Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được người đẹp mời đi ăn cơm

Phiên bản Dịch · 1584 chữ

Tiếng chuông tan học vang lên, Giang Hạo duỗi thẳng người cho đỡ mỏi lưng rồi đứng dậy.

Lão đại Khương Nghiêm bên cạnh đột nhiên chọc anh một cái: "Lão tam, mau nhìn kìa, người đẹp kìa, Dư Thi Vũ đó!"

Anh ngẩng đầu nhìn về cửa lớp, quả nhiên có Dư Thi Vũ yêu kiều xinh đẹp đang đứng ngay đó, ngó đầu vào lớp học nhìn quanh: "Khéo cô ấy tới tìm em đấy!"

Khương Nghiêm khinh thường lườm anh một cái: "Lão tam, không phải đại ca anh khoác lác gì đâu, cơ mà nếu chú quen được Dư Thi Vũ, đại ca anh mang cơm cho chú một tuần luôn, nếu không thì chú phải mua cơm cho mọi người một tuần, chơi không?"

Lão nhị và lão tứ cũng hùa theo, Giang Hạo cười cười đồng ý. Dư Thi Vũ lại đang vẫy tay với anh, mấy bạn học phía trước cũng hô to: "Giang Hạo có người tìm!"

Ba người anh em trong túc xá trợn mắt há mồm, nhìn theo Giang Hạo đang đi ra ngoài. Sau đó, họ thấy Dư Thi Vũ mỉm cười đập nhẹ Giang Hạo một cái, chắc chắn là kiểu liếc mắt đưa tình của mấy đứa yêu nhau.

"Lão nhị, chú véo anh một cái xem, có phải là anh gần đây thiếu ngủ nên mới xuất hiện ảo giác không?!" Khương Nghiêm nghệt ra có hơi sửng sốt.

Còn lão nhị Cổ Ba thì đã sắp khóc : "Nữ thần của tôi, sao em lại yêu cái thằng súc vật lão tam này chứ!"

"Nhị ca, nữ thần của anh không phải Chương Khả Quân sao, từ bao giờ lại thành Dư Thi Vũ rồi?!" Lão tứ Tô Kiến Hạo nghi hoặc hỏi.

"Ban nãy, vừa mới gặp anh đã phát hiện mình yêu cô ấy mất rồi, không tin thì anh đi ngăn lão tam lại đây!" Cổ Ba nghiến răng nghiến lợi đứng dậy.

Khương Nghiêm đá vào mông anh ta một cái: "Đêm qua chú còn nằm mơ thấy chị Yui Hatano cơ mà, sao bây giờ đã thay lòng đổi dạ rồi? Thật chán chú quá!"

Đi dạo ngoài hành lang với nhau, Giang Hạo cũng bất ngờ vì Dư Thi Vũ tới tận cửa lớp: "Sao vậy, cô không sợ tạo scandal à?"

"Đằng nào cũng vậy, nếu có scandal thật thì cứ để vậy đi!" Những lọn tóc đẹp đẽ của cô khẽ lướt qua gương mặt của Giang Hạo, mang theo một hương thơm ngọt ngào.

Không biết rồi sẽ có bao người mắng anh, là đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Mà người đẹp trai tên là Trần Uy đã mời cô đi ăn cơm mấy ngày, đáng tiếc vẫn chưa lần nào thành công. Tuy nhiên hắn vẫn chưa bỏ cuộc, nếu chỉ một lần mà đã thành công, thì đây cũng không phải là dạng hắn thích. Hắn như thường lệ cầm bó hoa tươi đứng cuối hành lang, chờ Dư Thi Vũ lát nữa sẽ xuống.

Quả nhiên đang xuống, hắn mỉm cười ôn hòa , bước nhanh về trước những hai bước, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại. Giang Hạo đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, suy nghĩ đầu tiên của hắn lúc này, là sao thằng nhóc này vẫn chưa chết.

Sau đó hắn liền cảm thấy tức tối, Dư Thi Vũ luôn lạnh lùng với hắn, vậy mà lại cười nói với tên này, tại sao chứ?

Trần Uy càng nghĩ càng thấy tức giận, hắn cầm bó hoa chắn trước mặt cô, vẻ mặt nửa buồn nửa giận nhìn cô.

"Dư Thi Vũ, hóa ra cô vì thằng rẻ rách này mà nhiều lần từ chối tôi sao?"

Hắn đột nhiên lại từ đâu xuất hiện, không khỏi khiến cho cô giật mình, chưa hiểu chuyện gì đã bị chất vấn. Điều này khiến cô có hơi khó chịu.

Sinh viên tan học ngang qua liền lập tức đứng lại, xúm lại thành vòng tròn vây quanh, xì xào bàn tán, có người còn gọi bạn xem cùng, mấy chuyện tình tay ba kiểu này, tuy rằng không ít nhưng nhân vật chính lại là Dư Thi Vũ.

"Không liên quan gì đến Giang Hạo cả, anh đừng mơ nữa! Trần Uy, anh mấy ngày nay cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi, khiến cho tôi cả một tuần lễ không đi đâu được, anh tha tôi đi!" Ngữ điệu của cô vô cùng bình thản, mặc dù không có chữ nào thô tục, nhưng Trần Uy đã tức đến run người.

