Tải App

Đăng Truyện

Liên Hệ QTV

Truyện

Đề Cử

Bình

Nhân Vật

9

Thêm

Nhân Vật Long Thiên Lam - Bất Hỷ Long Chủ - Tinh Không Dã Vọng Truyền

Long Thiên Lam - Bất Hỷ Long Chủ

Nhân vật chính
Giới tính: Nữ

Từ lúc sinh ra đã là một người con gái mạnh mẽ, luôn là đầu tàu của nhóm trẻ nít tròn xóm. Năm 14 bằng vào học lực xuất chúng thi vào cao trung Long Phủ, là đại tỷ trong nhóm Tứ Mỹ lúc bấy giờ (bao gồm Bạch Khuynh Nhan, Quý Du Nhiên, Long Thiên Lam, Minh Nguyệt Tâm). Từ nhỏ sống trong gia đình nghèo khó, mẹ phải làm nông trong khu ngoại thành, trồng rau kiếm sống nuôi gia đình. Cha là một võ sư, suốt ngày chỉ biến đi làm ăn xa, để lại 2 mẹ con cứ nương tựa vào nhau mà sống tạm. Nhanh thì 2 tuần, lâu thì 1 đến 2 tháng, cha nàng mới trở về bên cạnh mẹ con các nàng. Năm 10 tuổi, khoảng thời gian mà cha nàng giành cho gia đình ngày càng ít, nàng cũng dần thấy mẹ mình ngày một càng thêm lo lắng cho cha. Rất nhiều đêm, nàng thấy bà ngồi bên cửa sổ, ôm lấy bộ võ phục của ông ấy mà khóc sướt mướt, nàng càng thấy thương mẹ mình. Có điều,một chuyện xảy ra khiến cô bé Thiên Lam ngây thơ ngày nào thay đổi và càng thêm câm hận người cha của mình. Trong buổi chợ sớm, chứng kiến mẹ mình bị mấy tên giang hồ thay nhau đánh đập, không chút phản kháng, cô bé kiên cường mặc dù đã cầu xin nhưng không tác dụng. Phải chờ cảnh vệ đến nơi, chúng mới chịu buông tha mẹ nàng, nhưng lúc này đã quá trễ. Mẹ nàng bị đánh đến mức liệt cả 2 chân, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Tối đó, cô bé kiên cường Thiên Lam khóc rất nhiều, trách bản thân yếu đuối không thể bảo vệ mẹ, trách cha của nàng không bảo vệ vợ con của mình. Hơn mười ngày sau, ngay cả khi cha nàng về đến, vào viện đón mẹ nàng về nhà, nàng cũng không thèm quan tâm người cha này. Trên con xe tải nhỏ, nàng ngồi trên đùi mẹ mình, bàn tay vẫn nắm chạt lấy áo mẹ như sợ mẹ mình rời xa. Cũng chính vì thế, nàng không chú ý đến thùng sau xe, một bãi thịt nát bét, bên trên là đầu lâu của những tên từng đánh mẹ nàng. Sau sự việc đó nàng nhà nàng chuyển đến khu biệt thự lớn, mẹ nàng không còn phải đi làm nặng nhọc, cũng từ đó mà nàng biết, cha nàng cũng có một thân phận đặc biệt khác. Nhưng đó không phải là vấn đề mà nàng quan tâm lúc bấy giờ, thứ nàng quan tâm là có sức manhj bảo vệ mẹ. 1 năm như một ngày, thời gian thôi đưa nhanh qua, võ học gia truyền của cha nàng đã học được tất cả, nàng chỉ mất 1 năm để thành thạo, thứ mà cha nàng phải mất 20 năm học tập. Rồi một năm nữa lại trôi qua, nàng biết thêm 3 cô bạn cùng tuổi, cũng là thiên chi kiêu nữ giống nàng. Năm nàng 13, mẹ nàng lại có tin vui, nàng sắp được làm đại tỷ. Cuối năm ấy, nàng cũng được như nguyện, mẹ nàng hạ sinh một tiểu đệ bụ bẩm. Người cha ít xuất hiện cũng trở vệ túc trực bên mẹ nàng, nhưng chỉ 2 tháng sau, ông ấy lại mất đi tâm tít. 1 năm rồi lại một năm trôi qua, nàng đã ở tuổi 15, đệ đệ bé bỏng ngày nào cũng đã biết tự ăn tự uống. Có điều, sức khỏe của mẹ nàng ngày càng đi xuống, có lẽ là hậu quả của trận đòn năm nàng 10 tuổi hay có lẽ là sau 2 lần sinh con, thể cốt yếu nhược