Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mang Thai Rồi Sao?

Phiên bản Dịch · 1949 chữ

- Bác sĩ Gian?

Thật sự mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên thầy Chu nhìn thấy vị bác sĩ điều trị chính của mình.

Hoặc cũng có thể nói, đây là lần đầu tiên mà thầy Chu gặp mặt trực tiếp với vị bác sĩ Gian này.

Trước đây nếu không phải là Lý Tao thay hắn đi làm các thủ tục khám chữa bệnh thì cũng là vợ hắn thay mặt xử lý.

Có vẻ như vị bác sĩ Gian này đã thực hiện mấy lần "Bí mật quan sát". Nhưng hắn hình như cũng không có quá nhiều ấn tượng cho lắm.

Tất cả là do vị bác sĩ Gian này từ nhỏ mặt đã đen, hơn nữa cảm giác tồn tại lại cực kỳ thấp. Thuộc về đám người rất dễ dàng không bị chú ý nhất, cho dù có đi qua trước mặt người khác thì cũng rất khó để gây ra sự chú ý của họ.

- Tôi nghe nói thầy Chu muốn xin xuất viện sao?

Vuốt vuốt chiếc mắt kính, bác sĩ Gian đi vào rồi đứng bên cạnh giường bệnh của thầy Chu hỏi.

- Đúng! Bác sĩ Gian, ngài cũng nhìn thấy tôi bây giờ trên cơ bản cũng không có gì đáng ngại rồi, tôi muốn xin được về nhà dưỡng bệnh. Hôm nay sẽ làm thủ tục xuất viện…

Thầy Chu có chút chột dạ nói.

Nhưng mà, vị bác sĩ Gian này lại lắc đầu một cái,

- Tình huống bây giờ của thầy mặc dù rất ổn định, nhưng mà tốt nhất vẫn không nên tùy tiện di chuyển đi đi lại lại. Nếu không sẽ rất dễ dẫn tới tình huống xương bị gãy lần nữa. Đề nghị của chúng tôi vẫn là, thầy nên ở lại bệnh viện để quan sát thêm một thời gian nữa.

- Nhưng mà…

Thầy Chu cũng biết sẽ có kết quả như vậy, hắn còn muốn nói tiếp thì đột nhiên bác sĩ Gian lại hỏi một câu kỳ quái.

- Đúng rồi? Vợ của thầy đâu? Hôm nay tại sao lại không thấy đến? Nếu như thầy muốn xuất viện thì bà ấy cũng phải tới để làm thủ tục chứ? Nhưng mà, hai ngày trước tôi có hỏi qua ý kiến vợ của thầy, bà ấy đồng ý để thầy ở lại đây quan sát thêm một thời gian nữa.

- Chuyện này, thôi được rồi! Tôi sẽ nghe theo lời khuyên của bác sĩ.

Vừa nghe bác sĩ Gian nhắc tới vợ của mình, thầy Chu ngay lập tức khuất phục, hắn cũng không nói đến chuyện xuất viện nữa.

- Tốt rồi! Tình trạng sức khỏe của thầy đều rất bình thường, thầy cứ an tâm dưỡng bệnh nhé. Nếu có chuyện gì thì cứ trực tiếp bảo y tá gọi tôi là được.

Lại hỏi thăm thêm một chút nữa, bác sĩ Gian mới rời khỏi phòng bệnh.

Đúng lúc này, Lý Tao cùng Liễu Tử Lãng cũng đang đi tới phòng bệnh.

- Có nhìn thấy không, Anh Lãng! Đó chính là bác sĩ Gian mà tôi đã nói với các cậu đó… bác sĩ Gian có gương mặt đen thui.

Lý Tao chỉ bóng lưng của bác sĩ Gian rồi nói với Liễu Tử Lãng.

Nhưng mà, tâm tư của Liễu Tử Lãng lại căn bản không còn ở lại nơi này nữa rồi. Hắn phảng phất đã biến thành một bộ xác chết biết đi, trong miệng vẫn một mực lẩm bẩm đọc đi đọc lại câu,

- Nước sôi để nguội, nước sôi để nguội.

