Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường đến học viện (2)

Tiểu thuyết gốc · 2137 chữ

Hai người vừa đi vừa nói chuyện tới gần trưa thì quyết định nghỉ ngơi, ăn uống để lấy sức rồi mới đi tiếp. Ngay cả ngài Roam lắm mồm cũng mệt không thèm nói khá lâu rồi.

- Nana, cậu ngồi nghỉ đi, mình đi kiếm ít củi nướng thịt.

Verdero nói với Natomi rồi định đi thì cô cản cậu lại:

- Không cần đâu, để mình.

Natomi vừa nói vừa lấy trong túi trữ vật ra một nhành cây. Cô dùng nhành cây vẽ lên không trung miệng đọc chú ngữ mà Verdero nghe không hiểu gì hết. Cậu chỉ thấy trên không trung dần hiện ra một đồ án màu xanh lục. Khi đồ án vừa hoàn thành Natomi khẽ quát:

- Triệu hồi! Mo!

Vừa dứt lời, một tiểu tinh linh chỉ nhỏ bằng nắm tay người lớn nhắm nghiền mắt từ trong đồ án bay ra.

"Cái quái gì thế này? Triệu hồi đệ? Mẹ ơi con muốn được như em ấy!!"

Mắt Verdero như lồi ra ngoài, cậu hét toáng lên trong đầu. Phép triệu hồi là một phép mà ngày còn là game thủ cậu rất thích. Cảm giác gọi ra một bầy đệ nhìn chúng tiêu diệt kẻ địch còn mình đứng chơi thật là tuyệt.

- Cậu làm sao có được phép triệu hồi vậy?

Verdero vội hỏi Natomi.

- Mẹ mình chỉ mình đấy. Nhưng mình mới chỉ làm được sơ sơ thôi.

Cô trả lời cậu, tay lau những hạt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt. Trông cô bé có vẻ tốn khá nhiều sức lực khi triệu hồi tiểu tinh linh này.

- Cậu chỉ mình với được không?

Verdero nhìn Natomi với ánh mắt đầy chờ mong.

- Cũng không có gì rắc rối cả. Cậu chỉ cần có chú ngữ liên kết và đồ án triệu hồi của tinh linh hay quái vật cậu muốn triệu hồi là được thôi. Khó khăn là hai thứ đó không dễ có được. Của mình là được mẹ dạy cho, nhưng bà bảo không được cho ai biết.

Cô bé khó xử nhìn cậu. Thấy vậy, Verdero cố kiềm nén sự tò mò và thèm thuồng của mình, nói với cô:

- Ừm, mình chỉ hỏi vui vậy thôi. À, còn củi thì sao giờ?

Natomi mỉm cười quay sang nói với tiểu tinh linh lúc này đang mở to mắt nhìn Verdero với ánh mắt tò mò:

- Mo đi lấy hộ chị ít củi nha.

- Vâng!

Tiểu tinh linh tên Mo đáp lại với giọng bé gái trong trẻo. Nói xong cô bé liền bay vào rừng, nhưng đôi mắt vẫn thỉnh thoảng đảo qua người Verdero. Cậu cũng nhận thấy điều này nhưng cũng không quan tâm lắm. Cậu sực nhớ đến cái túi trữ vật của Natomi. Cái đồ chơi này cũng là một thứ ở thế giới này mà cậu rất thích. Thứ này giống như túi thần kì của Doraemon vậy, có thể bỏ vào cũng như lấy ra đồ vật thật to chỉ cần cho tay vào, nghĩ đến đồ vật mình cần lấy, nó sẽ xuất hiện trên tay rồi chỉ việc lôi ra thôi. Có điều ở đây không gian bên trong túi trữ vật có nhiều kích cỡ, nhỏ thì chỉ nửa mét khối nhưng lớn thì có khi bằng cả một căn phòng lớn. Cậu cũng được cha mẹ chuẩn bị cho một cái để đựng đồ đạc, tiền cùng một ít thức ăn nhưng chỉ là một cái loại nhỏ, chỉ có nửa mét khối. Cái của Natomi nhìn cầu kì hơn chắc phải xịn hơn của cậu nhiều.

Một lúc sau, Mo trở về cùng một cái cây hình người cao hơn hai mét rưỡi ôm một đống củi to bằng hai vòng tay người lớn đi phía sau. Cô chỉ tay về một khoảng đất trống rồi tên người cây đem đống đến đó sau đó run rẩy trờ thành một cái cây như bình thường trước ánh mắt ngạc nhiên của Verdero. Thấy cậu như vậy, Natomi không nhịn được che miệng cười khẽ rồi giải thích cho cậu:

- Mo là Mộc tinh linh nên cô bé điều khiển được cây cối. Cậu không cần phải ngạc nhiên vậy đâu.

