Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1961 chữ

[Phần đầu truyện nam chủ nữ chủ tới từ hai thời đại khác nhau nên văn phong tạm thời sẽ khác biệt]

Hai vầng trăng tròn trịa treo lơ lửng nơi chân trời hoàng hôn đang dần buông, đem không trung dát lên một tầng ánh trăng nhàn nhạt, tựa hồ đang cười nhạo bộ dáng ngơ ngẩn của nàng.

Một lát sau, Thiều Y biểu tình bình thản trở lại, bình tĩnh thu hồi tất cả khiếp sợ.

Thiệu Y xuất thân võ lâm danh môn thế gia, năm ấy lúc nàng năm tuổi được lão nhân mà người nhà tôn kính nhìn ra bản thân là võ học kỳ tài, liền trong sự tiễn đưa vui vẻ của phụ mẫu, bị đưa tới nơi rừng sâu núi thẳm để rèn luyện, sinh hoạt so với hòa thượng ni cô còn khắc khổ hơn - lão nhân gia còn nói đó là một loại luyện tập. Vừa đi đã mười tám năm, thẳng đến khi nàng hai mươi ba tuổi, nàng rốt cuộc cũng võ luyện thành tài, đem lão nhân đánh một trận, Thiều gia lúc ấy mới cho nàng xuống núi-dùng cách nói của người nhà chính là nên để cho nàng đi gây tai họa cho võ lâm, đỡ để nàng quậy phá bọn họ.

Tuy là bị thế giới xa lạ này khiến cho mọi thứ đều sắp vỡ tan hết thảy, nhưng mà năng lực tự phục hồi của nàng rất mạnh, rất nhanh liền bình tĩnh tiếp nhận tất cả rồi.

Dùng lời của đệ đệ Thiều Quang mà nói, mặt nàng nhất định bị bệnh, vô luận xảy ra chuyện gì cũng chỉ một bộ dáng bình bình đạm đạm, khiến người ta muốn nổi giận đánh nàng mấy quyền. Kỳ thực cũng không phải nàng quá lạnh nhạt, mà do ở trong núi mười tám năm, phương thức lão nhân huấn luyện nàng quá mức hung tàn, nàng từng băng qua ổ rắn, xông vào bầy sói, thoát khỏi mộ địa, nhảy qua vách núi, vượt qua biển lớn,..Lâu ngày dần khiến nàng cảm thấy trong thiên hạ này không chuyện gì lại có thể khiến nàng động dung.

Đương nhiên, sau khi mạc danh kì diệu đi tới thế giới này, nàng mới phát hiện ra thế gian này vẫn còn rất nhiều chuyện có thể khiến nàng động dung, nếu như để đệ đệ Thiều Quang biết, nhất định sẽ rất vui mừng. n, nàng cũng rất vui mừng, nhất định là do mình kiến thức nông cạn, hai cái mặt trời hay mặt trăng gì gì đó, có lẽ là do hai năm qua địa phương nàng đi qua ít! Cho nên lần này thật khiến cho tri thức của nàng được mở mang không ít = v =

Tâm tình không khỏi buông lỏng, Thiều Y dùng cành cây đem củi khêu lên, làm cho đám lửa đượm đỏ hơn.

Bất quá thời điểm giơ tay lên liền cảm giác được đau rát, nghiêng tay nhìn một chút, phát hiện tay áo cũng có rất nhiều vết cắt, trộn lẫn cả máu. Nhớ lại, chắc là lúc tiến vào rừng bị những thực vật kia công kích nên lưu lại, lúc trước tinh thần căng thẳng, cũng vì không phải là vết thương trí mạng gì cho nên không chú ý lắm, bây giờ lấy lại sức rồi mới bắt đầu cảm thấy đau.

Thiều Y tra xét thương thế trên người, chợt nhận ra sau khi nàng mười lăm tuổi, đây là lần đầu tiên bị thương nhiều như vậy trong một ngày. Bất quá đều chỉ là bị thương da thịt, không nguy hiểm đến tính mạng, máu chảy hơi nhiều, lau một chút là được. Thiều Y khí phách cô nương rất lâu về sau mới biết hành động "Lau một chút" của mình , có thể khiến huyết dịch Omega đánh thức cái gọi là mãnh thú Alpha, suýt chút nữa liền bị "đánh dấu chủ quyền".

