Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2426 chữ

[Phần đầu truyện nam chủ nữ chủ tới từ hai thời đại khác nhau nên văn phong tạm thời sẽ khác biệt]

Thiều Y thật không rõ, nàng chẳng qua là đang luyện võ ở ngọn núi phía sau nhà, bởi vì nhìn thấy một đám mây ngũ sắc sáng rực trên không trung nên sơ ý bước hụt mà thôi, vì cái gì lúc mở mắt ra lại đến một thế giới kỳ quái như vậy.

Phía sau là tiếng gầm gào giận dữ của cự thú, chung quanh là yêu quái rừng rậm không ngừng rình rập - sau đó không lâu nàng mới biết được đây chỉ là một rừng rậm dị thực thường gặp trong vũ trụ mà thôi - hơi không cẩn thận, sẽ đẩy bản thân vào tình cảnh hiểm nghèo.

Thế giới đáng sợ này hoàn toàn lật độ tam quan hai mươi lăm năm bồi đắp của nàng.

Đang ngẩn người như vậy, đột nhiên cảm nhận được tiếng gió quất tới, công kích nàng là một loài thực vật giống như cẩu vĩ thảo (cỏ đuôi chó) nhưng lại to lớn hơn rất nhiều, phiến lá dài hẹp lại vô cùng sắc bén, không những thế còn có thể lặng yên không một tiếng động đánh lén, suýt chút nữa đã đánh trúng lưng nàng.

Lá cây khổng lồ bị nam nhân bên người nàng nắm lấy, lòng bàn tay hắn trong nháy mắt nhiễm đầy máu.

"Đừng phân tâm!" cặp mắt màu xanh lam kia lạnh lùng liếc nàng.

Chỉ có dị tộc hải ngoại mới có màu mắt như vậy, hắn chắc không phải là người Trung Nguyên.

Thiều Y tinh tường nhận ra nam nhân này cùng mình không giống nhau, không chỉ bất đồng ngôn ngữ, mà thậm chí cả ngoại hình. Hắn nói xong câu kia, bất chấp trên tay bị phiến lá tổn thương, trực tiếp dùng sức đem gốc cây kia nhổ lên, bộ rễ của nó găm rất sâu trong đất, có thể thấy được nam nhân kia khí lực to lớn bao nhiêu mới kéo bung gốc cây kia lên được.

Chứng kiến cây cẩu vĩ thảo kia sau khi bị lôi lên rốt cuộc không tài nào công kích được nữa khiến nàng hiểu ra tình cảnh bây giờ của mình không phải là lúc để hoảng hốt.

Mắt thấy thực vật bốn phương tám hướng đều công kích về phía mình, Thiều Y vung tay áo lên, một thanh đoản đao xuất hiện, nàng trở tay nắm chặt lại chém tới, một đoạn dây đỏ như máu bị cắt đứt nằm trên mặt đất, vùng vẫy vài cái liền bất động. Sau đó nàng lần nữa bắt lấy cánh tay nam nhân nọ, một đường vừa đi vừa chém giết thẳng tiến, chung quanh bọn họ đều là xác thực vật bị chém đứt cành lá, dần dần đám dị thực không dám công kích hai người nữa.

Thiều Y ở phía trước mở đường, nam nhân nàng mang theo thì che chở hai bên trái phải, dần dần cùng đám mãnh thú đuổi phía sau kéo dài khoảng cách. Đáng cao hứng chính là, cánh rừng này đối với bọn họ đầy rẫy nguy hiểm, nhưng cũng đối với đám dị thú kia cản trở không ít.

Hai người không ngừng hướng vào sâu trong rừng, mặc dù thực vật xung quanh công kích ngày càng mạnh mẽ, nhưng họ vẫn không dám thả chậm cước bộ. Đối với Thiều Y mà nói, cự thú sau lưng kia so với dị thực càng đáng sợ hơn. Mà đối với nam nhân tóc đen mắt lam này, vô luận là Tinh Không dị thú hay dị thực trong rừng đều là một dạng nguy hiểm.

Hành tinh Vatican là tinh cầu săn thú mà thợ săn ưa thích nhất, nơi này có những cánh rừng dị thực vô cùng phong phú về chủng loại để cho bọn họ thám hiểm, tìm kiếm nguyên liệu, dị thực có thể dùng để chế thuốc quý giá trị không nhỏ, còn có Tinh Không dị thú đã bị phóng xạ vũ trụ cải tạo, da lông và gân cốt của chúng cũng là một loại vật liệu chế tạo vũ khí cực tốt.

Nhưng thành Vatican đã bị công phá, tinh cầu này trở thành địa bàn của dị thực và dị thú, nhân loại ở chỗ này căn bản là nửa bước cũng khó đi.

Trường quân đội của Lôi Tu hằng năm vào thời điểm kiểm tra cuối kì đều tới tinh cầu Vatican để luyện tập, biết rõ đặc điểm của tinh cầu này, đồng thời cũng biết rõ không có cơ giáp và vũ khí, con người ở mảnh đất của dị thực sống trong hoàn cảnh nguy hiểm đến cỡ nào.

