Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhan Kinh Hi (1)

Phiên bản Dịch · 1391 chữ

Nhóm: Liliana

Nguồn: Truyenyy

--------------------

Bên cạnh, cách đó không xa, Giang Minh lấy ra trường kiếm cười nói. Nói xong bộ dạng hắn giống như trích tiên, bay về phía con yêu thú màu đỏ thẫm, khiến cho ba người bạn đồng hành sùng bái không thôi.

Tần Quân xem thường cười, cũng không nói gì thêm.

- Lăn...

Con yêu thú màu đỏ thẫm tức giận gầm hét lên, thân thể cao lớn dâng lên. Hồ nước cuồn cuộn. Một yêu lực màu đỏ lấy mắt thường có thể nhìn thấy được hình thái càn quét về phía các phương hướng, cứng rắn đánh tan linh khí của các tu sĩ, ngay sau đó rơi vào trên người bọn họ, khiến cho bọn họ liên tiếp thổ huyết bay ngược lại.

- Nghiệt súc! Đừng vội càn rỡ!

Người mặc áo tơi tức giận quát một tiếng. Trong tay hắn cầm cái thước đen phóng về phía con yêu thú màu đỏ thẫm. Nước hồ bắn tới ở trên người hắn, bị một tầng khí trắng tách ra. Tốc độ của hắn rất nhanh, giống như một đạo lưu quang đánh vào trên thân con yêu thú màu đỏ thẫm. Cái thước đen đâm vào trong cơ thể của con yêu thú màu đỏ thẫm, máu tươi bắn ra. Con yêu thú màu đỏ thẫm thống khổ không thôi, trong mắt bắn ra sát ý khiếp người.

Cùng lúc đó, từng thiên lôi rơi vào trên quả trứng thần thú. Một khe nứt xuất hiện ở đỉnh của quả trứng thần thú, dần dần kéo dài xuống phía dưới.

Một tiếng động vang lên!

Người mặc áo tơi bị con yêu thú màu đỏ thẫm đánh bay ra ngoài, bay xa gần năm trăm mét mới có thể dừng lại được.

Tần Quân bỗng nhiên trợn tròn hai mắt. Không phải vì hắn bị thực lực của con yêu thú màu đỏ thẫm chấn động đến. Mà vì trong lôi vân cuồn cuộn phía trên thác nước lớn bỗng nhiên xuất hiện thêm một đám bóng người. Bọn họ thân mặc áo bào đen, lẳng lặng lơ lửng ở dưới lôi vân. Nếu như không nhìn kỹ, rất khó phát hiện ra bọn họ.

Vù vù...

Cuồng phong thổi tới, áo bào đen trên người đám tu sĩ này bay phất phới. Phía sau áo bào của bọn họ có hình vẽ con bò cạp màu đỏ có vẻ càng dữ tợn hơn.

Áo bào đen bò cạp đỏ!

Ma đồ của Thâm Uyên Môn!

- Ngộ Tĩnh, những người đó phía trên mạnh tới mức nào?

Tần Quân híp mắt hỏi. Những tu sĩ khác xung quanh hồ thần thú còn không có phát hiện ra bóng dáng của ma đồ Thâm Uyên Môn. Bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào quả trứng thần thú và con yêu thú màu đỏ thẫm, cũng không biết nguy cơ lớn hơn nữa tự nhiên đã tới.

- Một người mạnh nhất đạt tới Địa Tiên Cảnh tầng chín.

Sa Ngộ Tĩnh ngưng trọng nói. Tần Quân nghe được hai mắt trợn tròn, trong lòng gọi thẳng ta ngất.

Địa Tiên Cảnh ở bên trong Thâm Uyên Môn là rau cải trắng sao?

Tần Quân có cảm giác muốn phát điên. Lần trước gặp phải Lâm Túc Cừu cũng là cường giả Địa Tiên Cảnh. Phải biết rằng Thâm Uyên Môn cách vương quốc Hắc Long xa xôi đến mức không có cách nào tưởng tượng được. Tùy tiện một nhiệm vụ cũng làm cho cường giả Địa Tiên Cảnh dẫn đội tới. Quả thực hào khí ngất trời!

Xem tình hình thế này, Thâm Uyên Môn lại cho Tần Quân áp lực lớn hơn nữa.

Hôm nay tranh đoạt thần thú, xem ra muốn không đắc tội chết Thâm Uyên Môn cũng không thể.

Chỉ có điều không có cách nào. Vì lợi ích của mình, nên tranh vẫn phải tranh!

- Thâm Uyên Môn thân là một trong chín tôn ma đạo, gần đây nhiều lần xuất hiện ở xung quanh hoàng triều Nam Trác. Sợ rằng...

Hạo Thiên Khuyển trầm giọng nói.

