Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Mật Quan Sát

Phiên bản Dịch · 1776 chữ

Khuôn mặt nhỏ của chàng trai trẻ giao thức ăn khẽ đỏ lên, nhất thời các động tác bỗng trở nên ôn nhu nhẹ nhàng. Hắn khẽ gật đầu, sau đó một giọng nói mềm mại bay theo gió truyền tới bên tai Lý Tao:

- Em thấy anh vừa ngồi xe vừa ăn mì thì thật sự không an toàn chút nào cả, có thể ôm chặt eo của em một chút hay không?

Lý Tao một mực kiên quyết từ chối nói:

- Không được! Cậu cứ lái xe cho thật tốt đi, đừng nói lời tao nữa, tôi còn phải ăn...

Kết quả là, chàng trai giao thức ăn hơi hơi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt lộ ra vẻ thất vọng. Hắn lặng lẽ thở dài vào không khí một tiếng, nhưng lại không gây một âm thanh nào.

Cùng lúc Lý Tao ngồi xe điện trên đường đến bệnh viện, hắn rất ngạc nhiên khi lần lượt nhìn thấy có mấy người đàn ông đang chạy như điên ở trên đường…

Chờ một chút! Dường như có chỗ nào đó không đúng!

Ban đầu nhìn thấy là mấy tên đàn ông lao đi. Sau đó lại nhìn thấy nhiều người hơn nữa, nhưng hình như lại là mấy cô gái...

- Ngày hôm nay làm sao thế nhỉ? Trên đường khắp nơi sao đều bị chặn như vậy? Ôi thật đáng thương, chỉ mong bọn họ không bị muộn giờ làm. Nếu như bọn họ có thể thông minh giống như mình là có thể vừa ngồi trên xe điện vừa cười vừa ăn, chứ không phải liều mạng chạy hết tốc lực ở trên đường như thế...

Lý Tao cho rằng những người đang bất chấp tất cả chạy bạt mạng này chính là do sợ muộn giờ làm.

Rất nhanh, Lý Tao đến tới cánh cửa chính của bệnh viện Lương Hương. Khuôn mặt chàng trai trẻ chạy xe điện lúc này có chút vấn vương không nỡ từ biệt với Lý Tao.

Trước khi đi hắn vẫn không quên quay đầu hô lớn dặn dò Lý Tao một tiếng:

- Sau này nếu cần dùng xe điện thì cứ tìm em nhé! Chỉ cần anh gọi một tiếng... là em sẽ có mặt, em gọi Lâm Thiên Vũ.

Lý Tao: (╯﹏╰) b

Vẫn chưa đi vào đại sảnh bệnh viện, Lý Tao liền nhìn thấy Liễu Tử Lãng cứ xoay vòng vòng đi tới đi lui ở một bên. Trên mặt hắn luôn duy trì bộ dáng đăm chiêu, sau đó thi thoảng hơi dừng lại rồi nhìn bên trái một chút.

- Này! Anh Lãng, anh đang làm gì vậy?

Lý Tao bước đến chào hỏi một tiếng với Liễu Tử Lãng, nhưng tâm trí người sau dường như đang ở trên mây, giống như người mất hồn nên căn bản không nghe thấy Lý Tao đang gọi hắn í ới.

Mãi đến lúc Lý Tao tiến lại gần rồi vươn tay vỗ nhẹ lên bả vai của Liễu Tử Lãng một cái thì hắn mới định thần tỉnh lai. Sau đó, lập tức quay đầu nhìn Lý Tao phàn nàn:

- Là Tao Thần à! Bị cậu dọa chết khiếp rồi...

- Anh Lãng, tôi đã gọi cậu nhiều lần lắm rồi nhưng không thấy đáp lại. Sao thế, đang chuyên tâm tìm kiếm cái gì vậy?

Lý Tao tò mò hỏi.

