Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có thể sút từ chỗ này sao?

Phiên bản Dịch · 1564 chữ

Đến lúc hẹn gặp Chương Khả Quân, Giang Hạo gọi điện thoại cho cô, xác định địa điểm tại sân bóng ở trường.

Trong trường đại học có sân bóng riêng, điều kiện huấn luyện lại rất tốt, thành tích thì lại không ra sao cả. Sinh viên trong trường chỉ biết kiếm tiền, đối với hoạt động thể dục thể thao, tất nhiên là không chút hứng thú.

Mười hai người đá chính, sáu người dự bị, họ đều miễn cưỡng gia nhập đội bóng, vốn là để cho đủ người thi. Hôm nay còn có mấy anh to con, không biết bị Chương Khả Quân vớ được ở đâu, tất cả đều nhễ nhại mồ hôi, tập luyện chăm chỉ trên sân cỏ.

Vỗ tay tập hợp cả đội lại, cô giới thiệu Giang Hạo với mọi người.

Trước những ánh mắt khinh thường ấy, Giang Hạo biết mình sẽ gặp phiền toái. Nhưng đàn ông đàn ang như anh, dù cho khó khăn vẫn phải vươn lên, không có khó khăn thì tạo khó khăn, có khó khăn rồi thì lại vươn tiếp.

Huấn luyện viên của đội đã từng là một cầu thủ chuyên nghiệp. Nếu không phải cô xinh đẹp như vậy, ông ta chắc chắn sẽ không nhận việc, nghĩ đi nghĩ lại cũng thật phiền phức.

Những thành viên khác đều rất không vui. Họ vốn chỉ nghĩ sẽ qua vòng hai, càng thêm nhiều người tiền chia càng ít, thiệt thòi như vậy ai mà thích nổi!

"Nếu như đến rồi thì thử xem sao!" Huấn luyện viên nói vô cùng bình thản, chỉ đội dự bị rồi tập trung lại. Dù sao cũng chỉ tập luyện tạm thời, với ông ai cũng lại như nhau cả.

Giang Hạo lúng túng nhìn Chương Khả Quân, lúc anh tới đây chưa có chuẩn bị, tất nhiên không mặc quần áo chơi bóng. Xem chừng cô cũng lúng túng như anh, hiện chưa nghĩ ra giải pháp nào tốt: "Vậy cậu mặc tạm của tôi đi vậy."

So sánh chiều cao của hai người, chênh lệch cũng chỉ hơn mười phân, thôi thì mặc vậy. Giang Hạo khẽ cắn môi đồng ý.

Khi anh cởi chiếc áo cộc ra, cơ bắp trên người ngồn ngộn xuất hiện, khiến cho người xem trầm trồ kinh ngạc. Chị em khán giả hào hứng hét lên, sau đó mới lại thẹn thùng che mặt, len lén nhìn anh qua kẽ ngón tay.

Sau khi mặc vào cả người chật chội, anh liền cảm thấy không hề thoải mái, cũng may anh thường đi giày thể thao, cho nên không phải thay thêm giày nữa.

Một người trong đội đá chính nhìn anh, gương mặt tỏ ra hết sức khó chịu. Hắn quay sang nhìn Chương Khả Quân, nói: "Khả Quân, không phải cậu đang mong tên nhóc này sẽ gánh được lấy cả đội đấy chứ?"

Chương Khả Quân không để ý hắn, giơ cao tay về phía Giang Hạo, làm dáng vẻ cổ vũ cho anh.

Thấy Chương Khả Quân không đếm xỉa mình, hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu, quay sang nói với tất cả mọi người "Thằng nhóc này mà ghi bàn được, tối nay đến quán Vân Thiên ăn cơm, tôi mời mọi người!"

"Đội trưởng, cậu đây là đang nói giỡn sao? Trừ khi bên đó không phòng thủ, nếu không ai lại ghi bàn được chứ!"

"Đội trưởng, cậu nói như vậy, rõ ràng là không muốn mời bọn tôi ăn cơm!" Lại có tiếng người ồn ào lên tiếng.

"Vậy đổi điều kiện, nhiệm vụ đánh bại thằng nhóc này, khiến nó sau này thân bại danh liệt, cứ thấy bóng đá là sợ hết hồn, tay chân mềm nhũn, có đồng ý không?!"

"Chúng ta đánh bại em nó như vậy, thật ra cũng không nghĩa khí lắm, anh đây tự dưng có chút mềm lòng!"

"Vậy thì lát nữa đội trưởng mời cơm, cậu không muốn ăn thì cứ thế nhịn!"

"Đã vậy tôi sẽ đá gãy chân nó!"

Bọn họ vốn dĩ coi thường Giang Hạo, nói chuyện rất lớn, căn bản không thèm che giấu ý định.

Đội trưởng dự bị đứng ngay bên cạnh, quay sang Giang Hạo khẽ nói với anh: "Người anh em, cậu cẩn thận một chút, Khang Bác vốn theo đuổi Chương Khả Quân, không ít thành viên phải cấp cứu rồi!"

Sau khi được Khang Bác hứa hẹn, đội đá chính hết sức phấn khởi, hừng hực khí thế. Hơn mười phút sau, khởi động xong xuôi, hai bên liền triển khai đội hình.

