Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ký kết điều ước nhục nước, mất chủ quyền!

Phiên bản Dịch · 1872 chữ

Nhưng mà, nghĩ đến đây thì Lý Tao bỗng nhiên phát hiện Tiêu Tác Thu thật sự có đáng buồn như vậy không?

Không! Thật sự đáng buồn phải là những người như mình. Cứ thử nghĩ xem, mỗi người chúng ta đang ngồi ở đây có ai lúc nhỏ mà không nghĩ giống như Tiêu Tác Thu?

Chúng ta được giáo dục là phải kiên trì “Chân – Thiện – Mỹ” giữ vững “Đúng –Sai”, nhưng sau khi không ngừng va chạm xã hội thì mới hiểu cái gì gọi là “Ứng biến linh hoạt”.

Càng học thêm được một từ làm cho mình khó chịu đó là “Thỏa hiệp”.

Có lúc để tránh cho người khác lúng túng mà bị ép phải thỏa hiệp, hy sinh lợi ích của mình.

Có lúc vì che giấu sai lầm của người khác mà bị ép thỏa hiệp, chính mình lại đứng ra gánh vác hậu quả.

Khi làm đúng lại thường thường bị trách phạt. Nhìn thấy sự sai trái cũng không dám mở miệng ngăn cản.

Xã hội nhân tình?

Phương pháp ứng biến linh hoạt?

Lần lượt làm cho quan điểm đúng- sai trong đầu của chúng ta vặn vẹo, vặn vẹo! Lại vặn vẹo!

Được rồi! Chúng ta đã bị vặn vẹo trở thành hình dạng như vậy. Nhưng bây giờ…. Đến lượt chúng ta đi bài xích và cười nhạo những người vẫn sống đơn giản giữa “Đúng – Sai”, cho họ là những kẻ ngu xuẩn.

Chê cười bọn họ sao lại ngây thơ như vậy?

Châm chọc bọn họ tại sao không biết chút gì gọi là linh hoạt.

Ghét hận bọn họ, tại sao lại không thể châm chước một chút chứ?

Chán ghét bọn họ, tốt nhất là biến đi xa chừng nào tốt chừng đấy!

Sự thật đúng là như vậy!

Lúc chúng ta dùng bộ mặt sắc sảo đi so sánh với bọn họ thì chẳng lẽ không có phát hiện ra chút gì đó hay sao?

Chúng ta đã chân chính biến thành thứ mà ban đầu mình rất ghét.

Thật sự bọn họ là người đáng thương?

Không!

Bọn họ không đáng thương!

Bọn họ chỉ đang sống đơn giản giữa “Đúng- Sai”, sống một cuộc đời rất trong sáng.

Người đáng thương chính là chúng ta!

Vẫy cái đuôi chó mừng chủ thỏa hiệp với thế giới là chúng ta!

Vốn là trong bụng có vô số lời nói để khuyên bảo cùng an ủi Tiêu Tác Thu. Nhưng mà, bây giờ Lý Tao lại bất đắc dĩ phát hiện ra mình mới là người cần một lời khuyên. Những lời hắn muốn nói dường như đã trở nên nông cạn và vô cùng tái nhợt.

Tiêu Tác Thu đang sống trong thế giới “Đúng- Sai” đó một cách ưu tú và xuất sắc thì mình có tư cách gì để khuyên bảo chứ?

- Lý Tao, sao anh không nói gì? Còn nữa… sao lại tự nhiên khóc vậy?

Không chịu thua kém, khi khóe mắt của Lý Tao xuất hiện những giọt nước mắt thì bị Tiêu Tác Thu phát hiện ra.

- Ai nói tôi khóc chứ? Là đàn ông con trai thì làm sao có thể khóc.

Lý Tao cường ngạnh nói dối, chuyện này liên quan đến danh dự của đàn ông.

- Vậy sao mắt anh lại ướt?

- Mùi vị trong nhà vệ sinh làm cay mắt, không được sao?

Hơi ngẩng đầu lên, Lý Tao trầm mặc một lúc rồi thâm trầm nói với Tiêu Tác Thu,

- Thật ra thì cô cũng không cần phải khóc thương tâm như vậy!