Đơn giản băng bó sơ vết thương, Thiều Y liếm liềm môi khô ráp, nàng nhớ rõ cách sơn động này không xa có một dòng suối nhỏ, nước ở đó trong vắt, hẳn có có thể uống được đi?

Sau khi giằng co một hồi, khi hai vầng trăng sáng đang chậm rãi lên giữa bầu trời, nàng dùng mảnh gỗ khắc thành hình cái chén đơn sơ để múc nước uống, chuẩn bị đánh một giấc.

Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, dường như nhiệt độ không khí đang hạ xuống. Vốn đang là nhiệt độ ấm áp độ cuối xuân bỗng nhiên chuyển sang ảo giác không khí cuối thu.

Rất nhanh, Thiều Y nhận ra này cũng không phải ảo giác của nàng, mà nhiệt độ đang thực thực thấp dần, rất nhanh bên ngoài đã một mảnh sương sắc, ở dưới ánh trăng nhu hòa, các loài thực vật đều khoác lên một tầng sương lạnh như văng, cả không gian đột nhiên trở nên lạnh lẽo như mùa đông.

Nội lực còn chưa khôi phục, lại gặp loại thời tiết quỷ quái này, Thiều Y đột nhiên cảm thấy lão thiên gia lại bắt đầu khảo nghiệm nàng.

Nhiệm vụ trời giáng, trước phải khổ kỳ tâm chí, hao tổn gân cốt, đói kỳ da thịt...

Lặng lẽ nhẩm đi nhẩm lại, Thiều Y đem củi chậm rãi thêm vào đống lửa, cũng không có để ý có lãng phí hay không, trước phải đảm bảo nhiệt độ xung quanh, nếu không...hai người bọn họ nhất định sẽ đông chết ở chỗ này. Ánh lửa trở nên rực rõ, sơn động cũng thêm vài phần ấm áp, màn sương lan tràn chỉ dừng ở cửa động, không tiến vào thêm.

Vừa giữ lửa, Thiều Y cũng thỉnh thoảng tra xét tình huống của nam nhân trên giường đá. Nàng dùng nhiều khí lực như vậy đem hắn cứu về, đương nhiên không muốn bởi vì thời tiết thay đổi thế này đoạt tính mạng hắn. Thương thế của người này rất nặng, chỉ sợ tới khuya có thể phát sốt.

Quả nhiên, lúc ánh trăng tới chính giữa, cả không gian trở nên lạnh buốt, nam nhân trên giường lại bắt đầu nóng lên.

Thiều Y nhận mệnh lấy ra khăn tay đem thấm nước, đắp ở trên trán hắn, đơn giản để hắn giảm nhiệt. Nhìn hắn bởi vì phát sốt mà gương mặt đỏ bừng, Thiều Y bất lực, kế tiếp chỉ có thể dựa vào bản thân hắn, nếu như chống đỡ được chứng tỏ mạng hắn chưa tới điểm tận.

Đêm đầu tiên ở thế giới kỳ lạ này, Thiều Y thức trắng không ngủ, không chỉ vì thỉnh thoảng thêm củi để bảo đảm nhiệt độ quanh giường đá, tránh cho hai người bị đông tới chết; còn vì nàng muốn kiểm tra tình huống của nam nhân kia, mỗi khi nhiệt độ của hắn lên cao liền dùng nước ngưng tụ từ sương tuyết bên ngoài để giảm nhiệt.

Nhìn bộ dáng bị đông tới cứng ngắc của hắn, Thiều Y chỉ biết thở dài, phải thừa nhận bản thân không biết cách chiếu cố người bệnh ra sao.

May mắn thay tuy là một đêm bận rộn, nhưng cạm bẫy đơn giản nàng bày xung quanh cũng không bị phá hư, dễ nhận thấy sơn động này cực kì an toàn.

Mà khiến nàng càng bất ngờ chính là, đến khi thái dương từ phía chân trời đang dần nhô lên, nhiệt độ không khí rất nhanh lại khôi phục mức bình thường, toàn bộ sương giá trong rừng ở dưới ánh mặt trời tan rã, khôi phục cảnh tươi tốt trong lành.

