Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hộ Hoa Sứ Giả

Phiên bản Dịch · 841 chữ

"Khụ, khụ, nhanh buông tay ra cho ta, ngươi muốn ghìm chết ta sao?" Phượng Noãn Noãn bị Thương Mạch Dật ôm chặt suýt tới mức ngạt thở, thật không biết hắn đang khóc lóc cái gì nữa.

"Buông ra." Cuối cùng vẫn là Hoàn Nhan kéo cánh tay Thương Mạch Dật ra, không vui trách cứ hắn: "Ngươi đang làm cái gì vậy, như vậy sẽ bị ngươi làm ngạt chết."

"Noãn Noãn, không phải là sắp chết sao?" Thương Mạch Dật trừng mắt to nhìn Hoàn Nhan, ban nãy hắn không phải cứ luôn lắc đầu à, ý kia không phải là Noãn Noãn đại nạn buông xuống rồi sao.

Phượng Noãn Noãn bây giờ nếu có khí lực nhất định sẽ một cước đạp tới, não hắn rốt cuộc là cấu tạo thế nào vậy, Phượng Noãn Noãn cắn răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi xuất môn cũng không mang theo đầu óc sao?"

Thương Mạch Dật ngượng ngùng gãi đầu một cái, với kinh nghiệm lần trước, lần này Noãn Noãn nhất định là đang mắng hắn ngu đây mà.

"Ta vừa rồi thấy hắn cứ luôn lắc đầu, cho nên liền. . ." Càng nói về sau, thanh âm của Thương Mạch Dật ngày càng nhỏ, cuối cùng hắn cúi thấp đầu không còn nói tiếng nào nữa.

"Ha ha." Hoàn Nhan cười một tiếng, thì ra nguyên nhân là ở trên người mình: "Ta cũng không có nói vị cô nương này bị làm sao. Ta chỉ là nhìn không ra bệnh gì cho nên mới luôn lắc đầu. Không nghĩ tới bị ngươi hiểu lầm." Bất quá Hoàn Nhan thật sự bội phục trí tưởng tượng của hắn.

Phượng Noãn Noãn nghe thấy Hoàn Nhan vậy mà cũng tra không ra bệnh tật gì: "Ta không sao, chỉ cần không ăn thịt gà là được rồi."

"A!" Thanh Lạc nhìn thịt gà trong tay hắn một cái, đồ mỹ vị như vậy mà: "Vậy mà còn có người không thể ăn thịt gà?" Thật bất khả tư nghị!

"Nàng chắc chứ?" Thương Mạch Dật không yên lòng nhìn Phượng Noãn Noãn bởi vì đau đớn mà mặt tái nhợt.

Phượng Noãn Noãn suy yếu gật đầu. Nói nhảm, thân thể là của mình, nàng còn có thể lừa hắn sao.

"Cô nương ăn một viên đi." Hoàn Nhan đưa tay tới, trong lòng bàn tay là một viên dược hoàn màu đỏ.

"Cảm tạ." Phượng Noãn Noãn đưa tay ra lấy, lại bị một bàn tay đi trước một bước lấy mất.

"Không phải là độc dược đấy chứ?" Thương Mạch Dật vân vê dược hoàn nho nhỏ trong tay, nhìn trái phải một chút.

"Nếu ngươi không tin có thể thử một lần." Hoàn Nhan thờ ơ như không nói với hắn.

"Vậy cũng được." Dù cho có là độc dược, cũng chỉ độc chết hắn, không thể để cho Noãn Noãn có chuyện gì được.

"Ngươi cầm trả lại cho ta!" Phượng Noãn Noãn từ bên miệng hắn đoạt lại viên dược hoàn, bỏ vào trong miệng. Nàng rất tin tưởng vào dược phẩm chữa bệnh của Hoàn Nhan.

"Hừ, có lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú." Thanh Lạc thấy thiếu gia nhà mình bị người ta hoài nghi, vẻ mặt khó chịu, có lòng tốt cứu người còn bị người quật ngược lại.

"Thanh Lạc, chúng ta đi nghỉ ngơi đi!" Hoàn Nhan thấy Phượng Noãn Noãn không còn đau như vậy nữa, liền đi tới dưới gốc đại thụ cách bọn họ không xa nghỉ ngơi.

"Thương Mạch Dật ngươi tại sao lại như vậy." Phượng Noãn Noãn nhìn Hoàn Nhan cách đó không xa, nhịn không được oán giận với Thương Mạch Dật.

"Noãn Noãn, ta đây không phải là vì muốn tốt cho nàng sao!" Thương Mạch Dật không đành lòng vào lúc này cùng Phượng Noãn Noãn có tranh cãi: "Lòng đề phòng người không thể không có.(1)"

"Tốt, tốt, tốt. Đều là ngươi có lý do." Phượng Noãn Noãn lười nói chuyện với hắn.

Bởi vì dược hiệu tác dụng, Phượng Noãn Noãn mệt mỏi dựa vào một tảng đá lớn ngủ thiếp đi.

Cảnh giác tra xét bốn phía, để tránh khỏi có dã thú tập kích. Tay thỉnh thoảng vung vung lên ở trên người Phượng Noãn Noãn nhằm đuổi muỗi cho nàng.

Nhánh cây từ từ bị cháy sạch, sắc trời cũng có hơi sáng.

Phượng Noãn Noãn duỗi người một cái, đập vào mắt là khuôn mặt bị cắn sưng vù của Thương Mạch Dật.

"Ngươi, mặt của ngươi bị làm sao vậy?" Phượng Noãn Noãn cố nén cười.

Thương Mạch Dật oán niệm nhìn nàng chằm chằm: "Nữ nhân không có lương tâm. Tốt xấu gì cũng làm hộ hoa sứ giả cho nàng cả một buổi tối."

---------------------------

(1) Hại nhân chi tâm bất khả hữu, phòng nhân chi tâm bất khả vô [害人之心不可有,防人之心不可无] Tục ngữ: lòng hại người không thể có, lòng đề phòng người không thể không có.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.