Nhưng mà vừa nhắc tới vấn đề này, Liễu Tử Lãng lại bày ra vẻ mặt đau lòng:

- Tôi đang tìm nước sôi để nguội!

- Cái gì cơ? Nước sôi để nguội? Nước sôi đúng không? Máy đun nước nóng lạnh không phải đang ở bên kia sao? Cần thiết phải đi tìm như vậy à?

Lý Tao chỉ vào một cái máy nước uống nằm bên góc tường đối diện.

Thế nhưng Liễu Tử Lãng lại lấy tay phẩy một cái, sau đó cả người trưng ra bộ dáng như bị tình thánh nhập vào . Khuôn mặt hắn khẽ ngẩng lên nhìn trần nhà, ánh mắt giống như đang nhìn về nơi xa xăm nào đó rồi khẽ thở dài một hơi nặng nề:

- Nước sôi để nguội của tôi chính là tuyệt phẩm trong nhân gian. Nàng chính là tính mạng của tôi! Nhưng mà, tôi không cẩn thận để lạc mất nàng rồi, đến giờ vẫn không có tìm được...

Thì ra, mới vừa rồi Liễu Tử Lãng giả dạng làm người mù sờ soạng tìm đường đi ra mới được có mấy bước, sau đó lại muốn quay đầu lại nhìn một chút.

Nhưng lúc này, anh Vịt đã nhanh chóng chạy ra từ trong nhà vệ sinh rồi biến mất không còn thấy tăm hơi nữa.

Hơn nữa, Liễu Tử Lãng còn kinh ngạc phát hiện, mới vừa rồi chính mình rõ ràng không có đi nhầm nhà vệ sinh mà!

Lúc vào đúng là nhà vệ sinh nam, nhưng mà... Nữ thần nước sôi để nguội của hắn, tại sao lại xuất hiện ở trong nhà vệ sinh nam chứ?

Chẳng lẽ, là do "Nàng" đi nhầm nhà vệ sinh sao?

Nếu đúng là như vậy thì thời điểm gặp lại nàng, có thể hay không làm cho nàng lúng túng hơn?

Ở đại sảnh đi vòng vo một hồi lâu, sau đó cố ý ghé nhìn vào mỗi cái phòng bệnh hay phòng trực khác một chút. Nhưng mà, Liễu Tử Lãng vẫn không phát hiện ra tung tích của Nữ thần "Nước sôi để nguội".

Cũng chính tại thời điểm tinh thần hắn đang chán nản thì Lý Tao lại chạy tới bệnh viện.

- Thôi đi! Anh Lãng, cũng chỉ là một loại nước sôi để nguội mà thôi, giờ lại bị cậu nói giống như độc nhất vô nhị trên trời dưới đất vậy. Cho dù có tốt, có tinh khiết đến mấy thì không phải cũng chỉ có mùi vị của nước sôi để nguội thôi sao? Chả lẽ nó còn có thể uống ra mùi vị gì khác hay sao? Nhưng mà, không phải bình thường cậu vẫn thích uống nhất là nước giải khát coca cola sao?

Lý Tao cười nói một cách rất khinh bỉ, nhưng trong lòng lại nghĩ có phải anh Lãng đã nghiện tán gái đến mức ngu người rồi không!

Suốt ngày chỉ nghe mấy thứ "Triết lý lãng mạn" rồi suy nghĩ một chút mà đem đi tán gái, đem mình trang bức thành một đại tình thánh.

- Hừ! Coca cola thì có gì ngon chứ. Lý Tao, cậu chỉ là một người phàm tục thì sao có thể hiểu được sự đáng quý của nước sôi để nguội... Vẻ mặt Liễu Tử Lãng cũng đầy vẻ khinh bỉ khi nhìn về phía Lý Tao rồi phản bác lại.

- Được! Tôi không tranh luận với cậu, chúng ta lên trên đi! Thời hạn thầy Chu cho tôi cũng chỉ còn dư lại hai phút nữa thôi.