Khóe mắt bị máu chảy xuống đầm đìa, con ngươi đau nhức, trong đầu như bị quất vào đau đớn không thôi. Lôi Tu biết mình rất nhanh đã đạt đến cực hạn, tinh thần lực bị hao tổn quá độ, xương cốt trong người cũng có nhiều chỗ vỡ vụn, dạ dày xuất huyết rất nhiều, mất máu nghiêm trọng, không có ngã xuống ngay đều là nhờ thể chất cường hãn của chiến sĩ Alpha.

Đương nhiên là hắn còn không cho phép bản thân bỏ lại cô gái xuất hiện một cách kì lạ này một mình giữa rừng rậm đầy dị thú nguy hiểm được.

"Đi bên này!"

Đang ở trong rừng dị thực hỗn loạn này, Thiều Y tuy là nghe không hiểu nhưng cũng hiểu được ý tứ của hắn, vội vàng theo chỉ dẫn của hắn mà đi. Bất quá nửa đường nàng phát hiện cước bộ của hắn đã có chút bất ổn, nửa bên mặt đã bị máu cùng đất bụi che mất sự tuấn mỹ, ánh mắt lạnh nhưng băng vẫn ra sức kìm chế, bất quá đã bắt đầu tan rã, liền biết hắn sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.

Thiều Y cũng không kịp để ý tới nam nữ thụ thụ bất thân cái gì, một tay vòng qua hông đỡ hắn đi tiếp, một tay cầm đoản đao chém giết đám dị thực đang vươn tới, nhiều lần bị dị thực quất trúng, cũng chỉ có thể cắn răng, phi thân lên trên không trung, dùng khinh công di chuyển trong rừng, tuy là làm như vậy cực kỳ tổn hao nội lực, nhưng thời điểm này thực sự không thích hợp để cố kỵ nhiều như vậy.

Thẳng đến khi bọn họ tới trước một sơn động cạnh vách núi, bán kính trăm mét xung quanh đều là đá vụn, may mắn là không có dị thực, không cần Lôi Tu chỉ dẫn, Thiều Y cũng biết họ đã thoát khỏi phạm vi của đám dị thực, phi thẳng vào trong sơn động kia. Đương nhiên trước khi vào sơn động, nàng đá mấy viên đá vào trong để dò xét, khi thanh âm viên đá nện vào vách núi vang trở lại, trong chốc lát không có động tĩnh gì kỳ lạ mới đỡ nam nhân kia đi vào.

Mà Lôi Tu lúc nhìn thấy sơn động này rốt cuộc cũng an tâm mà ngất đi.

Đây quả là một chặng đường đầy nguy hiểm, Thiều Y trong lòng vẫn còn sợ hãi, sau khi nàng tự học võ thành tài, đã thật lâu chưa từng trải qua khoảng thời gian chật vật như vậy. Nào là hung thú đáng sợ, thực vật công kích người, đều so với thế giới nàng nhận thức hoàn toàn trái ngược, càng khó tin là nàng lại cứu nam nhân này.

Thở dốc hồi lâu, Thiều Y mới khôi phục lại được một chút khí lực, nhìn ra bên ngoài, bầu trời là màu xanh nhạt, hai cái mặt trời đang dần chìm xuống ở phía bên kia khu rừng, tất cả so với những gì thường thấy đều bất đồng- nàng có chút hỏng mất, hai cái mặt trời thế nào xuất hiện? Đây là yêu hay mặt trời thật a?

Kinh ngạc một hồi, nàng lại lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, quan sát sơn động bọn họ vừa tiến vào.

Ngoài ý muốn là, sơn động này có dấu vết con người từng sinh sống, sâu chừng năm trượng, ở sâu trong cùng là một chiếc giường đá bằng phẳng dựa vào tường, trên mặt có lót một lớp cỏ khô, xung quanh còn có vết tích sinh hoạt của vài người, đống củi khô chất một một bên. Xem ra nam nhân kia rất quen thuộc với vùng này nên mới đem nàng tới đây, chí ít cũng chứng minh nơi này an toàn.

Vừa nghĩ như vậy, Thiều Y lần đầu tiên sau khi tới giới này thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Đem giường đá dọn dẹp qua, Thiều Y liền đỡ nam nhân toàn thân đã nhuốm máu dời đến trên giường đá, sau đó nhìn thấy hắn nhíu mày một cái, đành nhận mệnh mà bắt đầu kiểm tra thương thế cho hắn.

Nắm cổ tay cứng nhắc của hắn bắt mạch, mạch tượng vô cùng hỗn loạn, khí tức bất ổn, hiển nhiên là bị nội thương rất nặng. Nàng không phải đại phu, chỉ biết xử lí ngoại thương đơn giản mà thôi, đối với nội thương lại không quá thành thạo, chỉ biết rõ hắn bị nội thương rất nặng, còn cách chữa thì không biết phải làm thế nào mới tốt.

