Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đúng hay sai!

Phiên bản Dịch · 1839 chữ

Có người đến?

Lý Tao nhất thời cảm thấy bây giờ là lúc tốt nhất để chạy trốn!

Quản nhiều như thế làm gì, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

Dù sao đây cũng là nhà vệ sinh nam, mình lại đột nhiên mở cửa chạy ra ngoài.

Cộng thêm ở bên ngoài còn có những người khác, hắn có thể đảm bảo Tiêu Tác Thu tuyệt đối không dám lộ mặt ra ngoài để đuổi theo.

Sau đó, lúc Lý Tao nhanh chóng quay lại cửa, đang muốn giơ tay mở khóa thì phát hiện...

Má nó!

Khóa cửa đâu?

Cái quái gì đây?

Mắc kẹt ở bên trong rồi sao?

Bên trong không thoát ra được?

Bên ngoài cũng không cách nào vào trong?

Chuyện này... Chuyện này cũng độc ác quá rồi!

Tiếu Tác Thu cô giỏi lắm đó!

Vốn cho rằng cô chỉ dùng một chiêu "Há miệng chờ sung".

Không nghĩ tới cô còn có một chiêu "Bắt ba ba trong hũ”.

Vậy mà lại có thể tính trước được tình huống mình có thể đột nhiên chạy trốn, mà ác độc đến mức làm hỏng khóa cửa.

Phục!

PHỤC!

Phục bằng Tiếng Anh!

Phục bằng tiếng Ả Rập!

Thật sự là muốn quỳ xuống hát bài ca chinh phục trước cô!

Không thể trốn thoát, Lý Tao chỉ có thể xoay người lại mắt lớn trừng mắt nhỏ với Tiêu Tác Thu ở trong không gian chật hẹp này.

Trong lòng của Tiêu Tác Thu cũng thấy vui vẻ, nàng cũng không nghĩ tới, hóa ra tất cả từ trong sâu xa đều đã được sắp xếp xong xuôi.

Cái cửa này bị hỏng khóa, cũng không hẳn là một chuyện bết bát.

Xem anh chạy trốn làm sao?

Không có cửa đâu!

Mà lúc này, có hai người đang nói chuyện ở ngoài cửa nhà vệ sinh đi dần vào trong.

Nghe giọng nói thì có vẻ rất vui vẻ!

Lý Tao nghe thấy một cái liền nhận ra, đây không phải là giám thị phòng thi của mình và phòng thi bên cạnh sao?

Đúng rồi!

Bọn họ thu bài thi xong chắc là muốn đi đến phòng giáo vụ, mà cầu thang này lại là đường ngắn nhất để đi tới tầng đó.

- Thầy Trương, hai ta lần này làm giám thị thật là không may nhỉ! Lại có thể gặp phải hai vị thanh tra...

Lưu Thủ Nghĩa đặt bài thi trong tay xuống, sau đó miệng chậc chậc phàn nàn nói.

- Hai vị thanh tra? Không phải chứ? Tôi chỉ thấy có một thôi mà? Còn vị thanh tra nữa là ai vậy?

Thầy Trương có chút lờ mờ, dù sao hắn cũng không nhìn thấy Tiêu Tác Thu.

- Phó viện trưởng Tiêu đó! Ông không thấy sao? Nói tới, tôi vừa mới xoay người một cái đã thấy cô ấy, suýt chút nữa dọa tôi sợ muốn chết!

Lưu Thủ Nghĩa nhíu mày nói.

- Nghe nói năm nay trường học muốn đề bạt một người trong các giáo sư trẻ tuổi nòng cốt, trong đó muốn đề bạt một vị lên cán bộ cấp cao làm Phó hiệu trưởng! Thật hy vọng cơ hội này có thể dành cho cô Tiêu!

- Đúng vậy! Tất cả các thầy giáo chúng ta đều đồng lòng cảm thấy như vậy. Bây giờ chỉ chờ nhà trường tổ chức lấy khảo sát bỏ phiếu, tất cả chúng ta đều đã bàn bạc nhất trí đề cử cô ấy!

