Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô tình bắt được một con cá lớn!

Phiên bản Dịch · 1636 chữ

Cả đám lưu manh đột nhiên im bặt, cổ họng nghẹn ứ như bị bóp cổ. Ngu Tố Tâm len lén nhìn qua kẽ hở ngón tay, những tưởng trước mắt sẽ là một cảnh máu me kinh khủng.

Vậy mà, một nhát đao hung hiểm như vậy lại chỉ để lại một vết lằn trắng trên tay Giang Hạo. Kinh ngạc hơn cả, chính là vết lằn ấy đã mau chóng biến mất, da đã liền lại như chưa từng xảy ra nhát chém nào cả.

Giang Hạo mạnh mẽ vươn bàn tay phải, vung một cái tát thẳng mặt Kim Mao. Hắn ta lập tức văng xa mấy mét, thanh đao cũng đã bị anh đoạt mất.

“Người anh em này, chúng tôi với tên Kim Mao ấy vốn không hề quen biết, chỉ có gần đây mới hay gặp mặt. Có thể nể tình nương nhẹ tay, chừa lại mặt mũi cho Hạ Bát tôi đây, đánh đấm để sau có được không?” Tên cầm đầu của đám lưu manh đứng ra lên tiếng, không chút do dự bán đứng tóc vàng.

“Ai thèm làm anh em với bọn mày! Tao đã nói rồi, mỗi đứa tát nhau đủ năm mươi cái, xong xuôi hẵng lượn.” Giang Hạo mặt vẫn vô cùng lãnh đạm, đôi mắt sâu thẳm giống như màn đêm, ánh tia lạnh lẽo đến kinh người.

Hai bàn tay anh hơi khẽ dùng sức, lưỡi đao lập tức gãy thành hai mảnh. Những tên lưu manh không khỏi kinh hãi, vã ra mồ hôi ướt như chuột luột.

Ngón tay Giang Hạo linh hoạt cử động, lưỡi đao một thước sắc bén như vậy, nay đã trở thành một đống sắt vụn. Bọn chúng tưởng như không thể chịu nổi, đồng loạt quỳ xuống, người run lẩy bẩy: “Cô gái, chúng tôi đã sai rồi, sau này sẽ không dám làm bậy nữa. Không bao giờ, không bao giờ làm bậy nữa!”

Kim Mao cảm thấy tình hình không ổn, lặng lẽ bò dậy lên từ mặt đất, nhanh chóng quay người bỏ chạy thục mạng. Nhưng khi chỉ chạy cách xa vài mét, cổ tay Giang Hạo đã khẽ rung lên, phi một mảnh đao đập ngay khớp gối. Tiếng xương gãy lập tức vang lên, Kim Mao thét lên như lợn bị cắt tiết.

Vốn cũng có vài tên lưu manh muốn thừa cơ chạy thoát, hai chân giờ đây lập tức mềm nhũn, ngã quỵ ra đất, kinh hãi đến mức són cả ra quần.

Những tên còn lại liền quỳ rạp xuống, tát nhau trái phải cho đủ năm mươi. Chúng đều sợ hãi tay không ngừng nghỉ, không còn dám ho he có ý trốn nữa.

Hạ Bát vừa tát, miệng vừa mếu máo: “Tôi đã sai rồi, tôi đã sai rồi. Sau này tôi không làm nghề này nữa. Tôi sẽ hối cải làm lại từ đầu!”

Từ túi quần của tên đầu sỏ, anh lấy ra điện thoại di động, bấm gọi cảnh sát. Anh cho biết có tên lưu manh đang bị truy nã, nhưng tất cả đã được khống chế, mau đến bắt giữ.

Ngu Tố Tâm cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại. Lúc này, cô mới để ý và nhận ra Giang Hạo: “Là cậu?”

“Chứ còn ai nữa! Tối nay tôi ra ngoài ăn cơm, lúc về cố ý trèo qua rào cổng, đi qua ngõ tắt để về nhà. Không ngờ lại gặp chị, xem ra chúng ta rất có duyên.” Sao bây giờ cô ấy mới nhận ra anh chứ, thật cứ như đùa vậy.

Nghe vậy, Ngu Tố Tâm cũng chẳng hề phản bác. Nếu không phải vì trời đang tối, sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô, chắc chắn sẽ bị anh phát hiện.

Trong lúc chờ đợi cảnh sát đến, mười phút này, Ngu Tố Tâm liền kể hết mọi chuyện. Sau giờ tan tầm, cô phải đón chiếc xe buýt gần đây, liền đi qua con ngõ tắt này. Vì trước nay vốn không làm sao cả, cô vẫn thường lơi là cảnh giác, kết quả là hôm nay bị tóm, rơi vào tay lưu manh như vậy.

Không lâu sau, tiếng còi xe báo động truyền đến, ánh sáng cũng tràn ngập con ngõ, cảnh sát ập tới.

“Ai đã gọi cảnh sát?”

“Là tôi!” Giang Hạo mạnh dạn giơ tay lên. Bản thân không làm gì sai trái, anh tất nhiên quang minh chính đại, đường đường chính chính mà lên tiếng.

Những tên lưu manh quỳ trên mặt đất, tên khốn Kim Mao nằm vật ra đất, tất cả đều bị cảnh sát bao vây, nằm trong tầm ngắm. Một số cảnh sát kéo Kim Mao tới, đội ngũ tiến hành xác định danh tính.

Quả nhiên, tên giết người biến thái này đang bị truy lùng cấp độ A, không ngờ lại trốn ở Bắc Kinh, ẩn nấp trong ngõ gần trường đại học. Nếu như không phải kịp thời phát hiện, e rằng hậu quả không thể lường tới.

