Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng đá đúng là quá nguy hiểm!

Phiên bản Dịch · 1565 chữ

Chương Khả Quân đứng bên biên cũng hết sức bất ngờ, hai mắt liền lập tức đỏ hoe. Phải chăng, anh thật sự chính là cứu tinh của đội bóng?

Nhạc Long Hiên sững sờ đến ngây người. Thất thần một lúc, anh cùng cả đội tiến bên Giang Hạo, cả đám hò reo ăn mừng ầm ĩ.

Đối với thành viên của đội bên kia, phần đông bọn họ cũng muốn góp vui, nhưng đương nhiên phải nể mặt Khang Bác. Hắn thấy Giang Hạo nổi bật hơn mình, tức tối cuộn tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi kêu lên ken két.

Kế tiếp là bên đá chính tấn công, Nhạc Long Hiên phân phó Giang Hạo: “Nhiệm vụ của cậu chính là sút bóng vào cầu môn. Mọi việc còn lại để chúng tôi lo, tất nhiên nhớ là không được dùng tay.”

Giữ bóng dưới chân, Khang Bác cười cười khiêu khích Giang Hạo: “Có giỏi thì đến đây cướp bóng!”.

Những thành viên khác nhanh chóng dạt ra, mọi sự chú ý đổ dồn vào họ. Thành viên dự bị cũng muốn tiến lên, nhưng tình huống này họ đành đứng lại, tự giác phòng thủ ngay tại chỗ mình.

Giang Hạo cũng biết hắn vốn không có ý gì tốt, nhưng anh chẳng buồn tính toán nữa: “Vậy thì để tôi tới cướp vậy.”

“Tới đây, tới đây.” Khang Bác gương mặt mang điệu cười, dưới chân dẫn bóng lượn qua lại.

Giang Hạo nghe vậy lập tức tiến tới. Vì anh không có kỹ thuật chuyên nghiệp, Khang Bác liền dễ dàng kéo bóng về. Giang Hạo mới luồn lách lấy bóng, bày ra tư thế vô cùng điệu nghệ, cứ thế gạt bóng cướp luôn đi.

Vậy là hắn đã để mất bóng, đây vốn là chuyện chưa từng xảy ra. Khang Bác hai mắt đỏ bừng lên, không hề do dự tiến gần Giang Hạo. Anh đang còn trong tư thế giữ bóng, hai chân vốn có chút chông chênh, cơ thể cũng chưa kịp phản ứng, cẳng chân lập tức bị đạp mạnh.

Đám đông hò hét đầy kinh hãi, hai người đã nằm vật ra đất. Giang Hạo đang từ từ bò dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khang Bác. Bắp chân anh vốn bị rách rất to, thật may đã nhanh chóng lành lại.

Tên này hẳn muốn anh tàn phế. Dù không hiểu nhiều về bóng đá, anh cũng biết hành động như vậy, vốn dĩ là nguy hiểm thế nào.

Khang Bác đứng lên như không có gì, vẫy tay chạy lại vị trí đội mình, làm mặt phớt lờ không nhìn Giang Hạo.

Chương Khả Quân đã chạy ngay tới, nhìn chân Giang Hạo mặt như sắp khóc, thật may là anh không có bị thương: “Cậu nên cẩn thận chút đi chứ! Nếu cậu mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ áy náy đến chết mất.”

Anh không trả lời, chỉ khẽ đứng dậy đầu hơi cúi xuống, tự hứa sẽ không có lần sau.

Đến lượt đội dự bị tấn công, Giang Hạo đón được bóng lúc sau, lại không có đồng đội nào ở đó, anh đành tự mình dẫn bóng đi, tiến sâu vào phần sân đối thủ.

Đứng đối diện với Khang Bác lúc này, cơ hội cuối cùng cũng đã đến: “Anh chẳng phải giỏi cướp bóng sao, ngon thì lại đây đấu với tôi nào!”

Trái bóng đã vượt qua nhưng chân Khang Bác không có rút lại. Nếu bị vấp ngã vào lúc này đây, Giang Hạo chân không gãy cũng sẽ bị thương, cơ thể xây xước vô cùng nghiêm trọng.

“Cẩn thận!” Chương Khả Quân hét lên thất thanh, đôi mắt nhắm nghiền không dám quan sát.

Còn có tiếng hô của Nhạc Long Hiên, những thành viên khác đều đang khiếp sợ, họ đều không kịp trở tay làm gì.

Là tự mày chuốc lấy, đừng hòng sống tốt!

Ngay cả khi Giang Hạo bị mù, anh cũng liền có thể thấy được, đối phương vốn không có ý tốt, chắc rất muốn khiến anh tàn phế.

Anh khẽ nghiến răng, chân hơi dùng sức, đất đã lõm xuống thành một hố, thân thể nhẹ nhàng nhảy vọt lên, vượt qua chân Khang Bác ngáng đường, tiếp tục dẫn bóng về phía trước.

Khang Bác dồn hết sức vào chân, hắn vốn là muốn Giang Hạo tàn phế. Nhưng lần trước hắn đạp mạnh anh, rồi lần này anh lại tránh được, có thể thấy Giang Hạo anh đây, vốn dĩ không tầm thường chút nào.