Thầy Trương vừa nói vừa gật đầu một cái ngầm thừa nhận.

Nghe được đối thoại của bọn họ, trong lòng của Tiêu Tác Thu cũng có chút vui vẻ.

Nàng rất đắc ý nhìn Lý Tao một cái, ánh mắt chớp chớp, khóe miệng nhếch lên một nụ cười với một góc bốn mươi sáu độ.

Biểu tình này chính là sự phản bác lại lời nói mới vừa rồi của Lý Tao.

Ai nói tôi thái độ nghiêm khắc trong công tác và sinh hoạt là không được?

Ai nói người bên cạnh tôi sẽ chán ghét tôi chứ?

Anh nhìn đi!

Anh nhìn một chút!

Anh nghe một chút!

Những thầy giáo ở học viện kinh tế này, ở sau lưng vẫn là kính trọng gọi tôi là viện trưởng Tiêu, hơn nữa nhà trường có đề bạt thuyên chuyển công tác, đều sôi nổi có ý ủng hộ tôi đây vô điều kiện!

Lý Tao nhíu mày một cái, cảm thấy có chút không đúng!

Căn cứ vào hiểu biết của hắn thì những thầy giáo của học viện kinh tế này cũng giống như các sinh viên, họ đều bị Tiêu Tác Thu hành hạ không nhẹ!

Bọn họ không nói xấu sau lưng Tiêu Tác Thu và coi nàng là chướng ngại vật cũng đã rất tốt rồi, làm sao lại có thể ... Có thể nói tốt về nàng với nhà trường chứ?

Chuyện này không bình thường!

Không! Đâu chỉ có không bình thường!

Quả thật là không khoa học!

Rõ ràng không tuân theo định luật đầu tiên trong quan hệ giữa người với người!

- Tôi nói đúng không! Các thầy giáo trong học viện kinh tế của chúng ta, mỗi một người cũng chỉ mong phó viện trưởng Tiêu nhanh chóng thăng chức rồi rời khỏi đây đi!

- Đúng vậy! Cô ấy mà ở lại đây thì một ngày cảm giác dài giống như một năm vậy! Chuyện gì cũng quản, tất cả đều dựa theo luật lệ quản lý tiêu chuẩn, sắp sấy chết người ta rồi.

- Căn bản là không nói một chút tình cảm nào! Lần trước con gái của tôi đột nhiên phát sốt nằm viện, tạm thời không tìm được thầy giáo dạy thay mà cô ta cũng không nghe tôi giải thích, liền khấu trừ tiền thưởng và chấm công của tôi...

- Chuyện kiểu này vẫn tính là tốt. Anh nhớ đến thầy giáo Phó không? Người ta muốn sớm được về hưu là để được vui vẻ thanh nhàn, cùng lắm thì chịu đựng kế hoạch một hai tiết học trên một tuần trở xuống mà thôi. Kết quả cô ta vừa đến liền nhất định nói môn học của thầy giáo Phó là môn học quan trọng, dựa theo quy định yêu cầu để hoàn thành hai đề tài khóa luận...

- Chuyện này, thật ra tôi cũng có biết, hiện giờ thầy giáo Phó không phải đã về hưu sao? Hai đề tài khóa kia nhất định phải hướng dẫn học sinh làm cho xong hả…

- Nhiều lắm rồi! Nói nữa nói mãi cũng không hết, có điều cuộc sống như thế cũng sẽ chấm dứt nhanh thôi. Chờ cô ta thăng làm Phó hiệu trưởng thì khoa chúng ta thay trưởng khác, chắc chắn sẽ không giống như nàng không nói đến tình người như vậy .

- Thật ra thì tôi cảm thấy, phó viện trưởng Tiêu ưu tú như vậy, tốt nhất vẫn là thuyên chuyển công tác đến trường đại học khác, đừng gieo họa cho đại học Công Thương chúng ta nữa. Anh biết các học trò đều đặt cho nàng một cái biệt hiệu không?

- Biệt hiệu gì vậy?

