Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường đến học viện (3)

Tiểu thuyết gốc · 1165 chữ

Vài tiếng sau, tại một nơi trong rừng Verdero chợt giật mình mở to hai mắt. Cậu ngồi phắt dậy nhưng chợt có một cơn đau nhói bên trong cơ thể khiến cậu không nhịn được mà hét lên:

- Argggggggg!

- Cái mẹ gì thế, sao tự nhiên lại đau thế này.

Verdero xuýt xoa, cậu cảm giác như xương cốt trong cơ thể bị gãy hết vậy. Verdero thử cử động nhẹ tay chân rồi đến cả người, xoay ngang xoay dọc, đứng lên ngồi xuống, chạy tới chạy lui một lúc cảm giác đau đớn mới từ từ biến mất.

- Chuyện gì xảy ra thế nhỉ. Rõ ràng mình nhớ mình đang combat với con chó trụi lông mà ta.

Sau khi cơ thể trở lại bình thường Verdero nghiêng đầu tự hỏi. Thứ duy nhất cậu nhớ được là lúc cậu đang đánh nhau với con chó trụi lông thì cảnh vật xung quanh dần tối lại rồi đến lúc tỉnh lại thì chỉ thấy mình nằm trơ trọi giữa cánh rừng.

- Này Roam! Chú có biết chuyện gì đã xảy ra không, tại sao anh lại nằm chèo queo ở đây nhỉ? À còn Nana nữa, cô ấy đâu mất rồi?

Verdero vội kêu to gọi nhỏ với Roam. Roam từ trong cơ thể cậu chui ra rồi quăng cho cậu một cái nhìn khinh bỉ. Hắn khẽ nhếch miệng nói:

- Này chẳng phải là do ngươi quá kém cỏi hay sao? Có mỗi con chó, mà lại còn là chó không lông nữa cũng đánh không lại. Ngươi bị nó vả cho 1 cái bất tỉnh nên ta phải lôi ngươi trốn đi đây này. Khặc...khặc...còn cô bé kia chắc thành bữa ăn cho con chó đó rồi.

- Hể??? Chú nói giỡn hay đùa vậy? Không được. Anh phải mau quay lại cứu Nana.

Verdero hốt hoảng, sắc mặt cậu trở nên tái đi. Cậu vội vàng chạy về phía sâu trong rừng.

- Chạy đi đâu? Biết người ta ở đâu không mà chạy?

Roam nhìn Verdero không nhịn được mà cười to thành tiếng. Khiến Verdero cũng không nhịn được mà dừng chân. Cậu hằm hằm quay lại tóm lấy Roam:

- Cười cái lol! Chú biết cô ấy thì mau nói cho anh không thì anh đập cho một trận xanh cỏ giờ.

Roam lại đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tay làm bộ mắt mù tai điếc khiến Verdero nhìn không được mà ngứa cả răng, muốn ngoạm cho thằng này một ngoặm. Còn Roam thì lại lẩm bẩm:

- Đầu năm nay sao cứ gặp mấy đứa trẻ không biết lễ phép thế nhỉ, làm mình chả muốn nói gì luôn ấy, chẹp...chẹp...

Verdero thấy vậy khẽ đảo mắt một cái rồi ngồi phệt xuống ôm lấy chân Roam, giả bộ khóc lóc ỷ ôi:

- Thôi mà ngài Roam vĩ đại, xin ngài mở lòng từ bi cho kẻ hèn này. Ngài có thể nào nói chỗ của Nana được không ạ. Em hứa sẽ ngoan ạ.

Roam thấy vậy khịt mũi một cái rồi mới vênh mặt lên nói:

- Thế còn tạm được. Nói cho tên nhóc con ngươi biết, con chó kia đã bị ngài Roam đây tiễn đi đoàn tụ với tổ tiên rồi. Còn cô bé kia chắc cũng đã rời đi lâu lắm rồi.

Verdero nghe vậy liền vui mừng đứng phắt dậy. Cậu cũng quên luôn thái độ lồi lõm của Roam.

