Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ có thể chạy!

Phiên bản Dịch · 2042 chữ

Đã từng trải qua, đã từng!

Lý Tao xin thề!

Mặc dù đã cùng Tiêu Tác Thu lãnh giấy hôn thú rồi, nhưng nếu không thể chân chính có được nàng thì sẽ tuyệt đối không đi tới nhà ra mắt.

Điều này cũng có thể nói là một cách trả thù của Lý Tao đối với hành động lừa gạt kết hôn của Tiêu Tác Thu.

Đồng dạng, đó cũng là cam kết của Lý Tao đối với Tiêu Vãn Thu. Hắn đáp ứng với nàng rằng sẽ dùng đại kiệu hoa tám người khiêng tới nhà hỏi cưới đàng hoàng.

Trước đó, sẽ tuyệt đối không đồng ý đi Tiêu gia gặp cha mẹ vợ.

Cho nên đến hiện tại, Lý Tao vẫn như cũ không biết cha mẹ vợ của mình có dáng dấp ra sao.

Mà một điểm này, cũng là điều làm Tiêu Tác Thu nhức đầu nhất.

Nàng vốn thật vất vả mới lừa gạt Lý Tao làm chồng mình, chính vì để chặn miệng ba mẹ trong nhà lúc nào cũng xăm xoi, đồng thời cũng coi như hoàn thành xong chuyện chung thân đại sự của bản thân!

Nhưng mà, ai có thể nghĩ tới việc Lý Tao lại có thể thẳng thắn kiên cường như thế, một hai kiên trì lý tưởng không hợp ý nhau liền không được.

Tiêu Tác Thu cũng không còn cách nào khác, đồng thời mặt mũi của mình mà đành ở trước mặt ba mẹ bày ra tư thái ương ngạnh, kiên quyết không mang theo con rể về nhà ra mắt.

Nhưng mà, Tôn hầu tử cho dù lợi hại hơn nữa cũng không thể chạy thoát được Ngũ Chỉ Sơn của Phật Tổ Như Lai!

Bắt được cơ hội này, Tiêu Tác Thu liền bức bách Lý Tao ký kết điều ước nhục nước mất chủ quyền này. Tất cả... Đã đại công cáo thành.

- Giao dịch đạt thành! Lý Tao, anh chờ tin của tôi nhé! Đến lúc đó sẽ dẫn anh trở về nhà gặp qua cha mẹ vợ một chút...

Tiêu Tác Thu rất đắc ý cười to, nhưng không cẩn thận liền động tới cái chân bị thương.

- Ư...

Không nhịn được cắn chặt môi, Tiêu Tác Thu khẽ cau mày một chút, nhưng nàng cũng kiên cường không có kêu đau.

- Rất đau sao? Chúng ta phải nhanh chóng đi ra ngoài rồi tôi dẫn cô đi phòng y tế khám một chút.

Nhìn thấy bộ dáng cố nén đau của Tiêu Tác Thu, trong lòng Lý Tao không khỏi có chút xót xa.

Mẹ nó, dù sao đây cũng là thân thể của Tiêu Vãn Thu mà.

- Vậy anh mau mau nghĩ biện pháp đi.

Tiêu Tác Thu nhất thời quăng lựu đạn, đem vấn đề toàn bộ ném cho Lý Tao xử lý.

- Cửa chính bị kẹt chết rồi! Nếu không, chúng ta lại bò ra ngoài đi, để tôi làm điểm tựa cho cô lấy đà lên trước, sau đó tôi lại trèo ra?

Lý Tao cảm thấy khoảng cách này cũng không cao lắm, cái biện pháp này hẳn là có thể sử dụng được.

Nghe vậy, Tiêu Tác Thu liền lắc đầu nguầy nguậy.

- Không được! Chân tôi rất đau nên căn bản không dẫm lên anh mượn lực lấy đà được! Hay là chúng ta dùng phương án B đi!

- Phương án B cái gì? Tôi căn bản còn không nghĩ tới mà!

- Trước không có thì giờ suy nghĩ! Ngược lại, cái phương án A này của anh không được.

Tiêu Tác Thu nhìn đồng hồ nói.

- Hơn nữa anh phải suy nghĩ nhanh một chút! Một hồi sau qua thời gian nghỉ trưa, người có thể nhiều hơn lúc trước.

- Chuyện này... Vậy cũng chỉ có thể phá cửa rồi! Cũng không biết, cái hành động này có thể giống như lúc nhìn thấy trên TV hay không, tung một đạp liền dễ dàng phá ra…

Hồi tưởng lại hành động mà hắn thấy qua ở vô số phim điện ảnh và kịch truyền hình, đắn đo một lúc thì Lý Tao đưa ra phương án B.

