Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trù tính (1)

Phiên bản Dịch · 1382 chữ

Nhóm: Liliana

Nguồn: Truyenyy

------------------

- Các ngươi là ai?

- Lớn mật!

- Chuẩn bị chiến đấu!

Nhìn các ma đồ Thâm Uyên Môn hoang mang nhưng không rối loạn, trong mắt Tần Quân hiện lên một tia thưởng thức. Đương nhiên sự thưởng thức này cũng sẽ không khiến cho hắn mềm lòng.

- Dẫn chúng ta đi tới tổng bộ của Thâm Uyên Môn, trẫm lại tha các ngươi không chết!

Tần Quân trêu tức cười nói. Bất tri bất giác, hắn đã có thể bao quát Thâm Uyên Môn. Loại cảm giác này thật sự thoải mái.

Hơn nữa thời gian quá độ này rất ngắn. Chắc hẳn đám người Đát Kỷ ở bên trong vương quốc cũng sẽ không tin tưởng.

- Không được!

Một ma tu lúc này bác bỏ nói. Hắn vừa dứt lời, một đạo huyền lôi liền đánh úp về phía trước mặt hắn, trực tiếp đánh hắn thành một đống tro.

Cùng lúc đó, trước cửa đá, Cổ Đăng lẳng lặng đứng chờ đợi, trên mặt đầy vẻ dữ tợn.

- Khống chế tâm tình.

Âm thanh của ma tôn Minh Mộng truyền vào trong tai hắn. Hắn cả kinh vội vàng quay đầu lại. Đúng lúc hắn nhìn thấy được ma tôn Minh Mộng đứng sau lưng hắn.

- Ngươi điên rồi. Sẽ bị bọn họ phát hiện ra!

Cổ Đăng truyền âm quát. Hắn sợ bị Lôi Chấn Tử và Viên Hồng nhận thấy được hắn đang nói chuyện cùng người này.

Ma tôn Minh Mộng truyền âm cười nói:

- Yên tâm đi. Chỉ cần bọn họ không đứng ở trước mặt ta, không có khả năng nhận thấy được sự tồn tại của ta.

Giọng nói của nàng dừng một chút, sau đó như có thâm ý tiếp tục truyền âm:

- Nhớ kỹ giao hẹn của ngươi cùng Minh Vương Điện chúng ta. Thần giáo Hắc Nhiên các ngươi nếu muốn nhảy ra khỏi hạn chế của thánh triều Nam Vực phải dựa vào chúng ta.

Nói xong, ma tôn Minh Mộng liền biến mất ở tại chỗ.

Sắc mặt Cổ Đăng thâm trầm đứng tại chỗ. Cùng với nói là giao hẹn giữa ma tôn Minh Mộng và hắn, không bằng nói là uy hiếp.

- Minh Vương Điện...

Nghĩ đến một cái tên này, da đầu Cổ Đăng lại tê dại. So với đối mặt cùng Tần Quân vẫn khiếp sợ hơn.

Cùng lúc đó, trong quảng trường dưới lòng đất đã chết mười bốn tên ma tu Thâm Uyên Môn. Các ma tu còn lại đều kinh hồn bạt vía nhìn ba người Tần Quân.

- Cho các ngươi thời gian mười hơi thở. Có thể đưa chúng ta đi tới tổng bộ của Thâm Uyên Môn hay không!

Tần Quân trầm giọng quát:

- Sự nhẫn nại của ta là có hạn!

Lời này vừa nói ra, ma tu Thâm Uyên Môn còn lại đều trầm mặc xuống.

Sống tạm hay là tôn nghiêm, là một vấn đề khó có thể lựa chọn.

- Được! Chúng ta đáp ứng ngươi!

Một ma tu Thâm Uyên Môn cắn răng nói. Thấy có người đi đầu, các ma tu còn lại cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Không ai muốn chết. Huống gì quan niệm của ma tu chính là mình làm chủ.

- Khi nào có thể truyền tống?

Tần Quân hỏi. Hắn đã sốt ruột muốn lập tức cứu Tiểu Chúc Long ra.

- Cánh cửa truyền tống còn chưa dựng hoàn thành. Cần phải chờ thêm một ngày.

Ma tu đi đầu cắn răng nói.

Tần Quân không khỏi nheo mắt lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện giở trò với ta. Bằng không ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!

- Vâng...

Các ma tu Thâm Uyên Môn vội vàng bắt đầu tiếp tục dựng cánh cửa truyền tống. Tần Quân lại đi về phía cái bàn cách đó không xa. Viên Hồng và Lôi Chấn Tử theo sát phía sau.

Cổ Đăng ở cửa đá ra vào phía trên nghe được, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn. Hắn không nghĩ tới Tần Quân không ngờ muốn đi tới tổng bộ của Thâm Uyên Môn.