- Ồ?

Tiêu Tác Thu có chút không hiểu nhìn về phía Lý Tao,

- Không phải anh vừa nói sao? Tôi như vậy không phải là biểu hiện rất kém cỏi à. Hai thầy giám thị cũng nói sau lưng tôi như vậy. Sợ rằng tất cả thầy trò trong học viện đều cảm thấy tôi như thế.

Nói thật thì vào lúc này Tiêu Tác Thu có chút mơ hồ. Nàng kiên trì làm theo nội tâm của mình nên cảm thấy không có gì sai. Nhưng mà, cảm giác oan ức này thật sự rất khó để cho người ta tiếp nhận.

- Bởi vì thế giới này là như vậy!

Thở dài một hơi, Lý Tao cười nói,

- Có người kiên trì với sự đúng sai, phân biệt rõ ràng giống như cô nên mới có thể trở thành người xuất sắc ưu tú. Ngược lại, chúng tôi sống mơ hồ giữa sự “Đúng-Sai” nên đã làm mất đi lòng kiên định. Vốn là một thế giới rõ ràng minh bạch lại trở nên mơ hồ giống như một mê cung.

- Lý Tao, thế này không giống anh chút nào. Nói tới nói lui tự nhiên lại thấy có một chút triết lý.

Tiêu Tác Thu có chút sáng tỏ thông suốt, tâm tình cũng từ từ tốt hơn.

- Không có cách nào. Thứ mà mấy người chú ý chỉ là vẻ ngoài đẹp trai, nhưng lại không thấy được thế giới nội tâm phong phú của tôi. Cho nên, có thể thấy Tiêu Tác Thu cô vẫn là một người nông cạn… Đúng! Một cô gái nông cạn.

Giang hai tay ra, Lý Tao vốn muốn đùa giỡn một chút. Nhưng mà, với tình huống lúng túng trước mắt thì hắn liên buông tha cho ý nghĩ này.

- Nhưng mà, bây giờ có một vấn đề khó giải quyết.

Chỉ chỉ cánh cửa phòng đang khóa, Tiêu Tác Thu nói:

- Chúng ta ra ngoài như thế nào đây?

- Đi ra ngoài?

Lý Tao ngẩng đầu nhìn.

- Chuyện này còn không phải đơn giản sao? Vào như thế nào thì đi ra như thế đấy. Khóa cửa hỏng rồi thì chúng ta vẫn có thể trèo ra mà!

- Anh có thể… nhưng mà tôi. Đáng tiếc tạm thời không được.

- Tạm thời không được là có ý gì?

Lý Tao nghi ngờ nhìn theo tay của Tiêu Tác Thu chỉ về mắt cá chân sưng đỏ của mình.

- Tôi bị trật chân?

- Ừ!

- Bị lúc xoay người xuống ở phòng bên cạnh?

- Đúng

- Sưng to như vậy?

- Sao không đi phòng y tế ngay? Không lẽ là chờ ở nơi này để bắt tôi?

- Tiêu Tác Thu, cô cũng quá độc ác rồi.

- À! Không phải nguyên nhân này? Vậy tại sao không đi chữa trị trước?

Tiêu Tác Thu chỉ chỉ khóa cửa nói:

- Bởi vì tôi không ra được.

- Không ra được! Ha ha. Không lẽ… khóa cửa không phải là do cô cố ý làm hỏng, mà là do lúc cô muốn đi ra không cẩn thận làm hỏng đấy chứ?

Chân tướng lần này đã rõ ràng, Lý Tao cười đau hết cả bụng.

- Hóa ra không phải cô thật sự muốn ở đây há miệng chờ sung, mà là bị nhốt ở trong không ra được.

- Lý Tao, không cho phép cười. Còn nữa, chuyện này cũng không được phép nói ra.

Tiêu Tác Thu có chút mất mặt. Với chỉ số IQ 180 của cô thì làm sao lại có thể vướng vào sự tình bối rối như vậy.

- Được, được, được. Tôi không nói nhưng mà có điều kiện.