- Không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi. Mà nói chứ cũng khuya rồi tranh thủ ăn miếng rồi ngủ mai còn đến trường nữa.

Verdero liền tìm một chỗ gần đó rồi nhóm lửa và bắt đầu lục túi trữ vật kiếm đồ ăn.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!

Một tiếng thét kinh hoàng vang lên giữa đêm tối khiến vô số quái vật lớn bé đều giật mình nhìn về một hướng. Và chủ nhân của tiếng hét không ai khác chính là Verdero.

- Guahhhh, thịt…thịt…thịt của mình đâu rồi???? Làm sao đây, làm sao đây? Đói chết mất thôi.

Cậu ôm mặt lầm bầm.

Bỗng “Bộp” một tiếng, một miếng thịt mà xám rơi trên người cậu. Cậu ngẩng đầu lên thì thấy Roam đang đứng quay lưng về phía mình.

- Cầm lấy và ăn đi.

Roam lên tiếng nhưng vẫn không quay mặt lại.

- Ý, mình xin.

Verdero vui mừng nhặt thịt lên. Nhưng Roam vẫn đứng im lặng ở đó.

- Thần thần bí bí, có gì hay chứ.

Thấy hắn như vậy Verdero cũng không khỏi lầm bầm. Vừa nói cậu vừa nhanh chóng nổi lửa nướng thịt. Chả mấy chốc, mùi thơm từ thịt nhẹ lan tỏa trong không trung.

- Còn 2 ngày nữa là khai giảng rồi không biết đến học viện kịp không nữa.

Verdero miệng vừa nhai nhoàm nhàm vừa nói, thỉnh thoáng lại nhìn Roam. Roam thì lại lặng yên nhìn lên bầu trời đầy sao không nói gì.

Rừng Dowung, bên ngoài tiểu thành Kauo, một cậu bé tầm 8 tuổi khắp người là vết thương đang đứng thở hồng hộc. Xung quanh nằm la liệt xác 5 6 con quái vật màu nâu trông giống thằn lằn nhưng to bằng nửa người cậu bé có đầu giống đầu rắn và hai hàng vây ngũ sắc dọc theo cổ, đôi mắt bọn chúng cũng không có con ngươi mà chỉ là một màu xám trắng trông khá đáng sợ. Trên xác mỗi con đều lơ lửng một quả cầu màu trắng

- Chết tiệt, tưởng chỉ có 2 con ai ngờ tự nhiên lòi đâu ra một bầy làm hết cả hồn.

Cậu bé vừa đá xác con quái vừa mắng to. Phát tiết một lúc cậu mới ngồi xếp bằng, nhắm mắt, hai tay kết ấn. Những quả cầu trắng xung quanh bắt đầu kéo ra những sợi tơ màu trắng chảy về phía ngực phải cậu bé.

Theo thời gian nhưng quả cầu kia nhạt dần rồi biến mất không thấy nữa. Cậu bé thay đổi thủ ấn rồi chậm rãi mở mắt ra. Kì lạ là những vết thương trên người cậu bé đã đóng vảy và không còn chảy máu nữa.

- Chà, hút mấy con Izad này cũng tăng được kha khá hồn lực nhỉ. Nhưng muốn lên cấp 1 thì vẫn còn thiếu nhiều a.

Cậu bé lẩm bẩm rồi đứng dậy phủi phủi quần rồi lại xách nhưng từng con Izad bỏ vào túi trữ vật. Tuy con Izad khá to nhưng cậu thao tác không thấy khó khăn mấy, mặc dù trông hơi buồn cười.

- Thôi chết, trời cũng tối rồi, phải về học viện nhanh cho kịp giờ ăn chứ. Không biết bác Olm tối nay lại làm món gì đây. Hi vọng không phải thứ cháo “siêu cấp” kia.

Cậu vừa nói vừa nghĩ đến món cháo không nhịn được khẽ rùng mình. Cậu cũng không chậm trễ hướng phía thành chạy như bay về.

Sr mn vì chương này ngắn quá ạ ^^<

Bạn đang đọc Bất Tử Huyết Yêu sáng tác bởi Smillevil
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Smillevil
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.