Trong lúc đi lên tầng, Lý Tao kỳ quái hỏi:

- Mà sao hôm nay thầy Chu lại vội vội vàng vàng bảo chúng ta tới làm gì nhỉ? Thầy ấy sao lại xuất viện nhanh như vậy chứ?

Dù sao, thương cân động cốt cũng phải một trăm ngày, Thầy Chu mặc dù bị thương không phải rất nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng là thương tổn đến xương. Đến bây giờ mới được không tới hai mươi ngày, đã có thể xuất viện sao?

- Bác sĩ đúng là không cho xuất viện, cho nên... thầy Chu mới tìm ba người chúng ta qua đây, giúp thầy ấy lén xuất viện...

Không tìm được "Nữ thần nước sôi để nguội", cả người Liễu Tử Lãng giống như đã hư thoát không còn chút sức lực nào, lúc nói chuyện còn thở không ra hơi.

- Lén xuất viện? Thầy Chu có bị bệnh gì ảnh hưởng tới não bộ không! Bị thương thì phải cẩn thận ở bệnh viện mà dưỡng thương cho mau khỏe chứ, trong lúc này lại muốn trốn khỏi viện làm gì. Chả lẽ bên ngoài có gì rất hấp dẫn sao?

Trong đầu của Lý Tao hiện lên một cái dấu hỏi thật to.

Mà lúc này, bên trong phòng bệnh 404, Triệu Kiến Vũ cũng đang tận tình khuyên bảo thầy Chu, muốn để cho hắn hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ "Vượt ngục".

- Thầy Chu! Bác sĩ không cho thầy xuất viện đâu. Hay là chúng ta cứ tiếp tục đợi thêm vài ngày để quan sát điều trị, xuất viện gấp gáp như vậy làm cái gì chứ?

- Quan sát cái rắm! Trên người tôi cũng đã bó bột cố định xong rồi, mà mấy chỗ khác cũng chẳng có chuyện gì. Ở hơn mười ngày, cũng không thấy một bác sĩ nào tới quan sát cả... Lúc trước đúng là nên nghe lời Lý Tao, đổi một bác sĩ điều trị chính khác.

Thầy Chu tức giận nói.

- Thầy Chu, ngài đừng nói như vậy, nói không chừng bác sĩ đó đang... Bí mật quan sát thì sao! Triệu Kiến Vũ suy nghĩ một chút rồi đáp.

- Bí mật quan sát cái... Rắm ý...

Thầy Chu vừa mới nói xong liền phát hiện có một khuôn mặt đang dán vào cửa sổ bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt nghiêm túc quan sát bên trong.

- Vị bạn học này nói không sai chút nào! Thông thường thì các bác sĩ khác sẽ quang minh chính đại quan sát bệnh nhân. Mà bình thường tôi đều... Bí mật quan sát…

Khuôn mặt dán sát vào cửa sổ kia phát ra tiếng nói làm cho Triệu Kiến Vũ cùng thầy Chu sợ hết hồn.

- Mẹ nó! Khuôn mặt này hơi đen, không! Chắc chắn không phải là đen bình thường đâu!

Khuôn mặt như vậy lại dán sát vào cửa sổ rồi nhìn vào, nó hoàn toàn chồng với bóng mờ của rèm treo bằng lụa trên cửa sổ, nếu không chăm chú nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện ra được!

Thầy Chu âu sầu trong lòng, thì ra mình thật sự bị bác sĩ bí mật quan sát như vậy hơn mười ngày sao!

Loại cảm giác này, giống như lúc có rất nhiều học sinh đang tự học vào buổi tối, vai tựa vào bên cạnh cửa sổ chơi điện thoại di động. Đột nhiên hắn mỏi cổ nhìn sang thì thấy khuôn mặt của giáo viên chủ nhiệm lớp đang âm thầm lặng lẽ dán vào kính cửa sổ để quan sát…

---------------

Dịch: Quang

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.