể không đồng ý? Danh lợi và tài sản, cô ta đã choáng váng không đáp ứng. Tôi thấy cô ta là giả, đang sợ hãi trốn tránh.”

Vương Nguyệt nói: “Em cũng nghĩ vậy, anh lợi hại như thế, cô ta chắc chắn sợ hãi, cuối cùng không phải chỉ là một cô gái nhỏ sao? Có chút lòng đam mê hư vinh là bình thường. Vậy anh phải làm sao bây giờ?”

“Bắt lấy cô ta.” Chương Nhất Vi tức giận thật sự: “Cô ta dám nói tôi không được!? Ai cho cô ta dũng khí này? Tôi sẽ khiến cô ta biết được sự lợi hại của tôi. Thành phố Mật này lớn như vậy, tôi cũng không tin bắt không được! Chờ xem.”

Vương Nguyệt đưa ra ý kiến: “Thầy em cũng đang tìm cô ta, nói không chừng có thể tìm được, có tin tức em sẽ nói cho anh!”

“Vương Nguyệt, ai cho phép cô tùy tiện nói chuyện của tôi cho người khác?” Đột nhiên, một giọng nói nghiêm túc truyền đến.

Hai người Vương Nguyệt đều ở phòng khách, ông Tôn treo rèm cửa ở phòng khách, cho nên bọn họ cũng không thấy được người bên ngoài đã trở lại, lúc này âm thanh Tôn Bội Anh bỗng nhiên truyền đến, dọa Vương Nguyệt sợ tới mức giật mình, vội vàng đứng lên.

Chỉ nhìn thấy Tôn Bội Anh đen mặt, từ bên ngoài đi vào.

Mà sau lưng ông, chính là đám người Triệu Trường Anh cùng Hạ Đan vừa bị đuổi đi, còn một người nam trẻ tuổi không biết tên.

Vương Nguyệt làm sao nghĩ đến, mình cùng với Chương Nhất Vi nói chuyện, để cho thầy nghe thấy được, lúc này trên mặt không phải dáng vẻ cao ngạo khi nãy, mặt mũi trắng bệch: “Thầy, em… Không phải là em tiết lộ, ban đầu em chỉ là nói. Em chỉ là...”

Tôn Bội Anh rất thất vọng: “Tôi để cô đảm đương công việc trợ lý, là vì thấy tính tình cô trầm ổn, tâm tư tinh tế, lại kín miệng. Quả thật cô đã làm tôi quá thất vọng rồi, mỗi vấn đề tôi nghiên cứu đều muốn bảo mật, cô chỉ vì yêu đương, cái gì cũng có thể nói ra ngoài?”

Vừa nghe đến chuyện yêu đương, Vương Nguyệt vội vàng liếc nhìn Chương Nhất Vi một cái.

Chương Nhất Vi lúc này cũng đứng lên, chỉ là không có cơ hội nói chuyện mà thôi, Tôn Bội Anh chỉ một câu nói đã khẳng định quan hệ của hai người bọn họ, Chương Nhất Vi ngay lập tức phủ nhận: “Huấn luyện viên Tôn, ngài hiểu lầm, tôi cùng Vương Nguyệt chỉ là quen biết mà thôi. Tôi tới nơi này là vì ngài.”

Vương Nguyệt thật ra cũng biết, chỉ luôn có mình cô vội vàng yêu Chương Nhất Vi, nhưng thật sự có chuyện gì tốt cô đều nghĩ đến Chương Nhất Vi đầu tiên.

Nếu không phải cô mật báo, Chương Nhất Vi sao có thể đúng lúc này nghỉ phép trở về thành phố Mật, không phải là vì để nhanh chóng tiếp cận huấn luyện viên Tôn sao?

Cô cho rằng bọn họ ít nhiều cũng có cảm tình.

Làm sao nghĩ đến Chương Nhất Vi chối bỏ nhanh như vậy.

Cô lập tức cực kỳ uất ức nhìn Chương Nhất Vi.

