Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bi kịch của Hạ Bát

Phiên bản Dịch · 1397 chữ

Lúc xuống xe, Giang Hạo đã sớm trở lại bình thường.

Anh nhanh chóng bắt chiếc taxi trở về trường. Vì đã nửa ngày chưa ăn uống gì, anh liền cảm thấy có chút đói bụng.

Đi loanh quanh tìm kiếm một hồi, anh vào một tiệm đánh chén tô mì, lại có cảm giác ai đang nhìn mình, ngó quanh tứ phía không thấy ai cả.

Sau đó, anh xuống phố đi dạo mua sắm, những quần áo cũ đều chật cả rồi.

Từ buổi tối hôm cảnh sát đến, rất ít ai qua lại ngõ này, ngay cả ban ngày cũng không bóng người.

Giang Hạo vốn cũng không sợ gì cả, anh nghênh ngang một mình một lối, đi tắt qua ngõ để về trường học.

Khỉ Ốm thấy anh hết sức vui mừng, thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy, đúng là thích hợp ra tay động thủ, cho rằng anh đang chui vào chỗ chết.

Hắn vội vàng gọi điện thoại cấp báo, Hạ Bát liền mau cho người tới, mai phục ngay phía trước Giang Hạo, đứa nào đứa nấy tay cầm côn sắt, thanh thép sẵn sàng.

Vừa mới đi được một đoạn qua ngõ, Giang Hạo đã nhận thấy điều bất thường. Phải chăng là anh đã quá lo xa? Chẳng phải Hạ Bát đã bị bắt vào nhà giam rồi sao! An toàn như vậy, chắc không có tên lưu manh nào đâu.

Đi thêm mấy bước, cảm giác bất an càng lúc càng lớn, chắc chắn có kẻ muốn phục kích anh. Giang Hạo trong lòng cũng thầm tính toán, bày ra bộ dạng bình thản bước đi, thực chất các cơ đều đã căng lên, đang trong tư thế chuẩn bị ra đòn.

Đã qua nửa ngõ, không xa phía trước, anh đã nhìn thấy cổng trường đại học.

Hai luồng gió lạ từ đâu vút tới, tung chiêu đánh mạnh vào bắp chân anh. Hung khí chính là hai thanh thép dài, sau khi đập tới liền bị biến dạng. Chúng hết nhìn nhau lại nhìn thanh thép, tay cầm không khỏi có chút run run.

“Chất lượng thép bây giờ đều kém vậy sao?” Giang Hạo thở dài nhặt một thanh thép bị méo mó lên.

Một tên lưu manh đứng ngay sau anh, đột ngột nhào tới chuẩn bị cho anh một cú đau đớn. Anh quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, hắn liền cười to: “Đại ca, xem em đây!” Nói rồi phang thanh thép qua.

Giang Hạo cầm lên thanh thép trong tay, tùy tiện uốn thẳng thanh thép trở lại. Rồi quay lại đỡ bên kia một đòn, hai thanh thép cùng va mạnh vào nhau, lập tức méo mó xoắn thành một khối: “Chất lượng đúng là rất tồi.”

Hạ Bát phía sau lấy ra dao rựa, lặng lẽ đi lên. Vì hôm trước đó trời lại khá tối, hắn không nhìn ra được mặt Giang Hạo, nên giờ lại tính bất ngờ đâm anh, xem ra lần trước vẫn chưa có chừa.

Khoảnh khắc hắn ta vung dao đâm xuống, Giang Hạo liền giơ ngón tay kẹp lấy, chuẩn xác giữa ngón là lưỡi dao kia. Mặc cho Hạ Bát cố sức rút ra, lưỡi dao vẫn không nhúc nhích tý nào.

“Chà, nhanh như vậy đã gặp lại mày rồi! Chúng ta đúng là rất có duyên!” Giang Hạo nháy mắt bỡn cợt Hạ Bát.

Mắt hắn mở to, tim đập loạn xạ. Hạ Bát ngước lên nhìn mặt của anh, nhận ra đường nét quen thuộc của kẻ đáng sợ hôm nọ, hắn thầm nghĩ: “Chết chắc rồi!” Hai chân hắn lập tức mềm nhũn, nhanh chóng liền quỳ sụp ngay xuống.

Đối với các anh em của hắn, đa phần chúng không hiểu chuyện gì. Một vài tên có mặt hôm đó, liền lập tức quỳ rạp cả xuống, tay tự giác tát vào mặt nhau.

Sau vài phút, nhìn rõ gương mặt của từng người họ, toàn là một lũ du côn não tàn, Giang Hạo liền thấy vô cùng chán ghét: “Đến đây nào, cầm cả vũ khí lên!”