Verdero gãi gãi đầu cười ngượng, cậu thầm mắng mình thất thố. Để chữa thẹn cậu vội xếp củi rồi lấy trong túi trữ vật ra một viên đá màu đỏ bằng ngón tay út. Đây là "Đá lửa", chỉ cần truyền vào một ít năng lượng linh hồn nó sẽ phát ra một ngọn lửa cỡ nắm tay. Đây cũng là một chuyện mà cậu luôn thắc mắc, vì cậu không thể điều khiển một tí năng lượng linh hồn nào, hay nói đúng hơn là cậu không hề có năng lượng linh hồn. Mà theo cậu biết con người ai cũng có năng lượng linh hồn. Cũng may là để kích hoạt "Đá lửa" cũng có thể dùng ma khí của Roam. Cậu vừa định nhờ Roam thì nghe thấy tiếng Natomi:

- Sao cậu lại dùng "Đá lửa"? Xung quanh đây toàn quả Bomo mà?

- Quả Bomo?

Cậu khó hiểu nhìn cô.

- Cậu không biết quả Bomo ư?

Natomi kinh ngạc nhìn Verdero. Cô lại gần một cái cây gần đó, nhẹ nhàng ngắt một quả tròn tròn màu đỏ thẫm trông giống quả nho ở thế giới cũ của cậu. Cô nhìn cậu rồi ném nó vào đống củi. Khi nó vừa chạm vào một khúc củi nó bỗng nổ tung và tạo thành một quả cầu lửa bằng cả bàn tay đốt cháy đống củi. Cô vừa nhìn đống lửa vừa nói với cậu:

- Đấy là quả Bomo. Cậu ném càng mạnh thì nó nổ càng mạnh và tạo nên quả cầu lửa càng lớn.

Verdero chỉ mỉm cười không nói gì, trong đầu thầm ghi nhớ loại quả độc đáo này. Cậu cũng không quên lấy ra mấy miếng thịt Heln khá to xiên vào một cây gỗ vừa nướng vừa rắc hũ gia vị đặc biệt của cha cậu. Sau đó cậu bắt đầu đưa xiên thịt lên trên ngọn lửa và nướng.

Theo thời gian, miếng thịt dần chín và theo đó là một mùi thơm ngào ngạt lan ra làm Natomi cũng không nhịn được nuốt nước miếng đánh ực một tiếng. Cô nhìn Verdero với ánh mắt long lanh, nói:

- Đây thịt Heln đúng không Roro. Sao mùi thơm thế. Mình chưa ngửi thấy bao giờ luôn đó.

- Do gia vị đặc biệt của cha mình đấy. Nó được làm từ hơn 30 loại lá, quả và hạt khác nhau mà. Cha mình bảo ông dành cả đời để hoàn thiện nó.

Verdero không hề che giấu sự tự hào trong lời nói. Đối với cậu thì lọ gia vị của cha cậu là số 1. Cậu nhanh nhẹn lấy trong túi ra hai cái dĩa bằng đá rồi đặt lên một nửa xiên thịt sau đó đưa cho Natomi. Cô mỉm cười nhận lấy rồi hai người vừa ăn vừa cười nói râm ran.

Hai người cũng không biết rằng trên một cành cây ở phía xa xa, có một bóng người màu đen đang quan sát họ, miệng lẩm bẩm:

- Thứ gia vị chủ nhân tự chế lại tăng lên một cấp độ rồi. Thật là, muốn xuống xin một miếng quá.

Chợt ánh mắt của hắn loé lên, hắn nhìn về một lùm cây cách Verdero cùng Natomi không xa, ngạc nhiên nói:

- A! Thú vị rồi đây.

Theo ánh mắt của hắn, lùm cây khẽ rung động, từ trong đó một sinh vật giống chó sói nhưng không hề có một sợi lông, chỉ có làn da xám xịt cùng đôi mắt đỏ như máu. Nó giương mũi lên khịt khịt đánh hơi mấy cái rồi từ từ tiến lại gần Verdero và Natomi. Nơi nó đi qua, nước dãi rơi xuống làm héo rũ bất kì thứ gì mà nó chạm vào.

Khi nó vừa đến phía sau Verdero thì bị Mo phát hiện và báo cho Natomi. Cô hét lên:

- Cẩn thận Roro!

Cậu vừa quay lại thì chỉ kịp thấy một cái móng vuốt vỗ vào đầu khiến cậu bay xa mấy mét.

- Cái mẹ gì...

