Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ Đăng thuận theo

Phiên bản Dịch · 1388 chữ

Nhóm: Liliana

Nguồn: Truyenyy

-------------------

- Bệ hạ, chúng ta hành động thế nào?

Viên Hồng nhìn về phía Tần Quân hỏi.

- Có thể cảm ứng được khí tức của ma đồ Thâm Uyên Môn sao?

Tần Quân xoa cằm hỏi. Hắn vẫn hi vọng thần giáo Hắc Nhiên thức thời. Nếu như bạo phát chiến đấu, thua thiệt cũng là thần giáo Hắc Nhiên.

Ai, ta thực sự có lòng từ bi, không nhịn được suy nghĩ cho thần giáo Hắc Nhiên!

Trong lòng Tần Quân cảm thán không thôi. Đối đãi quá hoàn mỹ cũng là một chuyện không tốt.

- Bọn họ ở dưới lòng đất của Hắc Nhiên Thành.

Lôi Chấn Tử híp mắt nói, Tần Quân không khỏi vui mừng.

Xem ra lần này không có tìm nhầm chỗ!

Tháp!

Ba người Tần Quân rơi vào phía trước Hắc Nhiên Thành. Đứng ở trước cửa thành mới có thể cảm nhận được sự to lớn hùng vĩ của Hắc Nhiên Thành. Đi lên nhìn, căn bản nhìn không thấy điểm cuối.

- Người tới người phương nào! Ở đây chính là cấm địa của thần giáo Hắc Nhiên. Không được tự tiện xông vào!

Trên cửa thành một giáo đồ trầm giọng quát. Hai bên lại xuất hiện hơn mười giáo đồ cầm cung, chuẩn bị bắn ba người Tần Quân thành cái sàng.

- Chng ta tới tìm người, ngàn vạn laanf đừng động thủ.

Tần Quân giơ tay phải quá đỉnh đầu cười nói. Đồng thời ngón trỏ của hắn lay động. Hành động ngả ngớn của hắn lại thiêu đốt lửa giận của các giáo đồ trên cửa thành. Lúc này bọn họ liền bắn cung.

Lôi Chấn Tử phất tay liền hất bay những mũi tên nhọn, sau đó tay phải vẫy một cái. Một đạo huyền lôi giống như gió lốc đánh xuống, ở trong lúc các giáo đồ vẫn không kịp phản ứng đã bổ trúng bọn họ, khiến cho bọn họ hài cốt không còn.

Cùng lúc đó, Viên Hồng đi tới trước cửa thành, đạp một cước, trực tiếp đạp cho cửa thành sụp xuống.

Chấn động toàn bộ Hắc Nhiên Thành.

Cứ như vậy, ba người Tần Quân thoải mái giống như đi dạo ở trong đình vắng, tiến vào trong Hắc Nhiên Thành. Chiếu vào tầm mắt của bọn họ chính là một hành lang trống trải, rộng chừng trăm thước, cao năm mươi thước. Hai hàng cột đá còn đạt được đường kính hai thước. Cảnh tượng này khiến cho Tần Quân không nhịn được có loại cảm giác như mình bị thu nhỏ lại.

Từng tên tu sĩ thần giáo Hắc Nhiên từ xung quanh tập trung đến. Phần lớn bọn họ là xuyên tường đến, giống như quỷ mỵ.

- Người nào dám xông tới Hắc Nhiên Thành ta!

Một người tu sĩ trung niên trầm giọng quát. Trên mặt hắn có hoa văn kỳ dị, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Các tu sĩ còn lại lại như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào ba người Tần Quân, nhưng không ai dám tùy tiện ra tay.

Dám không chút kiêng kỵ xông vào Trong Hắc Nhiên Thành như thế, đối phương tuyệt đối có chỗ ỷ lại.

- Trẫm muốn tìm một số người, lại ở phía dưới!

Tần Quân dậm chân cười nói. Lúc này, tu sĩ trên mặt có hoa văn bỗng nhiên biến sắc. Hắn chỉ vào Tần Quân run giọng nói:

- Ngươi... Ngươi là... Tần Đế!

Lời này vừa nói ra, các tu sĩ xung quanh nhất thời xôn xao. Sau đó bọn họ giống như nước thủy triều lui về phía sau một bước. Tất cả đều hoảng sợ nhìn hắn.

Tần Quân không khỏi nhíu mày. Những tu sĩ này vì sao nhận ra được hắn?

Lại ở thời điểm tu sĩ mặt đầy hoa văn vừa muốn mở miệng.

Cổ Đăng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, một tát đánh hắn bay ra ngoài. Các tu sĩ còn lại vội vàng quỳ một chân trên đất cao giọng kêu:

- Tham kiến giáo chủ!

Giáo chủ?