Thừa cơ, Lý Tao cũng mặc cả điều kiện:

- Việc tôi giả mạo thanh tra cũng nên bỏ qua chứ?

- Không có khả năng.

- Tôi vì sao phải bảo cô giữ bí mật? Cô có tin tôi dùng điện thoại di động quay một đoạn video sau đó lấy tựa đề là “Nữ giáo sư bị trói trong nhà vệ sinh nam.avi” hay không. Nó tuyệt đối có thể nổi tiếng Đại Giang Nam Bắc trong một đêm, thanh danh của cô theo đó cũng là màu xám, màu xám chôn vùi.

- Hay lắm! Vậy anh cứ việc đăng, thanh danh của tôi thối nhưng mà người hao tổn lớn nhất còn không phải là chồng của tôi sao?

- Đúng rồi! Đến lúc đó chồng của cô… Mẹ nó! Không đúng, chồng của cô không phải là tôi sao?

- Đúng vậy! Cho nên anh cứ việc quay, cứ việc đăng! Có muốn tôi phối hợp hay không?

Ăn chắc Lý Tao, Tiêu Tác Thu ngược lại không sợ hãi nói,

- Cô… Hèn hạ vô sỉ. Tiêu Tác Thu, vậy sao cô không nghĩ đến danh tiếng của chồng cô một chút, không nên đưa chuyện của tôi nói ra.

Lý Tao híp mắt tiếp tục đàm phán,

- Không có cái gì phải nghĩ, thanh danh của chồng tôi vốn đã không tốt rồi. Hơn nữa, hắn rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm cho nên cũng không cần thanh danh làm gì.

- Ý của cô chính là chuyện này không có cách nào khác rồi. Vẫn phải kiên trì “Đúng- Sai” sao?

Cắn răng nghiến lợi, Lý Tao cảm thấy kiếp trước mình nhất định là tạo không ít nghiệt nên kiếp này mới có người vợ trên danh nghĩa như vậy.

Nhưng mà, Tiêu Tác Thu đột nhiên ngoài ý muốn mỉm cười nói,

- Nhưng mà, cũng không phải là không thể bàn. Tôi cũng dự định thử xem một chút việc ứng biến linh hoạt có cảm giác như thế nào?

- Vậy… không đúng. Cô khẳng định là có điều kiện kèm theo đúng không?

- Lý Tao, xem ra anh cũng không phải đần như vậy.

- Tôi biết ngay mà! Nói đi, điều kiện là gì?

- Rất đơn giản, cùng tôi về nhà một lần để cho cha mẹ tôi gặp anh một chút.

Tiêu Tác Thu thuận miệng đưa ra một cái điều kiện,

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Tiêu Tác Thu, cô lại muốn lừa tôi đi đến nhà cô. Không có cửa đâu! Tôi đã nói rồi, nếu không chân chính lấy được trái tim của cô thì tôi tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không đến nhà cô.

- Như vậy, ký đại một cái rồi giải quyết! Hiểu chứ?

- Cô… đừng ép người quá đáng!

- Đúng rồi. Anh chắc là không chỉ gian lận cho chính một mình mình chứ? Hai người anh em tốt ở ký túc xá, có muốn tôi quay về điều tra một chút hay không?

- Họa không thể đưa vào anh em trong nhà. Tiêu Tác Thu, cô quá hèn hạ rồi!

- Nếu thật là như vậy, không hổ là chồng của Tiêu Tác Thu tôi, thẳng thắn cương nghị. Tôi cũng chỉ còn cách đại nghĩa diệt thân, trở về kiểm tra một chút nội quy trường học, xem có điều luật xử phạt việc giả mạo thanh tra nặng nhất là như thế nào, tòng phạm thì xử phạt ra sao?

- Được, được, được! Theo cô, theo cô! Đi đến nhà cô là được chứ gì? Cái điều ước nhục nước mất chủ quyền này, tôi sẽ ký! Tôi ký không được sao?

Nuốt nước mắt, Lý Tao thống khổ nhắm hai mắt lại, không đành lòng đối diện với khoảnh khắc nhục nhã nhất của cuộc đời mình.

--------------------

Dịch: Xuân Trung

Beta: B

Team: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.