Xem ra ma đạo sắp đổi trời rồi!

- Mà thôi. Tốt nhất là để cho hắn và Thâm Uyên Môn đấu với nhau đến cá chết lưới rách!

Cổ Đăng nghĩ như vậy. Sau đó hắn xoay người rời đi, chuẩn bị phân phó các tu sĩ trong giáo không được tiến xuống quảng trường dưới lòng đất, để tránh khỏi tổn thương người vô tội.

Hôm nay nhất định sẽ khiến cho hắn trằn trọc khó yên.

...

Khi đám người Lưu Bá Ôn dẫn theo mười vạn thiên binh cùng với mười mấy hài đồng của bốn thần tông trở lại Thủ Sát Thành, toàn thành bùng nổ. Ánh mắt tất cả mọi người nhìn thiên binh vệ đều tràn ngập sự sùng bái.

- Đó chính là thiên binh vệ đã huỷ diệt bốn thần tông sao? Thật là uy vũ!

- Viên Hồng là vị nào? Thật là sùng bái hắn!

- Một con hầu yêu đáng để nàng mê mẩn như vậy sao?

- Ngươi nếu có một phần ngàn thực lực của hắn, ta mặc cho ngươi hái!

- Tại sao không có thấy Quân Thanh công tử?

Các tu sĩ bàn luận ầm ĩ. Trải qua một ngày tuyên truyền, cuộc chiến của bốn thần tông đã trở thành trọng tâm câu chuyện không có cách nào bỏ qua của tất cả tu sĩ tại mảnh đất vô chủ trong lúc trà dư tửu hậu.

Trở lại trong phủ thành chủ, Lưu Bá Ôn trực tiếp tìm đến Du Phượng Hoàng.

- Du cô nương, có thể mua được cánh cửa truyền tống hay không?

Lưu Bá Ôn nói ngay vào điểm chính.

Cánh cửa truyền tống chính là một trong những nhiệm vụ Tần Quân giao cho hắn. Nhanh chóng đả thông không gian truyền tống giữa vương quốc Đại Tần và Thủ Sát Thành. Chỉ có nhân thủ nhiều, bọn họ mới tiện tiến một bước mở rộng phạm vi thế lực.

Trong nháy mắt Du Phượng Hoàng đoán được ý tứ của hắn. Vì vậy nàng gật đầu nói:

- Phòng đấu giá hẳn là có. Đợi lát nữa ta sẽ sai người ta đi mua.

- Càng cao cấp càng tốt. Linh thạch không phải là vấn đề.

Lưu Bá Ôn dặn dò. Dương nhiên hắn cũng không dám thể hiện ra tư thái quá cao. Bởi vì Du Phượng Hoàng tuy rằng còn chưa chính thức trở thành phi tử của Tần Quân, nhưng là chuyện đã được ghim trên thiết bảng.

Du Phượng Hoàng gật đầu, sau đó hỏi:

- Hắn còn có yêu cầu gì khác không?

- Không, bệ hạ chỉ cần chúng ta tập trung thực lực, đợi hắn trở về lại công thành lấp đất.

Lưu Bá Ôn chắp tay cười nói. Nói xong hắn liền xoay người rời đi, không quấy rầy Du Phượng Hoàng đọc sách nữa.

Du Phượng Hoàng lắc đầu cười. Tần Quân gia hỏa này đã không còn là Quân công tử Vương Đô trước đây nữa, mà là Tần Đế cự phách một phương.

...

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.

Tần Quân từ trong trạng thái tu luyện mở mắt ra, hỏi:

- Thời hạn một ngày chắc hẳn đã đến!

Giọng nói có chút không tốt, rõ ràng là không kiên nhẫn chờ đợi được nữa.

Thân hình Viên Hồng lắc một cái liền biến mất ở tại chỗ. Một giây tiếp theo hắn liền kéo một ma tu Thâm Uyên Môn ở cánh cửa truyền tống cách đó mấy chục thước qua.

- Dựng xong chưa?

Tần Quân vừa xoay cái cổ vừa nói. Đối mặt với ánh mắt hắn, tên ma tu này run rẩy nói:

- Xong rồi. Đang lắp đặt linh thạch.

Lời của hắn khiến cho ánh mắt Tần Quân nhất thời sáng lên. Cuối cùng cũng xong!

Ánh sáng tại quảng trường trong lòng đất rất kén, giống như địa lao. Đợi một chút cũng không thoải mái. Hắn đã sớm muốn rời đi.

Cổ Đăng cũng thật là. Không ngờ không thú vị chút nào!

Ngay cả giường cũng không dọn một cái xuống đây!

Bạn đang đọc Thần Thoại Đế Hoàng Mạnh Nhất (Bản Dịch-FULL) của Nhâm Ngã Tiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhChang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 1222

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.