Giang Hạo cũng khoanh hai tay đứng phía sau, bày ra bộ dạng người ngoài hóng hớt, vì chuyện này anh chỉ "nằm không", sao thế nào lại cũng "trúng đạn".

Có lẽ thấy anh "nằm không" như vậy chưa đủ, nên cô quay đầu mỉm cười với anh, khoác lấy tay anh lướt qua Trần Uy, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Còn chưa đi thêm vài bước nào nữa, Trần Uy đã giận dữ gào vài tiếng, ném bó hoa kia về phía Giang Hạo, người đẹp thì đương nhiên vô tội, mọi tội lỗi đều đổ hết cho anh.

Giang Hạo cười nhạt, rút cánh tay từ Dư Thi Vũ ra, cẩn trọng đón được bó hoa ném tới, bộ dáng đẹp mắt: "Cảm ơn hoa của cậu!"

Giang Hạo quay đầu nói: "Đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho người khác, cô thích không?"

"Thích!" Dư Thi Vũ gật đầu nhận lấy, nhanh nhẹn ôm lấy bó hoa vào ngực, hít hơi thật sâu với vẻ thích thú.

Tất cả nam sinh xung quanh đều nghĩ: "Đúng là cầm thú!"

Sau khi người trong cuộc rời đi, người xem đã thấy hết chuyện để hóng, đương nhiên cũng bắt đầu tản ra, nhưng trên diễn đàn lại rất náo nhiệt: "Bạn trai mới của Dư Thi Vũ bất ngờ xuất hiện?"

"Hai nam sinh tranh giành, Trần Uy thất bại thảm hại!"

Sau khi xem hết bài post, rất nhiều người đã giơ ngón giữa với hình máy tính. Chỉ có mấy hình chụp được Giang Hạo, những người theo đuổi cô đều thở phào, xem ra tên nhóc chỉ là bia đỡ đạn của cô thôi.

Bước trên lên lá vàng rụng trên sân trường, Dư Thi Vũ vẫn ôm bó hoa kia, không có ý định bỏ đi như trước

"Nhìn tôi trông giống bia đỡ đến vậy sao?"

"Sao anh lại nói thế?" Dư Thi Vũ nháy mắt mấy cái, vừa xinh đẹp lại có chút đáng yêu.

"Bia đỡ đạn đó, xem ra bây giờ nam sinh toàn trường đều muốn giết tôi!"

Dư Thi Vũ lập tức bật cười thành tiếng: "Không có đâu..., tôi chỉ là không muốn thấy hắn thôi, vì vậy mới cho hắn biết lễ độ, không ngờ anh lại phối hợp tốt thế. Cho anh cơ hội mời tôi ăn cơm đó, là lần đâu tiên tôi đi ăn với một người con trai trừ người nhà đấy!"

Giang Hạo bất ngờ há mồm sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý, gương mặt còn nở nụ cười xấu xa, nhìn cô vài lượt từ trên xuống dưới: "Tôi thế này mà lại có được lần đầu của cô."

Đều là người trưởng thành cả rồi, Dư Thi Vũ hiểu ý Giang Hạo, chỉ là cô cũng không tức giận, liếc mắt nhìn Giang Hạo một cái, sau đó ôm hoa bước về trước.

"Sao cứ ôm nó mãi thế?"

"Đây không phải lần đầu tiên của anh sao?" Dư Thi Vũ hỏi ngược lại.

"Chỉ là phối hợp diễn xuất với cô thôi, loại hoa này đâu xứng với cô chứ, tôi mà muốn tặng thì cũng không tặng loại hoa này!" Giang Hạo cầm lên, bày ra một vẻ mặt khó hiểu, tiện tay ném ngay vào thùng rác.

Một buổi chiều vui vẻ lãng mạn, đến tối hai người còn đi ngắm cảnh đêm, điều duy nhất không hoàn mĩ chính là, Dư Thi Vũ lại muốn tự mình lái, còn Giang Hạo thì chết không khuất phục. Cuối cùng lại là Giang đại công tử chiến thắng.

Trong khu biệt thự xa hoa thủ đô, một người đàn ông vẻ mặt uy nghiêm đang xem chăm chú tài liệu trong tay. Đó chính là hồ sơ Giang Hạo, từ chuyện gia cảnh mồ côi cha mẹ, đến chuyện có được sức mạnh vô song, cho đến cả chuyện cứu người ở vườn bách thú.

Không sai một chữ, từng dòng chuẩn xác, còn có cả chuyện đưa Hạ Bát vào ngục giam hai lần, một lần bắt được tội phạm truy nã, thậm chí cả chuyện bị Âu Long kia cướp mất bạn gái.

Chỉ có điều này là thiếu sót trong đống hồ sơ ấy, là không thể kiếm được video ở hiện trường của vườn bách thú, điều mà anh ta cảm thấy lạ nhất, nhưng nó dẫu sao cũng không quan trọng.

"Đi đi, nói với tên nhóc này rằng, nó không xứng với Thi Vũ, năm triệu này coi như báo đáp cho ơn cứu mạng!" Sau khi suy nghĩ một lúc, người đàn ông tiện tay viết một tấm chi phiếu, bên trên có rất nhiều số không, rồi đưa cho viên trợ lý bên cạnh.

Bạn đang đọc Tôi Có Điện Thoại Kết Nối Vạn Giới (TroeChouTim Dịch) của Thất Cư Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TroeChouTim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 269

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.