Cả đám lưu manh luống cuống làm theo, ngay cả Hạ Bát cũng vác đao đến, theo lời Giang Hạo tạo thế tấn công, không biết là anh tính làm trò gì.

Sau khi chia bọn chúng thành hai nhóm, chỉ đạo bọn chúng vào thế tấn công, anh cho hai nhóm đứng đối diện nhau, trông như là đang chuẩn bị nghênh chiến.

Khi đã chỉnh trang lại một chút, Giang Hạo nhìn vào thành phẩm của mình đầy vẻ hài lòng, xong xuôi móc túi một tên lưu manh, lấy ra điện thoại rồi bảo với hắn: “Gọi cảnh sát đi!”

Cảnh sát nghe báo có vụ cướp bóc, lập tức khẩn trương đến ngay hiện trường. Chứng kiến cảnh tượng hết sức khó hiểu, lại còn có cả Hạ Bát đứng đó. Hắn đã có nhiều tiền án hình sự, mới được thả ra có mấy ngày nay, hắn thế nào lại làm càn ngay được, lần này muốn ra e là không dễ.

Sau đó liền quan sát hết bọn chúng, bắt gặp Giang Hạo cũng đang đứng đó, cảnh sát thầm chia buồn cho chúng, thế nào lại xui xẻo đến vậy.

“Giang Hạo, tiền thưởng lần trước anh không đến nhận à?” Viên cảnh sát đi đến chào hỏi.

“Cục cảnh sát ở đây đúng là, đã là thời buổi nào rồi chứ! Các anh cứ chuyển khoản cho tôi, vậy không phải nhanh hơn nhiều sao? Vả lại tôi cũng không danh hiệu. ca ngợi như thể anh hùng vậy đâu, phiền lắm!” Giang Hạo e ngại nhún vai lắc đầu.

“Được, vậy tôi về chuyển lại lời anh.” Viên cảnh sát vỗ vỗ vai anh, nói rồi áp giải lũ du côn, nhanh chóng đem bọn chúng rời đi.

“Này, người anh em, lần này đừng có thả ra dễ thế, lần sau tôi không nể nang nữa đâu.” Giang Hạo phía sau lớn tiếng nói theo.

Đối phương bấm còi nói với theo anh: “Yên tâm, ít nhất một năm, được thả mà còn tái phạm thì anh cứ việc đánh đấm thoải mái!”

Sau khi xe cảnh sát đi rồi, mặt Giang Hạo trở nên thâm trầm. Theo như lời Hạ Bát đã nói, thì có người muốn đánh gãy chân anh. Vốn cứ tưởng rằng chính là Khang Bác, nhưng hóa ra đó lại là Âu Long, xem ra hắn ta chó cắn chưa chừa, lại muốn anh giáo huấn lần nữa.

Anh trở lại trường, vừa đi vừa nghĩ cách trả thù.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Anh quay đầu nhìn, ra là Chương Khả Quân: “Người đẹp, chị không sợ dọa chết người ta sao?”

“Đừng có đánh trống lảng, chắc chắn là cậu đang tính toán làm chuyện xấu!”Chương Khả Quân gay gắt nói, khiến cho Giang Hạo có chút chột dạ. Chẳng lẽ mặt anh biểu hiện rõ vậy sao?

“Đúng vậy, tôi đang nghĩ, nếu như tôi mời chị ăn tối, liệu có thể có một đêm vui vẻ không?” Giang Hạo nói rồi liền mỉm cười đắc chí, ăn trọn cái tát từ đôi bàn tay ngọc ngà của cô.

Tại sở cảnh sát, Hạ Bát đang bị nhốt chờ thẩm vấn, hắn thấy đàn em liền rất tức giận.

“Không phải tao kêu chúng mày điều tra rõ sao? Thích ngồi bóc lịch cả lũ lắm hả?”

“Em cũng không nhận ra, hôm đó tối vậy, sao có thể nhìn rõ gì được. Hơn nữa, ở trường hắn vốn dĩ rất tầm thường, thậm chí còn nghèo khố rách áo ôm, đâu ngờ được hắn lại lợi hại thế!” Khỉ Ốm làm ra bộ mặt ấm ức.

“Haiza…” Hạ Bát thở dài: “Xem ra là trời đang phạt chúng ta. Sau này được thả phải kiếm việc gì làm ăn lương thiện, nếu như tiếp tục làm cái nghề này, chỉ e cái mạng cũng không giữ được.”

Nhớ tới cái lúc Giang Hạo làm méo các thanh thép cứng, bọn chúng liền thấy xem ra lưu manh đúng là nguy hiểm, không nhịn được gật đầu lia lịa, sau này chắc chắn làm người tử tế.

Bạn đang đọc Tôi Có Điện Thoại Kết Nối Vạn Giới (TroeChouTim Dịch) của Thất Cư Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TroeChouTim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 243

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.