Tôn Bội Anh thật sự cảm thấy đứa nhỏ này ông đã nhìn lầm rồi, đầu óc không rõ ràng lắm, ông cũng không để ý đến Chương Nhất Vi, mà là nói với Vương Nguyệt: “Vì chuyện tình yêu để lộ bí mật là một chuyện. Còn chuyện của Triệu Trường Anh là thế nào? Ngày hôm qua rõ ràng tôi đã nói với cô, nếu bọn họ đến đây thì cô giúp tôi nhìn xem, không được chậm trễ, hôm nay cô đối xử với người ta như thế nào?”

Vương Nguyệt muốn giải thích: “Em bận quá, em không có nói không xem, bọn họ muốn quấn đến mà vào nhà, em cũng chưa nói cái gì, chỉ là không cho bọn họ vào.”

Tôn Bội Anh trực tiếp nổi giận: “Cô vội? Cô vội cái gì? Những công việc trong hai ngày này đã làm xong hết rồi, việc duy nhất cần làm chính là tìm Y Thần, cũng không cần cô làm, cô vội cái gì?”

Vương Nguyệt cúi đầu.

Tôn Bội Anh nói tiếp: “Không cho vào? Chẳng những cô không cho vào, còn tỏ thái độ kiêu ngạo. Cô dựa vào cái gì mà kiêu ngạo, cô chỉ là học sinh của Tôn Bội Anh tôi thôi, cô dựa vào cái gì mà đối xử kiêu ngạo với vận động viên và huấn luyện viên khác. Cô đừng quên, trước khi làm học sinh của tôi, cô vẫn còn là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, tôi có vì thân phận mà kiêu ngạo với cô không? Cô không thể vì mình có cơ hội phát triển, mà quên cảnh ngộ lúc trước, đi bắt nạt những người cùng cảnh ngộ!”

Sao Vương Nguyệt có thể nghĩ đến Tôn Bội Anh nói lời tàn nhẫn như vậy, trực tiếp khóc.

Nhưng Tôn Bội Anh còn chưa có kết thúc: “Còn nữa, cô làm học trò của tôi, Chương Nhất Vi mắng khách của tôi, sao cô lại không ngăn cản?”

Vương Nguyệt khóc lóc muốn giải thích: “Thầy, em... “

Tôn Bội Anh nói thẳng: “Cô không cần giải thích, để tôi phân tích cho cô nghe. Như lời tôi vừa nói, bản thân cô cũng không muốn như vậy, đương nhiên cô sẽ không kiêu ngạo như vậy, nếu là người khác nói, cô sẽ ngăn cản, mà là Chương Nhất Vi. Cô thích cậu ta, cho nên đem cảm nhận của cậu ta đặt lên trên thầy của cô, cô rộng lượng với người khác, đối với hành vi sỉ nhục khách của cậu ta cũng mặc kệ! Đúng hay không?”

Vương Nguyệt còn muốn nói cái gì, nhưng đúng là cô ta đã nghĩ như vậy.

Chỉ là cô ta cảm thấy bình thường mặc dù thầy nghiêm túc, nhưng thật ra lại đối xử với cô ta rất tốt, không nghĩ tới vì chuyện này mà mắng cô ta. Cô ta sợ Tôn Bội Anh không cần mình, vội vàng nói: “Thầy ơi em sai rồi, sau này em không dám, em xin lỗi người ta được không? Thầy cho em một cơ hội.”

Tôn Bội Anh nói: “Cô thu dọn hành lý quay về thành phố đi.”

Sắc mặt Vương Nguyệt trở nên trắng bệch, điều này thể hiện cho cái gì? Cô ta đã thi đậu vào trường cao học, Tôn Bội Anh đương nhiên sẽ không sa thải cô ta, nhưng mà, cô ta vốn là học sinh được Tôn Bội Anh coi trọng, sau khi tốt nghiệp dựa vào mối quan hệ của thầy sẽ có tiền đồ rất tốt, bây giờ bị gạt ra ngoài lề, làm sao có tiền đồ tốt?

Sao cô ta có thể nghĩ đến, không phải là chậm một chút, không phải thái độ không tốt một chút, phải trả giá lớn như vậy?

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.