Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ hèn nhát và người anh hùng

Phiên bản Dịch · 1620 chữ

Dư Thi Vũ đã nhắm mắt lại, cô không dám nhìn những chuyện đau lòng này. Ngay sau đó, cô nghe được tiếng gầm gừ từ sau, vừa giống như của con người, vừa giống như không. Khi cô mở mắt, Giang Hạo đã đứng chắn trước mọi người.

Ngay trong thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Giang Hạo lại chẳng quan tâm gì khác, trực tiếp ra lệnh đàn sói đứng yên, gầm gừ chạy đến, nhanh chóng đứng chắn trước mặt các nữ sinh.

Chân phải anh đạp lên đầu con hổ, cánh tay mạnh đập vào đầu hai con, mạnh mẽ cản lại ba con hổ dữ.

Sau khi tạo thế đứng vững, Thần lực toàn thân mãnh liệt trào ra, hổ Đông Bắc nặng tới ba trăm cân, lại bị anh một tay ném xuống. Đối mặt với cái giống quái vật này, mấy con hổ dữ cẩn thận lùi sau, rồi lại nhanh chóng lại lao về phía trước.

Hai bên cách nhau vẻn vẹn nửa mét, trừng mắt nhìn nhau thoáng qua một hồi, thoạt trông Giang Hạo như con thú dữ bị chọc giận vậy.

Mắt anh trợn trừng, miệng há rất to, từ trong cổ họng phát tiếng gầm gừ, hai tay nắm chặt, cứ vậy đối mặt với mấy con hổ, cơ bắp căng cứng, dũng mãnh vô cùng.

Con hổ há ngoạc mồm đến gần, Giang Hạo lại không chút do dự, gầm lên một tiếng mà nghênh đón, thời điểm cách nhau chỉ hơn mười cen-ti-mét, một người một hổ bất chợt dừng lại.

Không khí dường như đang ngưng đọng, nữ sinh che miệng không dám thở, chỉ sợ bản thân kêu lên vài tiếng, cái mạng này coi như xong đời.

Những cô gái này nuông chiều từ bé, chưa bao giờ phải nếm đau khổ gì, đây là lần đầu các cô biết được, hóa ra con trai có thể phóng khoáng, dũng cảm, mạnh mẽ đến như vậy.

Dư Thi Vũ bắt đầu bình tĩnh lại, lần lượt kéo những cô gái trên đất, cho dù hai chân cô vẫn run rẩy, nhưng ít ra cô có thể hoạt động.

Về phần những vết bẩn bám trên người, so làm sao được với vài mạng người, các cô biết vậy tự dìu nhau lên, căng thẳng theo dõi Giang Hạo hành động, trong lòng lại có hơi áy náy, nhưng hơn cả là sự sùng bái.

Hơn ba mươi nữ sinh, thêm cả hai mẹ con kia, chen lấn ở trong khu tam giác nhỏ hẹp phía sau Giang Hạo. Thêm vào đó, đàn sói ở cách đó không xa, mãi mà vẫn không chịu rời đi, lúc nào cũng có thể uy hiếp đến tính mạng mọi người. Trên thực tế, thời điểm này, Giang Hạo cơ bản đã nắm được ưu thế rồi.

Con hổ gầm gừ với anh vài phút, nhiều lần thăm dò không có kết quả, nó chợt bắt đầu lùi về phía sau. Sau khi lui đến khoảng hơn mười thước, nó lặng yên quay người biến mất tăm. Sau đó đàn sói cũng rời đi theo. Đối với những loài động vật hoang dã, chúng căn bản sinh tồn theo cách, không đấu với những sinh vật nào, khi chúng không nắm chắc phần thắng.

Thấy chúng biến mất ngay trước mặt, Giang Hạo vẫn duy trì trạng thái, cảnh giác nhìn ra khắp xung quanh, đến khi xác định chúng đã đi, anh mới sờ nhẹ lên yết hầu, ngồi bụp ngay lên trên mặt đất, miệng thở gấp những tiếng hổn hển, sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi. Tuy nói năng lực điều khiển thú này, lại có thể chỉ huy Yêu thú cấp thấp, nhưng không ai lại dám đảm bảo rằng, hổ thấp kém hơn Yêu thú cấp thấp, cũng may sự thật đã được chứng minh, xem ra Thần Thú rất đáng tin cậy.

Thấy anh ngồi đất, há miệng thở dốc, rất nhiều nữ sinh nhớ lại lúc nãy, anh trong dáng vẻ dũng mãnh như vậy, nghĩ lại liền có chút ngây người.

Vào thời điểm các cô yếu ớt, tuyệt vọng, bi quan nhất, một người nam sinh xuất hiện trước mắt, cứu sống các cô, lúc này liền không ít người nghĩ, thầm mong được lấy thân báo đáp. Có lẽ đời này, các cô rất khó để yêu thêm một ai khác được nữa.

Người của đội cứu hộ đã đến, trong lúc hộ tống mọi người đi, hổ và đàn sói lại đều đã cùng quay về chuồng, nghỉ ngơi sau một chuyến đi dạo. Còn kẻ đã mở chuồng cho đám thú, cho đến nay vẫn chưa tìm được, rất có khả năng tất cả việc này, vốn là có kế hoạch từ trước.

Đây đúng là "lúc đi hết mình, lúc về hết hồn", đúng là một chuyến đi thất bại.