- Con mẹ nó! Anh Kiến, anh Lãng bị cái gì thế? Hành động điên điên khùng khùng như này là sao? Tôi đã từng nghe nói có người nghiện hút thuốc, nghiện uống rượu, nghiện ăn trầu, con mẹ nó chứ đến cả nước sôi để nguội mà cũng nghiện được đến mức làm ra cái hành động điên rồ này hả?

Lý Tao vừa mới tới nên có chút không hiểu, hắn có ý muốn nhận được câu trả lời từ Triệu Kiến Vũ ở bên cạnh.

Nhưng mà, Triệu Kiến Vũ lại giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, chỉ có thể lắc đầu bất lực nói,

- Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa. Hình như từ lúc mới bắt đầu đã lảm nhảm đòi uống nước sôi để nguội rồi, nhưng mà nhìn qua là biết hắn không thật sự muốn uống nước.

- Chuyện này, chuyện này… thật đúng là một vấn đề kỳ quái.

Lý Tao híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Liễu Tử Lãng. Căn cứ vào kinh nghiệm "Linh dị" tối hôm qua, Lý Tao đang suy nghĩ xem có phải Liễu Tử Lãng đã bị yêu ma quỷ quái nào đó đang nhập hồn hay không?

Nếu cần thiết thì đưa hắn tới phòng âm dương một lần là biết ngay. Dù sao chỉ cần ở trong phòng âm dương, Lý Tao liền có thể đảm nhiệm chức vụ "Phán quan", nên tất nhiên sẽ có năng lực trừ ma đuổi quỷ cho Liễu Tử Lãng.

- Lý Tao! Em cuối cùng cũng đến rồi. Thầy giao cho em một nhiệm vụ, hôm nay bất luận như thế nào thì ba người các em cũng phải giúp thầy ra khỏi cái bệnh viện này.

Thầy Chu đang nằm trên giường bệnh, khi nhìn thấy Lý Tao đi đến thì lập tức hai mắt sáng lên. Vung tay giao một cái nhiệm vụ mang tính chất cưỡng chế cho Lý Tao.

- Như vậy sao được! Thầy Chu, không phải lúc nãy bác sĩ đã nói rồi à? Thầy phải tiếp tục ở lại bệnh viện để thuận tiện quan sát, không được xuất viện bây giờ.

Lý Tao rất không hiểu, cợt nhả nói,

- Hơn nữa, nếu như thầy thật sự muốn xuất viện thì không phải là rất đơn giản sao? Để cho cô đến ký tên làm thủ tục xuất viện là được. Lúc đó, bác sĩ cũng không thể ngăn cản chuyện thầy về nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh mà.

- Em đang nói bậy gì đó! Nếu như có thể để cho cô của em biết được, thầy còn cần tìm ba người các em tới làm cái gì?

Thầy Chu hình như có chút tức giận, hơn nữa còn không ngừng nhìn vào đồng hồ đeo tay.

- Thầy Chu, như vậy ý của thầy là… Để cho bọn em lặng lẽ giúp thầy đi về nhà sao?

Sau khi Lý Tao nói xong thì có cảm giác bản thân dùng cái từ "đi về" này hình như có chút không ổn, phải nói là "trốn" thì đúng hơn.

- Có thể nói là như vậy! Lý Tao, ở đây chỉ có em là có nhiều chủ ý tinh quái nhất. Mọi việc đều giao cho em đó, nhất định phải nghĩ ra được biện pháp. Nhưng mà, trước mười hai giờ trưa thầy phải đến được địa chỉ này…

Đem bản đồ trong điện thoại di động mở ra, thầy Chu chỉ vào đia chỉ của một nhà hàng Tây rồi nói.

Nhiệm vụ này, có chút khó khăn gian khổ.

Trước mặt nhiều y tá với bác sĩ như vậy, lại còn dưới sự theo dõi của camera giám sát mà đưa thầy giáo Chu, một bệnh nhân chân bó thạch cao trắng xóa lén lút đi ra ngoài.

Nói khó thì cũng khó, nói dễ dàng thì thật ra cũng có chút dễ dàng. Chỉ là phải lên kế hoạch thật tốt rồi tìm kiếm thời cơ, tránh mặt một chút y tá cùng bác sĩ có thể nhận ra được thầy Chu. Khi đó tự nhiên có thể dễ dàng trốn ra khỏi bệnh viện.