Cậu vừa mới lồm cồm bò dậy, vừa lau vết máu trên mặt định chữi thề thì phát hiện con quái đang lao vào Natomi nhưng bị cả chục sợi dây leo trói lại, nhưng có vẻ chúng cũng không giữ được nó lâu. Cậu liền lao lại vung nắm đấm vào con quái khiến nó bay xa mấy mét. Nhưng con quái này cũng không phải dạng tầm thường. Nó lấy thăng bằng ngay trên không trung, vừa chạm đất đã tiếp tục lao vào Natomi nhưng lại bị dây leo tiếp tục cuốn lấy, rồi lại bị Verdero lao lại đấm bay đi. Cứ thế bốn năm lần nó bắt đầu nổi điên chuyển mục tiêu qua cậu nhưng vẫn bị chiến thuật của hai người làm cho ức chế. Bỗng trong nháy mắt nó đã lại sát Natomi và vỗ một cái làm cô văng vào một gốc cây gần đó va ngất lịm đi. Mo cũng theo đó biến mất.

- Nana!

Verdero hét lên rồi điên cuồng lao về phía con quái, hai mắt cậu dần hiện lên những gân máu và chúng bắt đâu lan ra. Con quái cũng không để ý đến Natomi mà gào lên một tiếng giận dữ rồi lao vào cậu. Cả hai đều chiến đấu bằng phương thức nguyên thủy nhất đấm đá, cào cấu thậm chí là cắn xé.

Không biết qua bao lâu, cả hai tạm thời tách ra đứng thở hồng hộc. Verdero lúc này trên người toàn là máu từ những vết thương sâu tận xương, mắt cậu đã hoàn toàn thành màu đỏ như máu, nhưng miệng cậu lại nở một nụ cười điên cuồng. Phía đối diện con quái cũng không khá hơn bao nhiêu, cơ thể đầy những vết bầm tím, vết cào cấu, vết răng của Verdero, thậm chí nó cũng đã gãy mất mấy cái răng.

Verdero đưa cánh tay lên nhẹ liếm vết máu rồi lại lao vào con quái. Nhưng con quái lại bất ngờ tăng tốc một lần nữa rồi xuất hiện ở phía sau lưng cậu. Cậu vừa định quay lại thì cảm thấy lưng đau nhói sau đó văng đụng một tảng đá rồi thấy mọi thứ tối sầm lại không biết gì nữa.

Con quái vật liếm liếm mép rồi bước từng bước lại gần Verdero, nhưng chợt nó khựng lại. Sự sống trong mắt dần tan rã. Trước mặt nó là một kẻ giống như kẻ mà nó vừa mới đánh ngất đi kia. Quỉ dị hơn là trên tay tên đó đang nắm một quả tim, và hắn đang lắc lắc đầu nói gì đó với quả tim. Đó cũng chính là hình ảnh cuối cùng mà nó nhìn thấy.

Kẻ đang cầm quả tim không ai khác mà chính là Roam. Hắn thở dài nhìn quả tim:

- Haiz, ta cũng không có lựa chọn nào khác. Dù ta có hơi không ưa hắn cho lắm nhưng hắn mà chết thì ta cũng không sống được, đành xin lỗi ngươi vậy. Mà sẵn tiện cho ta xin ít thịt nha. Trông ngươi có vẻ ngon đấy.

Hắn vừa nói vừa ngưng tụ ma khí thành một con dao cắt vài lát thịt trên người con quái rồi bỏ vào túi trữ vật của Verdero. Sau đó hắn còn đào một cái hố rồi chôn phần còn lại của con quái vật. Xong việc hắn nhìn Verdero rồi lại nhìn Natomi. Suy nghĩ một lát hắn lại nắm chân cậu kéo lê trên mặt đất. Vừa đi sâu vào trong rừng vừa lẩm bẩm:

- Ta cũng không có cách nào chữa cho ngươi, đành chờ ngươi tự phục hồi vậy.

Trên cây, bóng người nhìn theo Roam rồi khẽ cười quái dị:

-Hắc hắc...Tên này là thứ gì vậy nhỉ? Thú vị, thú vị a.

Rồi hắn lướt đi như một hồn ma bám theo Roam.

Một lát sau, Natomi tỉnh dậy. Cô ôm đầu nhăn nhó, rồi đứng dậy nhìn quanh. Không thấy Verdero đâu cô liền gọi to:

- Roro! Roro!

Nhưng không có ai trả lời.

Cô ngồi chờ nhưng cũng không thấy cậu trở lại nên buồn bã đứng dậy quyết định tiếp tục lên đường. Vừa định đi thì cô nhìn thấy hai chiếc đĩa đá mà hai người vừa ăn. Cô nhặt một chiếc bỏ vào túi rồi bước đi, miệng hỏi nhỏ:

- Cậu đâu rồi Roro? Cậu không sao chứ? Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?

Cảm ơn mn đã theo dõi ^^<

Bạn đang đọc Bất Tử Huyết Yêu sáng tác bởi Smillevil
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Smillevil
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.