Lúc này, hắn mới cảm thấy chân có vấn đề, trong lòng thầm kêu lên không ổn. Không may thay, mọi chuyện lại diễn ra quá nhanh. Theo quán tính, chân hắn do dùng sức quá mạnh, cẳng chân đã bị vung quá đà, lập tức truyền tới tiếng kêu thảm thiết.

Giang Hạo ngây ngốc quay đầu lại. Khang Bác nằm đau đớn ôm chân, lăn qua lăn lại trên mặt đất, chắc hẳn chân hắn đã gãy rồi.

Cốt truyện lại đi lệch kịch bản, thành viên hai đội vô cùng sửng sốt. Đáng lẽ Giang Hạo mới phải nằm đó, vậy mà thế nào lại thành Khang Bác, chẳng lẽ bọn họ đang ảo giác sao?

“Mau gọi cấp cứu! Gọi luôn nhân viên phòng y tế tới!” Huấn luyện viên lên tiếng.

Mọi người rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần. Phải gọi điện thoại, gọi điện thoại. Phải trấn an Khang Bác, trấn an Khang Bác. Ngay cả Giang Hạo cũng thò mặt lại gần, ghé sát tai hắn thấp giọng nói: “Bóng đá đúng là quá nguy hiểm, động tí là gãy chân vậy sao? Anh thế nào lại bất cẩn vậy chứ?”

Huấn luyện viên tìm lại băng ghi hình quan sát. Sau khi chắc chắn anh không có lỗi, ông mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, là do Khang Bác tự làm tự chịu. Nhớ lại hắn từng chấn thương đồng đội, ông không nhịn được kêu lên vài tiếng: “Quả báo! Đúng là quả báo!”

Hơn mười phút sau, xe cứu thương đã rầm rộ đi tới. Bác sĩ, y tá khênh hắn ta đi, nhưng không một ai theo hắn vào viện.

“Bóng đá đúng là quá nguy hiểm!”Giang Hạo cảm khái nhìn theo chiếc xe, bày ra vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Nhạc Long Hiên đến cạnh huấn luyện viên: “Thầy nên giữ tốt tấm băng ghi hình này, sau này cũng tránh gây ra điều tiếng.”

“Cũng nên đưa cho cậu ta bản sao.” Huấn luyện viên suýt nữa đã quên, nếu bị ai đó hủy đi thứ này, ông cũng không biết làm sao ăn nói. Để cho sau này ba mặt một lời, ông vẫn là nên nhắc nhở Giang Hạo.

Lúc này, trận đấu vẫn chưa thể tiếp tục, huấn luyện viên cũng chưa tính toán gì.

Sau khi Giang Bác đã rời đi, trận đấu cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Giang Hạo cũng không cướp bóng nữa, phong độ lại không hề giảm sút. Anh cứ đá, rê, dẫn, truyền, khiến cho đội bạn không ngừng than khổ.

Sáu mươi phút thi đấu kết thúc, Giang Hạo ghi bàn được năm quả. Nếu như anh không mắc phải việt vị, số bàn thắng sẽ lớn hơn nhiều.

Huấn luyện viên hoàn toàn quên Khang Bác. Ông đang nghi ngờ anh, Giang Hạo, liệu có phải Saitama không? Chỉ cần tập luyện chăm chỉ chút, đừng nói là qua được vòng hai, vòng ba vòng bốn chỉ là chuyện nhỏ.

Ngay khi lại nhìn phía Chương Khả Quân, ông cũng hài lòng giơ ngón tay cái: “Khả Quân, cô đã tìm ra một vị mãnh tướng!”

“Thật ra tôi cũng muốn thử xem, cậu ta nói không biết đá bóng, đúng là không đáng tin gì cả!” Chương Khả Quân cũng rất phấn khởi. Nếu cả đội vào được chung kết, tiền chia sẽ lên tới mấy ngàn.

Sau khi kết thúc trận đấu tập, huấn luyện viên hết lời khen ngợi anh, đồng thời chỉ ra những nhược điểm. Giang Hạo cũng khiêm tốn tiếp thu, gương mặt rất lễ phép hài hòa.

Thế nhưng sau khi gia nhập đội, Giang Hạo mới thấy môn thể thao này, thật đúng là quá mức nguy hiểm!

Huấn luyện viên không ưa Khang Bác, chỉ là ông không có quyền chọn lựa, cũng không thay đổi được điều gì. Ông cố ý nói với Chương Khả Quân: “Khả Quân, cô là quản lý của đội bóng chúng ta, nên quan tâm tới tinh thần cầu thủ. Mấy ngày nay chú ý Giang Hạo, đừng để cậu ta cảm thấy áp lực.” Cái đó gọi là mỹ nhân kế.

Giang Hạo áo sống đẫm mồ hôi, nhanh chóng thay quần áo của mình. Lúc này anh mới nhớ ra quần áo, vốn dĩ chính là đồ đi mượn, cứ thế trả lại cũng thật xấu hổ.

“Học tỷ, hay tôi đem về giặt sạch rồi trả chị?”

“Không cần, tôi mang về tự giặt cũng được. Chỉ sợ cậu giặt lại không sạch.” Chương Khả Quân nói rồi cầm lấy bộ quần áo, toàn bộ đều ướt đẫm mồ hôi, bốc lên mùi đàn ông nồng nặc.

Bạn đang đọc Tôi Có Điện Thoại Kết Nối Vạn Giới (TroeChouTim Dịch) của Thất Cư Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TroeChouTim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 255

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.