Một vị cảnh sát vã mồ hôi lạnh, đối với Giang Hạo ông rất biết ơn, thế nhưng thủ tục vẫn phải chấp hành. Mà ông, người đứng đầu của đội cảnh sát hôm này, lại chính là cục trưởng của tổng cục cảnh sát điều tra tội phạm Bắc Kinh, Từ Hải Long.

Ông mỉm cười bắt tay Giang Hạo: “Cậu sinh viên này, cậu đã lập được đại công đấy! Tuy nhiên, theo thủ tục phải viết tường trình, phiền cậu theo tôi về đồn một chuyến. Không biết lúc này liệu có tiện? Cả cô nữa, cô gái!”

“Chúng tôi có thể đi ngay được.” Giang Hạo liền gọi cho anh em cùng phòng, sau khi nói rõ liền kêu họ ngủ trước, không cần chờ đợi anh về nữa.

Trên đường đi đến đồn cảnh sát, tinh thần thể chất đều đã mỏi mệt, khiến Ngu Tố Tâm không khỏi gà gật, mơ màng dựa vào vai Giang Hạo. Anh cảm thấy có gì không đúng, nhưng cũng chẳng biết không đúng chỗ nào.

Quá trình ghi chép diễn ra suôn sẻ, cũng không có sự việc nào phát sinh. Chỉ là cảnh sát nghĩ mãi không hiểu, anh làm thế nào khống chế bọn chúng, khiến chúng sợ hãi đến quỳ rạp xuống, nghiền nát thanh đao kia thế nào.

Tuy nhiên, đây cũng chỉ là việc nhỏ nhặt, không muốn làm anh phải khó xử. Hơn nữa, tội phạm truy nã mức báo động, cuối cùng cũng đã bị bắt giữ. Bọn họ thưởng anh năm mươi vạn, hẹn mấy ngày nữa tới lấy.

Còn vì sao thưởng nhiều như vậy, là vì tên tội phạm Kim Mao kia, đã giết cả thảy mười ba mạng người, truy nã năm năm vẫn biệt tích. Cũng chẳng ai ngờ đến, hắn lại trốn quanh khu đại học, nơi mà cảnh sát không tìm tới.

Anh cũng không có ý rình rập, vậy mà lại tự dưng vớ được, xem ra vận khí cũng không tồi.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, đồng hồ đã chỉ chín giờ tối. Ngu Tố Tâm sơ cứu vết thương xong, kể ra cũng không còn vấn đề. Trên đường đi trở về trường học, bụng cô lại kêu lên òng ọc.

“Xem kìa, hình như ai đó đói bụng rồi. Chúng ta kiếm quán nào ăn đi!” Giang Hạo nở nụ cười trêu trọc.

Ngu Tố Tâm thấy rất xấu hổ: “Cũng được. Để tôi mời cậu.”

“Không sao đâu. Hôm nay chị bị một phen hú vía rồi. Để tôi mời chị.” Giang Hạo khẽ xua tay.

Vừa lúc xuống xe, không khí ngoài trời rét đến đột ngột, cô không nhịn được lại khẽ rùng mình. Giang Hạo chỉ mặc một manh áo cộc, nhưng trong người anh một thân Thần Lực, vốn dĩ không biết giá rét là gì.

Trong lúc thế này, anh lại không thể cởi chiếc áo cộc khoác lên người cô, nghĩ nghĩ một lúc liền nắm lấy tay cô. Ngu Tố Tâm tay còn băng bó, lập tức giãy giụa vùng vằng gỡ ra, chỉ tiếc sức lực yếu ớt như vậy, cố mãi cũng không thể thoát khỏi.

Bỗng nhiên, cô chợt cảm thấy một nguồn năng lượng ấm áp kì lạ, mạnh mẽ tỏa ra từ tay Giang Hạo. Cô dường như không còn thấy lạnh nữa, đôi mắt lấp lánh đầy vẻ kinh ngạc: “Cái này có phải là nội công trong truyền thuyết không?”

“Không phải.”

“Vậy nó là cái gì? Không phải trong truyện kiếm hiệp đều viết vậy sao?” Cô lại càng lúc càng hiếu kì, nhất định phải tìm được đáp án.

“Đây chính là Thần lực, chị nhớ phải giữ bí mật giúp tôi.” Giang Hạo đột nhiên ghé sát tới, nói bằng thứ giọng hết sức bí ẩn.

“Vậy nghĩa là, cậu nghe được lời cầu nguyện của tôi, nên đã lập tức đến giúp tôi sao? Giống như thần linh ấy phải không?” Ngu Tố Tâm trợn mắt kinh ngạc. Giang Hạo buông nhẹ tay cô, thân thể cô lại vẫn còn ấm áp.

“Chị đã biết rồi, tôi cũng chẳng giấu diếm nữa. Nếu như thần linh thật sự tồn tại, tôi chính là vị thần duy nhất trên thế giới này.” Giang Hạo bày ra bộ dạng nghiêm túc, trông tâm tình cô có vẻ rất vui.

Sau khi ăn tối, anh đưa cô trở về phòng ngủ, rồi trao đổi qua phương thức liên lạc.

Khi Ngu Tố Tâm mở băng thay gạc, miệng vết thương lớn nơi bàn tay cô đã lành lặn hẳn. Cô vẫn không khỏi bàng hoàng kinh ngạc.

Bạn đang đọc Tôi Có Điện Thoại Kết Nối Vạn Giới (TroeChouTim Dịch) của Thất Cư Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TroeChouTim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 307

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.