Chân mày Tần Quân nhíu chặt hơn. Hắn chợt nhớ tới lời đồn đại mình từng nghe qua.

Chính ma đại chiến!

Mấy ngàn năm trước, một trận đại chiến chính ma cuốn qua toàn bộ Nam Vực. Chẳng lẽ Thâm Uyên Môn muốn gây chiến lại một lần nữa?

Phương thức tư duy của Tần Quân và tu sĩ thế giới này lại không giống nhau, tính nhảy cực lớn, sẽ không bỏ qua bất kỳ một khả năng nào.

Nhưng ở thời khắc hắn đang suy nghĩ tìm hiểu, người mặc áo tơi và mười mấy tu sĩ Kim Đan Cảnh, Thuế Phàm Cảnh đã đánh cho con yêu thú màu đỏ thẫm toàn thân đầy là máu. Nhìn qua mà giật mình. Tổn thương trải rộng bên ngoài thân thể nó, khiến cho hắn càng thêm tức giận.

Thân thể cao lớn không ngừng lay động, tác động tới toàn bộ hồ nước trong hồ thần thú.

Thiên lôi không ngừng bắn xuống. Ánh sáng mạnh thỉnh thoảng rọi sáng thiên địa. Công kích của người mặc áo tơi và một đám tu sĩ cũng không ngừng rơi vào trên thân của con yêu thú màu đỏ thẫm. Các loại pháp thuật đánh ra. Những tiếng nổ vang, tiếng sấm sét, tiếng gào thét hội tụ vào một chỗ, khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Ầm ầm ầm...

Người mặc áo tơi vung cái thước đen trong tay lên. Từng linh lực ngưng tụ thành lưỡi đao màu đen bay ra, giống như một trận mưa xối xả rơi vào trên thân của con yêu thú màu đỏ thẫm, tăng thêm những vết thương đáng sợ trên thân nó.

Tiếp tục như vậy nữa, trong thời gian không quá một nén hương, con yêu thú màu đỏ thẫm sẽ bị thua!

Đúng lúc này, một bàn tay khổng lồ màu đỏ khủng khiếp gạt lôi vân cuồn cuộn hạ xuống, một tay nắm lấy con yêu thú màu đỏ thẫm trong hồ thần thú lên. Con yêu thú màu đỏ thẫm vô cùng to lớn ở trước mặt các tu sĩ lại bị bàn tay khổng lồ màu đỏ nắm ở trong tay, giống như bắt con gà con. Các tu sĩ khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa lá gan cũng đột ngột nổ tung. Bọn họ vội vàng lui lại.

- Ông trời của ta... Đó là cái gì...

- Cái tay này...

- Chẳng lẽ là tay của thần?

- Các ngươi nhìn khoảng không trên bầu trời kìa. Bên kia có một đám người!

- Mẹ của ta ơi. Thiếu chút nữa hù chết lão tử!

Các tu sĩ bàn luận ầm ĩ. Trên mặt củ người mặc áo tơi cũng lộ ra vẻ kinh hãi và khó tin. Hắn thất thanh kêu lên:

- Thâm Uyên Môn! Làm sao có thể!

Bên hồ, Tần Quân vẫn chú ý tới người mặc áo tơi. Khi nghe được hắn nói ra những lời này, Tần Quân càng nghi ngờ.

Chẳng lẽ người mặc áo tơi này lại không phải là ma đồ của Thâm Uyên Môn sao?

Vậy hắn lại đến từ thế lực phương nào?

Tần Quân nhức đầu phát hiện, nước càng ngày càng sâu. Chẳng lẽ ngoài Thâm Uyên Môn ra, còn có Ma Môn khác lẻn vào trong chính đạo?

Hắn bỗng nhiên liên tưởng đến trước đây, lúc còn ở Thanh Đàn Thành đã vô tình gặp được một thiếu niên ma đạo. Tuy rằng lúc đó hai người không giao tiếp, nhưng Đát Kỷ và Hạo Thiên Khuyển đều nói hắn là người trong ma đạo. Chẳng lẽ ma đạo từ lâu đã rót vào trong chính đạo, mà chính đạo còn không có nhận thấy được?

Nghĩ đến đây, Tần Quân mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.

Cùng lúc đó, con yêu thú màu đỏ thẫm đã rời xa hồ thần thú. Nó điên cuồng kêu lên:

- Thâm Uyên Môn! Lại là các ngươi! Các ngươi có bản lĩnh giết chết ta đi! Bằng không yêu tôn sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

Tiếng gầm gừ chấn động thiên địa. Người có tu vi yếu còn cảm giác màng tai đau đớn.

Bạn đang đọc Thần Thoại Đế Hoàng Mạnh Nhất (Bản Dịch-FULL) của Nhâm Ngã Tiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhChang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 1336

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.