- Đây cũng có thể coi như một biện pháp rất tốt. Được! Vậy... anh phá cửa đi.

Tiêu Tác Thu khẽ vuốt cằm tán thành nói.

- Tôi phá?

- Đương nhiên là anh rồi, chẳng lẽ tôi tới làm?

- Quên đi! Vẫn là tôi tới phá đi.

Là đàn ông, phía trên một cái ruộng, phía dưới một cái lực, bất kể như thế nào thì đều là đàn ông phải xuất lực.

Xuất lực thì xuất lực vậy.

Đến đây đi.

Nén đủ khí lực.

Lý Tao lao về phía cửa phòng rồi đụng mạnh một cái.

Ầm!!!

Cánh cửa lung lay một chút.

Nhưng mà, nó cũng không bị đụng bung ra!

- Mình cũng không tin không hạ được thứ vô tri này!

Lý Tao lại đột nhiên đụng thêm một cái.

- Ui da….

Bị phản lực tác dụng bắn ngược lại, cả người Lý Tao ngồi đè lên trên người của Tiêu Tác Thu.

Nhưng mà, lần này dường như cú húc mạnh nổi lên chút tác dụng, khung cửa phòng ngăn đã bắt đầu có chút lỏng ra.

- Lên! Lý Tao, anh dùng thêm chút sức nữa là có thể đụng mở rồi…

Tiêu Tác Thu cũng nhìn thấy hy vọng, trước hết không so đo chuyện hắn ngồi lên trên người mình.

Nhưng mà, lúc này ở bên ngoài hành lang. Có vài tên sinh viên kết bạn mà đến, nhưng đột nhiên lại nghe được trong phòng vệ sinh truyền tới tiếng đập cửa mạnh mẽ.

Ầm!

Ầm!

- Chuyện gì xảy ra vậy? Đó là thanh âm gì?

- Hình như là từ trong phòng vệ sinh truyền tới, âm thanh thật là lớn!

- Có cần tới nhìn một chút hay không?

- Hay là không nên? Nhỡ may... Nhỡ may có chuyện gì nguy hiểm thì sao?

- Làm gì có chuyện nguy hiểm chứ? Hiện giờ là ban ngày, cũng sẽ không có ma.

Vài tên sinh viên cẩn thận từng li từng tí, chầm chậm đi về phía phòng vệ sinh. Mà lúc này bên trong phòng vệ sinh tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục vang lên dồn dập.

Rầm rầm rầm...

Hai bả vai của Lý Tao đều đụng đến mức mỏi nhừ.

Rốt cuộc một lần cuối cùng này, cửa phòng vệ sinh bị đụng bay bịch một cái.

- A!

Mấy tên sinh viên vừa tiến đến gần phòng vệ sinh thì bị giật mình, rối rít đẩy nhau chạy nhanh ra ngoài.

- Có người?

Tiêu Tác Thu vốn thấy cánh cửa đụng vỡ thì trong lòng rất vui mừng, nhưng nghe phía bên ngoài có động tĩnh, tâm tình đang vui lập tức chìm đến đáy cốc.

Bên ngoài có người. Chính mình muốn cùng Lý Tao an toàn chạy thoát như thế nào đây?

Nhất định sẽ bị người khác nhìn thấy a!

Hơn nữa, bên ngoài bây giờ biết đến cửa phòng vệ sinh bên trong bị đụng hư, một hồi phỏng chừng sẽ có nhiều người hơn tới vây xem.

- Lý Tao, làm sao bây giờ?

Tiêu Tác Thu có chút nóng nảy, ánh mắt như cầu xin giúp đỡ nhìn lại.

- Ta con mẹ nó làm sao biết làm sao bây giờ? Chạy mau chính là thượng sách.

Nhìn mắt cá chân sưng đỏ của Tiêu Tác Thu một chút, Lý Tao thầm hạ quyết định liền tiến lên một tay đem nàng bế thốc lên rồi chuyển lên lưng.

Tình huống này, đương nhiên chỉ có thể cõng a!

- Này này này... Thả em xuống mau! Không thể với tư thế như vậy đi ra ngoài, Lý Tao, cứ như vầy đi mà nói chắc chắn bị bọn họ nhìn thấy ...

Trong thân thể Tiêu Tác Thu mỗi một tế bào đều quyết tuyệt chống cự.