của mẹ nàng ngày càng thêm suy kiệt. Nàng biết mẹ nàng sắp phải xa nàng. Một đêm đó, nàng lấy hết dũng khí, gọi điện cho số điện thoại của cha nàng, xin ông ấy về nhà, ăn bữa cơm đoàn tụ nhân ngày sinh nhật nàng. Tưởng mình từ chối, nhưng nàng không ngờ cha nàng lại đáp ứng rất dứt khoác, nàng còn nhớ âm thanh của ông ấy lúc đấy còn rất hưng phấn. Đúng vào đêm sinh nhật, trong căn biệt thự, ba mẹ con ngồi quanh chiếc bàn với chiếc bánh sinh nhật ở giữa, chờ đợi cha nàng trở về. Từng giờ, từng giờ trôi qua mà ông ấy vẫn không thấy tâm hơi. Tủi nhục, thương tâm, cảm giác tình cảm của mình bị chà đạp nàng ôm mẹ khóc lớn. Phải đợi mẹ khuyên cả buổi nàng mới buông bỏ cái ý định trở về phòng. Phải hơn 8h, cha nàng mới trở về nhà, lúc này trời đang mưa rât to. Nàng nhìn ông ấy, trên thân ước đẫm, chiếc áo sơ mi trắng dính sát vào da thịt, để lộ hình xăm hắc long sau lưng, nàng chưa thấy cha mình như lúc này bao giờ. Đi theo cha nàng còn có 2 đại thúc mặt trong rất dữ tợn nhưng rất tôn trọng mẹ nàng, rất nghe lời cha nàng. Buổi tiệc nhỏ bắt đầu, rất lâu rồi nàng mới cùng cha ăn cơm, nàng còn nhớ từ 4,5 tuổi gì đó. Đến 10 giờ hơn hơn, mlojt đám người phá cửa rào xong vào sân nhà, cha nàng vội đóng cửa lao ra chiến đấu, hai đại thúc lúc này một người giữa chặc lấy nàng, một người còn lại thì giữ lấy đệ đệ. Xuyên qua khe cửa, nàng nhìn thấy cha nàng, lướt đi trong đám người, điên cuồng giết chóc, đến lúc này, nàng mới hiểu ông ấy làm nghề gì. Đến lúc này, nàng mới thật sự hiểu gánh nặng của ông ấy.Từng giọt, từng giọt nước mắt trào ra khỏi mi mắt, nàng cố gắn vùng vẫy đi ra cùng cha nàng chiến đấu nhưng đó là vô nghĩa. Rất lâu sau, khi đám người đã bị cha nàng giết cho thất linh bát lạc, ba mẹ con nàng mới được hai đại thúc thả ra, bò lại gần cha nàng. Ông ấy, hơi cũng đã gần tàn, nằm thoi thóp trong vũng máu mà nàng không biết của kẻ thù hay của ông ấy, nhưng đôi mắt của ông ấy lúc bấy giờ, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mẹ nàng, bao yêu thương, bao tiếc nuối không đếm xuể. Nàng thấy mẹ nàng ôm cha nàng vào lòng, không một lời nói, từng giọt nước mắt lăn dày trên má, nhìn nàng một cái, rồi nhìn sang đệ đệ. Máu, máu từ trong miệng của mẹ nàng chảy ra, bà ôm lấy cha nàng vào lòng, hai người cùng nhắm mắt ra đi. Từ đêm đó, một con quỷ được sinh ra. Biến cố không làm Long Thiên Lam nàng ngã ngục, mà làm con thú trong nàng triệt để thức giấc. Nung nấu hận thù trong xương tủy, tiếp thu lấy bang phái của cha. Được sự trợ giúp của 2 vị thúc thúc, truyền kỳ của Bắc Đế, được nàng viết tiếp. Năm 15 tuổi trở thành bang chủ, năm 20 tuổi các băng nhóm từng tham gia sự kiện ở nhà nàng đều bị tìm ra và diệt sạch, năm 25 giới hắc đạo nội thành phía Bắc không còn một băng nhóm nào ngoài Hắc Long Bang. Từ ngoại ô cho đến nội thành phía Bắc, Hắc Long Bang, chính là thiên. Trong tinh không vô tận, nhắc đến chiến tràng khóc liệt nhất, cái tên Bất Hủ luôn được reo vang như nhắc nhở huy hoàng mà nó chiếm giữ. Bất Hủ Long Chủ, đại tràng chủ, cũng là chiến binh mạnh mẽ nhất trong lịch sử chiến tràng.