Vì để hoàn thành cái "Kế hoạch vượt ngục" này, Lý Tao quyết định đi ra ngoài quan sát thật kỹ địa hình của bệnh viện trước. Chọn ra mấy con đường an toàn cho kế hoạch chạy trốn.

Mà lúc này ở cửa chính của bệnh viện Lương Hương, một chiếc xe con màu đen đang đi vào.

- Dừng một chút, dừng… Tác Thu! Mẹ xuống xe trước, đi vào nhà vệ sinh ở phía trong. Con đi đỗ xe đi.

Chỗ đậu xe trong bãi đỗ xe có chút chật cứng, cộng thêm một chút thời gian bị tắc đường nên trong người Tiêu mẫu có chút gấp. Vì thế nàng vội vàng xuống xe ở ngay trước cửa chính của bệnh viện, sau đó nhanh chóng đi về phía tòa nhà cao tầng của bệnh viện.

Vừa vặn vào lúc này, Lý Tao đang khảo sát địa hình từ tầng bốn một đường đi xuống, bây giờ hắn đang đứng ở đại sảnh của tầng một, trong đầu đang suy nghĩ nên quang minh chính đại đi ra ngoài từ cửa chính hay là lén lút rời đi từ cửa hông của bệnh viện?

- Ồ? Ông chủ nhỏ đẹp trai, trùng hợp vậy sao? Cậu làm sao cũng tới bệnh viện thế?

Lý Tao đang chăm chú mà phác họa lộ tuyến ở trong đầu, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác nên căn bản không để ý tới những người đang tới lui xung quanh.

Nhưng mà, Tiêu mẫu chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra hắn. Dù sao thì ở giữa biển người mênh mông, người có khuôn mặt đẹp trai như Lý Tao quả thật luôn rất chói mắt.

- Dì là…Là bà dì xinh đẹp hôm nọ?

Lý Tao nghe giọng nói này thì hơi sững sờ, sau khi ngẩng đầu nhìn liền nhận ra là Tiêu mẫu đang tới.

- Cái miệng của ông chủ nhỏ thật là ngọt, đúng rồi! Ông chủ nhỏ, việc lần trước tôi nói cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Con gái của tôi xinh đẹp lắm đó, một lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen nhé!

Thật sự là vừa mới nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Lý Tao, Tiêu mẫu không nhịn được muốn giới thiệu con gái của mình cho hắn.

Nhưng mà, Lý Tao lại hơi hơi lắc đầu nói,

- Dì ơi! Dì cũng đừng nói đùa với cháu nữa. Lần trước chồng của dì đã nói với cháu rồi, con gái của các người đã kết hôn.

Bị Lý Tao nói như thế, Tiêu mẫu cũng đỏ mặt, nhưng mà vẫn mạnh miệng nói,

- Tôi nói con gái lớn kết hôn rồi, còn con gái thứ hai thì cậu cũng có thể suy nghĩ một chút mà.

- Cái gì mà hai cô con gái? Chú không phải nói là hai người chỉ có một đứa con gái thôi sao? Từ đâu mà ra tới hai đứa con gái.

Đối với bà dì "dục vọng quá vượng" này, từ sau lần đầu tiên Lý Tao gặp mặt thì từ đầu tới cuối luôn duy trì lòng cảnh giác.

- Ai nói tôi không có hai đứa con gái, đứa con gái thứ hai của tôi ở đây này.

Tiêu mẫu rất tự hào chỉ vào bụng của mình rồi nói,

- Ông chủ nhỏ, cậu có bằng lòng chờ đến dì đây sinh thêm một đứa con gái, sau đó sẽ giới thiệu cho hai người quen biết?

- Ách…dì à! Dì đang tính làm cái gì thế… Còn sinh… Chờ một chút! Ý của dì là thế nào? Dì nói là … dì mang thai rồi sao?

Lý Tao cười phun một cái rồi lập tức kinh ngạc hỏi.

------------------

Dịch: Xuân Trung

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.