Thật nếu bị thấy được, Lý Tao cõng mình sau lưng từ phòng vệ sinh năm chạy ra ngoài, chuyện này... Đây quả thực là mười đời thanh bạch cũng bị trôi theo dòng nước, còn không bằng mới vừa rồi thời điểm tự một mình một người cầu cứu đâu!

- Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại nếu không đi ra, còn tiếp tục trốn ở chỗ này, thì còn bết bát hơn! Một hồi mọi người xúm tới, tuyệt đối càng nhiều người thấy hơn...

Ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, chính là thời điểm khảo nghiệm một đầu đầy thao tác tao của Lý Tao rồi.

Quét một vòng xung quanh, ánh mắt Lý Tao liền khóa chặt vào cái túi đen chứa đủ loại đạo cụ ở bên kia, ngay lập tức một thao tác tao hoàn mỹ ra đời.

Hắn nhanh chóng tiến đến móc hết đồ trong túi đen ra rồi nói với Tiêu Tác Thu.

- Nhanh lên, trùm cái túi này lên đầu.

- Trùm trên đầu?

Tiêu Tác Thu có chút không hiểu nói.

- Nhanh lên! Trùm ở trên đầu, sau đó tôi sẽ cõng cô chạy ra ngoài! Như vậy thì người khác cũng không nhận ra được cô là ai.

- Ồ... Được... Ý kiến hay.

Lúc này, Tiêu Tác Thu đã mất đi sự bình tĩnh và lãnh đạm thường ngày. Nàng nặng nề thở ra một hơi rồi lập tức dựa theo phân phó của Lý Tao, đưa cái túi bóng màu đen trùm lên đầu của mình.

- Chuẩn bị xong chưa? Tôi sắp xông ra rồi đó.

Lý Tao giống như một chú ngựa hoang mất cương cõng theo Tiêu Tác Thu ở sau lưng, rồi mở hết tốc lực dậm chân phóng từ trong phòng vệ sinh ra ngoài.

Mà ở cửa phòng vệ sinh, mấy sinh viên mới vừa rồi bị dọa sợ hết hồn cũng đang rối rít hiếu kỳ thảo luận xem là tại sao trong phòng vệ sinh lại ầm ĩ như vậy. Kết quả là không thu hoạch được gì.

- Các cậu thử nói xem, bên trong có phải là một con động vật nào đó xổng chuồng hay không?

- Cậu đùa gì thế? Chúng ta đang ở sân trường đại học mà không phải ở sở thú, từ đâu lại lòi ra động vật xổng chuồng chứ.

- Quỷ quái thì sao? Có phải bên trong là chuyện ma quái hay không?

- Tôi bảo nè, tại sao lá gan của cậu lại nhỏ như vậy? Động tĩnh lớn như thế thì nhất định là có người ở bên trong... Làm chuyện xấu rồi.

- Làm chuyện xấu? Ha ha! Chúng ta nhanh chóng vào trong nhìn một chút đi? Để xem rốt cuộc là ai mà lá gan lại lớn đến mức dám ở trong nhà vệ sinh nam…

Không ai ngờ được, đúng lúc này Lý Tao lại cõng theo Tiêu Tác Thu ở sau lưng đột nhiên chạy ra ngoài.

- Là Tao Thần.

- Má nó! Tao Thần cõng theo một người ở sau lưng...

- Là một người phụ nữ! Ôi, đôi chân kia thật là đẹp! Nhưng tại sao trên đầu nàng lại trùm một cái túi bóng đen vậy?

- Tin tức lớn! Tin tức cực kỳ lớn! Tao Thần cùng một người phụ nữ chưa xác định danh tính ở trong nhà vệ sinh nam làm cái gì chứ?

- Còn có thể làm gì? Một nam một nữ, ở trong nhà vệ sinh… Tất nhiên là dã chiến rồi.

- Chờ một chút! Dã chiến không phải chỉ làm ở dã ngoại sao? Ở trong nhà vệ sinh, cũng có thể dùng từ này à?

- Coi như tôi dùng từ không chính xác đi! Thế nhưng, Tao Thần nhất định là cùng vị mỹ nữ này ở bên trong nhà vệ sinh làm chuyện kia…

- Nhanh lên! Đuổi theo xem một chút, nhớ cầm theo điện thoại di động để chụp hình lại! Sau đó phát lên trên diễn đàn, ha ha... Chúng ta phải làm cho một đời anh minh của Tao Thần bị hủy hoại…

- Mau đuổi theo! Tao Thần chạy về phía tầng dưới rồi!

------------------

Dịch: Quang

Beta: B

Team: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.