Sau đó lại kiểm tra ngoại thương trên người hắn, trên y phục có nhiều chỗ bị hư hại, không phải trong lúc chiến đấu bị móng vuốt của đám dị thú kia cào nát, thì cũng là bị dị thực trong rừng xé rách, thoạt nhìn vô cùng chật vật, có nhiều chỗ vẫn còn đang rướm máu.

Còn y phục này vừa bẩn vừa nát, Thiều Y nghiên cứu một lúc vẫn không biết cởi nó ra như thế nào, liền trực tiếp dùng đoản đao dọc theo lồng ngực cắt một đường. Đoản đao này là vũ khí phòng thân lão đầu lĩnh tặng lúc nàng mười lăm tuổi, nghe nói trăm năm trước nổi danh trong giang hồ là một thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn, gọi là Can Qua. Sự tồn tại của nó ở trong giới võ lâm đã gây nên một hồi tinh phong huyết vũ, bất quá cuối cùng lại bị nàng đem ra giết gà mổ vịt các kiểu.

Dưới tình huống khẩn cấp, Thiều Y tạm thời vứt bỏ rụt rè, đối với lồng ngực xích lõa của nam nhân không dám nhìn thẳng, sau khi kiểm tra sơ qua ngoại thương trên người hắn lại đối với nam nhân này sinh ra cảm giác kính nể. Thương thế nghiêm trọng như vậy, hắn cư nhiên vẫn còn có thể chống đỡ tới tận đây, có thể ý chí của người này vô cùng mạnh mẽ. Nhiều vết thương thậm chí sâu thấu xương, còn có chỗ bị gãy, hơn nữa nội thương, nếu người trong giang hồ chịu nội thương tới mức này chỉ sợ đã sớm ngã xuống.

Hải ngoại dị tộc tố chất thân thể đều tốt như vậy sao?

Thiều Y hoàn toàn đem nam nhân có đôi mắt màu lam lần đầu gặp này thành hải ngoại dị tộc, tuy nàng biết thế giới này có khả năng không phải là hải ngoại (nước ngoài) mà nàng thường nghe nói, nhưng mới đến nơi này, cái gì cũng không biết, chỉ có thể tạm thời cho rằng nơi đây là hải ngoại mà nam nhân chỗ nào cũng không giống nàng này là hải ngoại dị tộc.

Chừa lại cái quần cho nam nhân nọ, sau khi kiểm tra xong thương thế của hắn, Thiều Y trước dùng châm hoa mai chặn lại mấy huyệt đạo, phòng ngừa hắn vì mất máu nhiều quá mà chết, sau đó liền bắt đầu đi tìm thảo dược trị thương.

Rất may mắn là không cần phải quay lại phạm vi hoạt động của đám dị thực kia để tìm kiếm, ngay chỗ cách sơn động không xa đã phát hiện một loại thảo dược cầm máu, mặc dù so với trước đây nàng từng nhìn thấy lớn hơn rất nhiều, bất quá hiện tại chỉ hi vọng có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi. Tất cả đều bị nàng hái trở về, sau khi làm sạch vết thương, cùng với thuốc mỡ mang theo trên người trộn thêm thảo dược đem đắp lên vết thương trên người nam nhân kia, lại xé cái áo trên người hắn để băng lại.

Sau khi xử lý đủ loại ngoại thương trên người hắn, sắc trời bắt đầu tối dần.

Dùng đống củi khô trong sơn động chụm lại, lấy một hộp quẹt lửa ra thắp lửa lên, phát hiện đói bụng rồi, liền lấy ra lương khô mang theo trong người đề phòng những lúc chạy trốn, vừa ăn vừa quan sát nam nhân mình cứu về.

Hắn vóc người thon dài mà cao lớn, nàng nguyên bản so với nữ tử Trung Nguyên bình thường mà nói đã cao hơn rất nhiều, nhưng lúc trước đỡ hắn phát hiện hắn so với mình cao hơn trên dưới một cái đầu. Khuôn mặt sau khi lau sạch vết máu cực kỳ tuấn mỹ, không thể phủ nhận bề ngoài của nam nhân này so với tứ đại mỹ nam tuyệt không thua kém, thậm chí còn tăng thêm một phần dương cương soái khí.

Ngoại trừ tướng mạo cùng y phục bên ngoài, một đầu tóc ngắn đen như mực của hắn cũng khiến nàng kỳ quái. Thân thể, hình hài, tóc tai, da thịt là do phụ mẫu sinh ra, không được gây hư hại là nét đầu của chữ hiếu. Ít người tùy tiện đem tóc cắt ngắn tới như vậy, ngoại trừ hoa thượng hay những hải ngoại dị tộc kia.

Cho nên hắn đúng là một hải ngoại dị tộc sao?

Vô thức suy nghĩ, Thiều Y nhìn ra ngoài sơn động màn đêm đang phủ xuống, sau đó lại phát hiện thêm một màn khiến nàng khiếp sợ:

Hai mặt trăng mọc lên rồi! = 口 = !

[P/s: Tác phẩm đầu tay mong mọi người góp ý!]

Bạn đang đọc Tinh Tế Sủng Hôn [Dịch] của Vụ Thỉ Dực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi langnguyethi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.