Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất Môn Không Mang Theo Mặt

Phiên bản Dịch · 808 chữ

"Cho ngươi này, ăn đi!" Hoàn Nhan đem đùi gà Thanh Lạc nướng cho hắn đưa tới trước mặt Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn ngượng ngùng lắc đầu: "Ngươi ăn trước đi, ta chờ một lát là được rồi."

"Một người nam nhân như ta, chậm chút cũng không có gì đáng ngại." Hoàn Nhan cương quyết đem đùi gà nhét vào trong tay Phượng Noãn Noãn.

Thương Mạch Dật thấy thế thì bĩu môi một cái, vẻ mặt khó chịu, đây là tính làm cái gì hả: "Noãn Noãn, không ăn thì cho ta đi!"

Phượng Noãn Noãn giơ tay lên tránh thoát khỏi ma trảo đang hướng tới: "Ngày hôm nay xuất môn không mang theo mặt sao?"

"Có ý gì?" Thương Mạch Dật ngơ ngác nhìn Phượng Noãn Noãn, không rõ lời của nàng.

"Vị cô nương này nói ngươi không biết xấu hổ." Thanh Lạc hết sức lưu loát giải thích cho hắn một chút.

Thương Mạch Dật mở to hai mắt, dùng sức trừng Thanh Lạc: "Liên quan gì tới ngươi!"

Thanh Lạc gật đầu, rất thức thời không để ý tới hắn, quay đầu lại đem một cái đùi gà khác đã nướng xong đưa cho Hoàn Nhan.

"Được rồi, cô nương ngươi tên là gì?" Dọc theo đường đi không dễ dàng gì mới gặp được một vị cô nương xinh đẹp như vậy, vậy mà lại còn chưa biết tên của người ta.

"Ta, ta. . ." Phượng Noãn Noãn ấp a ấp úng tìm từ, nếu nói cho bọn hắn biết tên, hẳn là Hoàn Nhan cũng sẽ không tin tưởng có chuyện trùng tên trùng hợp như vậy đâu nhỉ.

"Thanh Lạc." Hoàn Nhan trách cứ một tiếng, sau đó ngữ khí hòa nhã nói với Phượng Noãn Noãn: "Là người của tại hạ mạo phạm rồi, cô nương thấy không tiện nói, vậy thì đừng nói. Nếu có duyên tự nhiên sẽ còn gặp lại."

Phượng Noãn Noãn xấu hổ gật đầu, tốt xấu gì người ta cũng coi như là cứu nàng một mạng, hỏi có cái tên cũng không thể nói cho bọn hắn biết, thực sự là mất mặt.

"Uy, uy, đùi gà của ta đâu!" Thương Mạch Dật nhìn ba người kia ăn ngốn nghiến, duy chỉ không có hắn.

"Đây." Thanh Lạc trong miệng chất đầy đồ ăn, một ngón tay bóng nhẫy chỉ vào miếng thịt không còn bao nhiêu.

Thương Mạch Dật quả thực muốn ngất đi luôn, công tử thiếu gia như hắn đây quen ăn thịt cá, dù cho bình thường màn trời chiếu đất cũng là có người hai tay dâng thức ăn lên, bây giờ vậy mà để cho hắn ăn đồ thừa.

"Ngươi không ăn?" Thanh Lạc nhìn hắn hỏi.

Thương Mạch Dật lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết: "Không ăn."

"Vậy ta ăn." Nói xong Thanh Lạc liền cầm lên, xé một miếng bỏ vào trong miệng: "Thật là thơm, ăn ngon thật."

Thương Mạch Dật bĩu môi, hắn nói không ăn thì cũng không biết theo lễ nhường một tý à?

"Ngươi ăn đồ của ta này." Phượng Noãn Noãn đem một miếng thịt lớn căn bản cũng không có động đến trong tay mình đưa tới.

"Không, không, không." Thương Mạch Dật đẩy một cái: "Noãn Noãn, vẫn là nàng ăn đi."

Phượng Noãn Noãn không thích ăn nhất chính là thịt gà, mặc dù Thanh Lạc nướng ăn ngon, nhưng ăn một tí nàng liền cảm giác khó chịu trong dạ dày.

"Ngươi không cầm lấy thì ta liền nổi giận đó." Phượng Noãn Noãn đột nhiên cảm giác trong bụng co quắp một trận: "Ọe, ọe"

"Noãn Noãn, nàng làm sao vậy?" Thương Mạch Dật thấy Phượng Noãn Noãn nôn khan, liền thay nàng nhuận khí.

"Không có việc gì, đã thành thói quen rồi." Phượng Noãn Noãn cũng không biết mình có bệnh gì, chỉ cần ăn thịt gà liền sẽ khó chịu như vậy.

Thời điểm Hoàn Nhan nghe thấy Thương Mạch Dật gọi "Noãn Noãn", hắn trong chớp mắt liền nghĩ tới thần hồ của Mặc Cảnh Diệp, nó cũng gọi là 'Noãn Noãn'.

"Ngươi không phải là đại phu sao? Mau xem giùm một chút đi." Thương Mạch Dật sốt ruột nhìn Hoàn Nhan vẫn còn đang ngẩn người.

"Được." Hoàn Nhan đưa tay ra bắt mạch cho Phượng Noãn Noãn, nhíu mày.

Thương Mạch Dật thời khắc đều chú ý tới biến hóa trên mặt hắn, vừa thấy hắn nhíu mày thì tưởng là xảy ra vấn đề lớn gì: "Thế nào?"

Hoàn Nhan khẽ lắc đầu một cái, hắn căn bản tra không ra bệnh gì.

"Noãn Noãn, ta nhất định sẽ cứu nàng. Nàng sẽ không có việc gì đâu." Thương Mạch Dật ôm thật chặt Phượng Noãn Noãn nghẹn ngào nói. -_-!!!

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.