Chương Khả Quân nói thầm vài câu với Giang Hạo, càng khiến Khang Bác phải tức giận. Hắn muốn mau chóng cắn xé anh, đập tan hết hy vọng của cô, khiến cô phải quỳ xuống xin mình.

"Chị cứ yên tâm, xem tôi đây này!" Giang Hạo không thèm để ý Khang Bác. Khi nãy đã khởi động cùng bóng, anh mới nhận ra món đồ chơi này, thì ra đá bóng cũng không khó lắm.

"Tôi tin cậu, cố gắng lên!" Trận đấu cũng đã sắp bắt đầu, hai người nhìn nhau đầy tin tưởng, chỉ khiến Khang Bác thêm bực bội.

"Cậu đá ở vị trí nào?" Huấn luyện viên khi nãy quên mất, giờ mới vội hỏi.

"Vị trí nào cũng được!" Giang Hạo cứ thật thà trả lời, dù sao cũng chưa đá bao giờ.

Đội đá chính bắt đầu cười vang, càng lúc càng khinh thường Giang Hạo. Gương mặt Chương Khả Quân đỏ bừng, trong lòng vốn có chút buồn bã.

Chút mong đợi của huấn luyện viên, trong nháy mắt bỗng thành công cốc. Ông muốn nhanh chóng bắt đầu trận đấu, vị trí cậu ta cứ chọn bừa vậy. Đội đá chính chủ yếu tấn công, thằng nhóc này không thể phòng thủ: "Cậu đá vị trí tiền đạo đi, chịu trách nhiệm dẫn bóng là được!"

Giang Hạo mặc kệ người khác nói, đá tiền đạo thì đá tiền đạo, đều không phải là dẫn bóng sao?

Đội đá chính phát bóng đầu tiên. Thấy đối phương vừa mới phát bóng, Giang Hạo xông lên nhanh như gió, trực tiếp cướp bóng về chân của mình. Thành viên thứ hai chưa kịp đón bóng, anh đã cướp bóng chính là phạm luật.

Huấn luyện viên vẻ mặt cạn lời, Chương Khả Quân vỗ nhẹ lên trán. Đội đá chính ngớ người một lúc, cũng bắt đầu cười lên ầm ĩ, tên nhóc kia trông thế mà lại, rốt cuộc có phải đến đá không đây?

Mặc dù không ai nói năng gì, nhưng anh cũng hiểu mình đã phạm luật. Đội trưởng dự bị Nhạc Long Hiên kéo tay anh: "Bình tĩnh chút đi người anh em, phải chờ phát bóng xong mới cướp."

Hầu như mọi người không để ý, nhưng anh quan sát và nhận ra rằng, tốc độ Giang Hạo là không đùa được.

Sau khi cả đội đã cười xong, trận đấu lại tiếp tục diễn ra, lần này Giang Hạo không phạm lỗi nữa, bình tĩnh đứng ở vị trí của mình. Bởi vì không rõ về luật chơi lắm, anh cướp lấy bóng đều rất rụt rè, nhìn vào lại thấy vô cùng cùi bắp.

Khi bên đá chính liên tục cướp bóng, huấn luyện viên cũng tự thấy phục mình. May mà không để tên kia phòng thủ, không thì sẽ bị hỏng hết đội hình.

Đội trưởng dự bị Nhạc Long Hiên hăng hái chạy trên sân cả trận. Vốn là đội trưởng của đội bóng Học Viện, vậy mà sau khi Khang Bác gia nhập, anh ta liền trở thành dự bị. Xét về thực lực, nếu không có anh ta phòng thủ, đội dự bị chắc chắn đã thủng lưới, bị thua thảm hại từ lâu rồi.

Cố gắng phòng ngự hai mươi phút, khung thành cuối cùng vẫn bị công phá. Thấy các thành viên có chút buồn bã, Giang Hạo nghĩ mình phải làm gì đó.

Lần này bọn họ được phát bóng trước, Nhạc Long Hiên truyền cho Giang Hạo, sau đó bảo anh mau truyền bóng về. Giang Hạo lại không có ý này, đưa mắt nhìn xa cách năm mươi mét, thủ môn bên kia lười biếng đứng đó: "Đội trưởng, có thể sút từ chỗ này không?"

Nhạc Long Hiên bất giác gật đầu, một giây sau mới kịp nhận ra, Giang Hạo kia là muốn làm gì.

Tại vị trí này, Giang Hạo khẽ giơ chân phải lên, sút thật mạnh vào giữa trái bóng, khiến nó biến dạng mà vụt đi.

Không ai kịp nhìn ra trái bóng, chỉ phát giác ra một tia trắng đen, mơ hồ xoẹt qua, xé gió lao tới. Đến khi quay đầu lại mới thấy, trái bóng đã nằm yên trong lưới, trước sự ngỡ ngàng của tất cả cầu thủ.

Vượt qua khoảng cách hơn năm mươi mét, với một cú sút xa như vậy, Giang Hạo cảm thấy rất bình thường. Nhưng kể cả đội đá chính hay dự bị lúc này, cũng đã đều sợ hãi đến ngây người. Ngay huấn luyện viên cũng lặng người đi, tất cả cùng chung một suy nghĩ, có thể sút từ chỗ này sao?

Bạn đang đọc Tôi Có Điện Thoại Kết Nối Vạn Giới (TroeChouTim Dịch) của Thất Cư Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TroeChouTim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 298

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.