- Gọi là nữ ma đầu đó! Ha ha! Còn rất thích hợp chứ?

- Ha ha ! Đâu chỉ là thích hợp, sợ rằng Lý Mạc Sầu mà thấy nàng, có khi không nhịn được đem cái danh hiệu này chắp tay nhường nàng chứ? Ha ha...

- Ha ha ha... Anh nói câu này hơi quá đáng đó! Mặc dù cũng là nói thật...

- Đi thôi! Nhanh đi nộp bài thi không trễ! Cô nữ ma đầu đó nói không chừng lại lấy chuyện của chúng ta ra để bực tức đó nha!

...

Kèm theo đó là tiếng bước chân, hai gã giám thị rời khỏi phòng vệ sinh.

Lúc Lý Tao nghe bọn họ nói chuyện phải một mực nín cười đây!

Bây giờ bọn họ đi rồi, mới không nhịn được vỗ bắp đùi nở nụ cười.

- Ha ha ha... cô Tiêu à! Cô nhìn một chút! Cô nghe một chút... Hóa ra bọn họ không phải là mong đợi ủng hộ cô để cho cô thăng chức, mà là chỉ mong cô nhanh lên để rời khỏi đây! Cô nhìn xem tôi nói không sai chứ...

Chữ "Chứ" đó vẫn chưa nói hết, Lý Tao xoay đầu lại nhìn, xưa nay quen biết Tiêu Tác Thu cho tới bây giờ đều mang một bộ mặt "Thẳng thắn cương nghị" "không được mềm yếu", lại có thể đỏ vành mắt, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ lăn xuống.

- Tiêu Tác Thu, cô... Cô khóc làm gì?

Chưa từng thấy bộ dạng này của nàng, Lý Tao cũng luống cuống không biết phải làm sao.

- Tại sao? Tôi làm như vậy, có sai chỗ nào?

- Hóa ra bọn họ ở sau lưng tôi có suy nghĩ như vậy sao?

- Bọn họ, còn cả anh nữa... Thật sự cảm thấy tôi là một nữ ma đầu?

- Cái thế giới này, chẳng lẽ không phải là dựa theo thị phi phải trái, đúng sai trắng đen để phán đoán sao? Tất cả cách làm của tôi đều là tiêu chuẩn nhất, đều là gương mẫu có thể noi theo đấy! Tại sao, bọn họ còn không phục có thể ở sau lưng nghĩ tôi như vậy?

- Cách làm của tôi như thế, là không có tình người sao? Chẳng lẽ, muốn tôi mở cửa thuận lợi cho mỗi người các anh, làm như không thấy tất cả sai lầm của các anh sao?

- Tôi vẫn luôn là ưu tú nhất! Tôi làm bất cứ chuyện gì, đều là chính xác. Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói tôi làm sai, tại sao rõ ràng là người ta làm sai, lại thật giống như bị một dạng oan thấu trời xanh, quay ra chỉ trích phương pháp làm người của tôi hả?

- Tôi không nghĩ nổi vì sao lại trở thành như vậy?

- Lý Tao! Tôi làm như vậy thật sự sai lầm rồi sao? Nhưng mà... Lỗi lầm ở đâu? Rõ ràng tôi làm đều đúng…

Đối với khuôn mặt ủy khuất của Tiêu Tác Thu, Lý Tao thật ra cũng không biết đạo lý này đã từng được nói đến ở nơi nào rồi.

Làm người thì thuộc tính xã hội là thứ trọng nhất. Quan hệ giữa người với người, sự trao đổi giữa người với người hoặc sự “ Đúng- sai” làm sao có thể nắm giữ được hết chứ?

Lý Tao cảm thấy Tiêu Tác Thu có chút ngây thơ, ngây thơ đến đến mức buồn cười.

Qua nhiều năm như vậy, nàng luôn dùng quan niệm đúng – sai của mình để đánh giá và chọn lựa với thế giới. Như vậy không phải là quá buồn cười sao.

----------------

Dịch: Thế Anh

Beta: B

Team: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.