Thiều Y nhìn khu rừng phía xa, lần nữa chấn kinh rồi-khí hậu như vậy thực sự bình thường sao? Nàng rốt cuộc là đến cái địa phương quỷ quái nào? Còn có thể về nhà sao?

Đang lúc đau khổ suy nghĩ, đột nhiên phát hiện nam nhân cả đêm hôn mê bỗng có động tĩnh.

Không thể không nói, thể chất của người này thật tốt, chưa tới hừng đông hắn đã hạ sốt. Ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, trong điều kiện chữa trị khóc khăn hắn vẫn có thể tự mình vượt qua, có thể thấy được sức sống thật ngoan cường.

Thiều Y cho là hắn sẽ hôn mê rất lâu, không nghĩ tới chỉ qua một đêm liền có dấu hiệu tỉnh lại rồi, quả thật khiến nàng có chút kinh ngạc. Nhưng khi lại gần quan sát một lúc mới phát hiện tình huống hoàn toàn không phải như mình nghĩ.

Bởi vì hắn lúc này vẫn chưa mở mắt, nhưng bộ dáng hết sức thống khổ, bắp thịt trên người co rút, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, như là từng con rắn lục trườn dưới lớp da, thoạt nhìn có vẻ dọa người. Vẻ mặt hắn như đang kiềm chế sự đau đớn, hai tay nắm chặt thành quyền, khớp hàm cắn chặt cho thấy sức kiềm chế cực độ của hắn, quyết không chịu thỏa hiệp, khóe môi đều tràn ra tơ máu, nhưng vẫn phát ra một thanh âm nào.

Thiều Y không phải đại phu, cho nên không biết hắn đến cùng là bị làm sao, bất quá chứng kiến miệng vết thương của hắn bởi vì bắp thịt co quắp mà nứt toác ra, chảy cả máu, chỉ đành điểm vài cái huyệt đạo cầm máu trên người hắn.

Đột nhiên hắn mở mắt, tay giống như kìm sắt bắt lấy cổ tay nàng, siết chặt như muốn cắt đứt tay nàng.

Đôi mắt màu lam băng lãnh lại giống như bị bịt kín bởi một tầng sương mỏng-không đúng, là tơ máu. Lúc này nam nhân đang nhìn chằm chằm nàng, loại ánh mắt đó, phảng phất giống như dã thú đang nhìn thức ăn mỹ vị.

Bị người khác dùng ánh mắt như dã thú độc địa mà tham lam này nhìn chăm chú, Thiều Y lại càng hoảng sợ. Càng giật mình hơn là nam nhân rõ ràng bị trọng thương chỉ có thể nằm vật xuống cư nhiên trực tiếp xoay người đứng giật, hai người rất nhanh thay đổi vị trí, nàng bị đè xuống trên giường đá, còn hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt ngày càng tàn bạo.

Giống như ánh mắt của một con dã thú.

"Omega..."

Hắn đem khuôn mặt tiến đến gần cổ của nàng, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve khối da thịt non mềm ở gáy nàng.

Một cảm giác run rẩy xa lạ kéo đến, trong nháy mắt khiến nàng phát giác nguy hiểm.

Nàng nghe không hiểu lời của hắn, cũng không biết hắn đột nhiên thanh âm thở dốc mang theo đè nén là ý gì, nhưng vẫn đủ để nàng nhận biết đe dọa, nhấc chân đạp một cái, mục tiêu là địa phương yếu ớt nhất trên thân thể nam nhân-chiêu thức phòng sắc lang thứ mười tám trong Liêu m thoái thần công, một trong những tuyệt chiêu phòng thân của nữ tử giang hồ.

Đáng tiếc phản ứng của hắn dù trì độn, nhưng vẫn đúng lúc tránh được, nàng chỉ đá tới bắp chân của hắn, thoạt nhìn nhẹ nhưng cũng đủ để hắn đứng không vững, quỳ một chân trên đất.

Phản kháng của nàng tựa hồ đã chọc giận hắn, ánh mắt nhìn nàng lại càng hung bạo, tựa hồ đã mất đi lý trí.

[P/s: Tác phẩm đầu tay mong mọi người góp ý!]

Bạn đang đọc Tinh Tế Sủng Hôn [Dịch] của Vụ Thỉ Dực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi langnguyethi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.