Về phần tên đẹp trai kia, hắn đã cùng vài tên nam sinh rời đi trước đó, nhìn thấy Giang Hạo sắc mặt trắng bệch, gầm gừ quá lâu nên cổ rất đau, nói chuyện trao đổi cũng rất khó khăn.

"Mọi người cũng đừng có đi dạo nữa, trước tiên về trường nghỉ ngơi thật tốt, chuyện này cũng chỉ là tai nạn thôi, coi như chúng ta quả thật không may. Ngoài ra nhớ giữ bí mật giúp tôi, tôi cũng không muốn lên trang nhất của tờ báo nào đâu!" Giọng nói anh khàn khàn khó nghe, nhưng trong mắt của các cô nữ sinh, đó chẳng khác nào một lời sấm truyền, vốn là của trời xanh giáng xuống cả.

Vẫn có rất nhiều du khách tụ tập trước cửa ra vào, chắc là họ không gọi được xe, Dư Thi Vũ cũng lấy máy gọi xe.

"Anh không sao chứ?"

"Không sao, cổ họng hơi rát thôi!" Giang Hạo thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như trước.

Anh khiến cô nhớ lại ngày đó, vào lần đầu tiên cô gặp Giang Hạo, anh vẫn còn trong tình trạng yếu ớt, đứng trước mặt cô còn hơi ngại ngùng, vậy mà lại có sức mạnh lớn vậy.

"Nếu không có anh, có lẽ hôm nay chúng ta đã chết hết rồi!" Có người từ đâu lại gần nói.

"Nếu anh không bận, buổi tối tôi mời anh ăn cơm?" Một cô gái nhanh nhảu lên tiếng.

"Đã xảy ra những chuyện như vậy, mọi người vẫn nên mau chóng trở về, thu xếp nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Bằng không, buổi tối rất dễ lại gặp ác mộng, cố gắng trấn an tinh thần mình lại." Giang Hạo từ chối lời mời của cô, thuận tiện đưa ra một chút ý kiến. Thực tế, anh nói vậy là để lấp liếm, chứ cơ thể anh cũng không sao cả.

Nhìn anh dáng vẻ có hơi mỏi mệt, đám con gái cũng không nói gì nữa, thỉnh thoảng có người đưa nước cho anh.

Về phía hai mẹ con được Giang Hạo cứu, họ dẫn theo một người đàn ông, dáng vẻ vội vàng lập tức đi tới. Sau khi nhìn thấy rõ vị ân nhân, người đàn ông đã vội vã quỳ xuống, liên tục dập đầu bái lạy: "Cảm ơn ân nhân, nếu hai mẹ con họ có mệnh hệ gì, tôi cũng không thể sống tiếp được nữa!"

Nói rồi lại kéo cô bé gái qua: "Nhanh dập đầu lạy chú đi, cảm ơn chú đi con!"

Giang Hạo liền giật mình sửng sốt, vội cúi xuống người đàn ông nọ: "Mau đứng lên đi, không cần như vậy, tôi chỉ làm việc con người nên làm mà thôi!"

Lúc này, Dư Thi Vũ nhận ra Giang Hạo, vẫn là Giang Hạo được cô nhặt về vào một ngày nọ, không nhịn được liền bất giác bật cười, đẹp đến không lời nào tả xiết.

Vất vả đỡ ba người đứng dậy, sau khi anh liên tục can ngăn, người đàn ông để lại danh thiếp, vô cùng cảm động đưa hai người nọ nhanh chóng gái rời đi. Bé gái xa rồi vẫn vẫy tay anh, Giang Hạo cũng vẫy tay chào lại cô.

Thấy bọn họ đã rời đi xa, Giang Hạo gương mặt khẽ mỉm cười, tâm tình lập tức trở vui vẻ, tiện tay vứt danh thiếp vào thùng rác.

"Sao không xem?"

"Tôi cứu hai mẹ con cô ấy, là bởi không đành lòng nhìn bọn họ chết trong miệng sói, chứ không phải vì muốn họ báo đáp. Giống như khi tôi cứu các cô, cũng không có ý gì đặc biệt cả, chỉ đơn giản không muốn để các cô, chết dần chết mòn ngay trong miệng hổ!" Giang Hạo liền lười biếng ngồi xuống, khôi phục lại phong thái lúc đầu.

Dư Thi Vũ gọi được xe khách, lập tức đưa sinh viên về trường, Giang Hạo giữa đường lại xuống xe.

Sau khi vừa mới trở về trường, các cô bắt gặp tên đẹp trai kia, cùng với vài tên bạn học đứng chờ, nét mặt tràn ngập sự áy náy: "Thi Vũ, các cậu không có việc gì thì tốt quá, tôi đang định tìm người cứu đây!"

"Thế cơ à, vậy thì tôi phải cảm ơn cậu rồi!" Dư Thi Vũ cười cười, xoay người rời đi.

Những nữ sinh khác nhốn nháo rời đi, nhìn thấy mấy tên nam sinh trước mặt, họ liền cảm thấy vô cùng chán ghét.

Những tên cầm thú ở trước mặt này, so với thú dữ còn đáng sợ hơn, khiến cho các cô bất giác rùng mình.

Bạn đang đọc Tôi Có Điện Thoại Kết Nối Vạn Giới (TroeChouTim Dịch) của Thất Cư Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TroeChouTim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 220

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.