Tần Quân không khỏi quan sát Cổ Đăng. Nhưng Cổ Đăng đã thay đổi thân thể, hắn căn bản không nhận ra. Mà khi cuộc chiến diễn ra, Viên Hồng và Lôi Chấn Tử còn chưa có đi tới, tất nhiên cũng nhận không ra Cổ Đăng.

- Không biết Tần Đế muốn tìm ai.

Cổ Đăng biết mà còn hỏi. Cừu hận và kinh hoàng trong lòng khiến cho trong lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi lạnh, cũng may hắn sống hơn nghìn năm, năng lực khống chế tâm tình từ lâu như lửa thuần thanh.

- Người của Thâm Uyên Môn, ân oán giữa trẫm và bọn họ, giáo chủ hẳn đã biết.

Tần Quân híp mắt cười nói. Nhìn thái độ của Cổ Đăng, hẳn là sẽ không ngăn chặn hắn.

Xem ra bốn thần tông bị huỷ diệt vẫn là hiệu quả rất có tính uy hiếp.

Tần Quân đắc ý nghĩ. Nếu như hắn biết người trước mắt này chính là cứu binh ban đầu được Trác Bắc Cung Tổ ở hoàng triều Nam mời tới, hắn chắc hẳn cũng sẽ không lại đắc ý như vậy.

- Nếu là người Tần Đế muốn, vậy để ta lại dẫn Tần Đế xuống.

Cổ Đăng ôn hòa cười nói, dường như hắn và Tần Quân là bằng hữu. Chỉ là ánh mắt hắn không tự chủ được liếc nhìn về phía Viên Hồng và Lôi Chấn Tử.

Lại như vậy, đoàn người đi về phía trước.

Thuận lợi một cách thần kỳ, khiến cho Tần Quân cũng phải suy nghĩ. Vạn nhất là âm mưu của Cổ Đăng?

Đại khái đi được bốn trăm thước, Cổ Đăng dẫn ba người Tần Quân đi tới trước một ngọn đèn bên tường. Hắn sử dụng một cái ánh mắt ra hiệu. Các tu sĩ thần giáo Hắc Nhiên còn lại đều ngầm hiểu, sau đó lui lại.

Cổ Đăng ở trên vách tường sờ soạn một hồi, bỗng nhiên nhấn một cái. Ngay sau đó một cánh cửa đá mở ra.

- Thật thú vị.

Tần Quân nhẹ giọng cười nói. Đối với điều này, Cổ Đăng cũng chỉ là mỉm cười có tính lễ phép. Nhóm bốn người theo cầu thang sau cánh cửa đá đi xuống.

Cầu thang theo chiều đinh ốc, chỉ rộng một thước, rất hẹp.

Đi tới điểm cuối, cách mặt đất chắc hẳn bảy tám chục thước. Phía dưới là một chỗ quảng trường, phân bố ở cả không gian sát với ngọn đèn chiếu sáng. mười mấy ma tu thân mặc áo bào màu đen bò cạp đỏ đang bận rộn. Ánh mắt của Tần Quân trực tiếp bị cánh cửa truyền tống đang dựng ở giữa quảng trường này thu hút đi.

- Chính là nó!

Ánh mắt Tần Quân sáng quắc. Nếu như có thể mượn cánh cửa truyền tống này đi tới tổng bộ của Thâm Uyên Môn, vậy chuyện cứu giúp Tiểu Chúc Long đã có hy vọng.

Nhìn thấy được bốn người Tần Quân đi xuống, một ma tu trung niên trên mặt đầy râu đi tới cười nói:

- Cổ giáo chủ, có chuyện gì không?

Ánh mắt hắn theo bản năng nhìn lại ba người Tần Quân. Chỉ có điều hắn cũng không biết Tần Quân. Bởi vì phân đà ngăn cách hồi lâu, hắn cũng không biết trong Đạo Môn phát sinh chuyện lớn.

- Tần Đế, các ngươi tùy ý. Đừng phá hủy tòa thành này của ta là được rồi.

Cổ Đăng không để ý đến ma tu mặt đầy râu, mà nhìn về phía Tần Quân cười nói. Nói xong hắn liền biến mất ở tại chỗ.

Ma tu mặt đầy râu biến sắc. Tất nhiên hắn nghe ra được ý tứ trong lời nói của Cổ Đăng. Hắn khẩn trương nhìn về phía Tần Quân hỏi:

-Các ngươi là người phương nào?

Vừa dứt lời, Viên Hồng liền xuất hiện ở trước người hắn, một chân đạp ra.

Một tiếng động vang lên. Ma tu râu quai nón liền nện ở trên bức tường cách đó mấy chục thước. Các ma tu còn lại cả kinh đều xoay người nhìn về phía bọn họ.

Bạn đang đọc Thần Thoại Đế Hoàng Mạnh Nhất (Bản Dịch-FULL) của Nhâm Ngã Tiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhChang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 24
Lượt đọc 1427

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.