Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Tình Gặp Được

Phiên bản Dịch · 820 chữ

Đến khi Thương Mạch Dật biến mất ở trong đêm tối, Phượng Noãn Noãn toàn thân vô lực nằm ở trên bãi cỏ.

Phượng Noãn Noãn nhìn những vì sao rải rác trên bầu trời, lúc này Mặc Cảnh Diệp đang làm gì nhỉ? Biết nàng đã bỏ đi chưa? Có lo lắng cho nàng hay không. . .

'Tê, tê, tê.' Giữa lúc Phượng Noãn Noãn đang nghĩ ngợi nhập thần, trong bụi cỏ phát ra một hồi thanh âm thưa thớt.

"A ~" Tiếng thét chói tai của Phượng Noãn Noãn vang vọng khắp gò núi.

Một con rắn màu vàng kim nhanh chóng bò về phía nàng, Phượng Noãn Noãn sợ đến run chân, thân thể cứng ngắc vẫn giữ nguyên tư thế đang muốn ngồi dậy, mắt thấy nó sắp tới gần sát nàng, Phượng Noãn Noãn theo bản năng nhắm mắt lại.

"Cô nương, ngươi không sao chứ?" Một đạo thanh âm ôn nhuận như ngọc.

Phượng Noãn Noãn chậm rãi mở mắt ra, nhìn bốn phía một chút: "Rắn đâu rồi?"

"Cô nương, con rắn kia đã bị ta lấy đi rồi." Thanh Lạc cầm bội kiếm lưu manh vô lại quơ quơ ở trước mặt Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn bị hắn làm cho mặt mày choáng váng, lắc đầu xoay người nhìn thoáng qua một người khác.

Một thân nguyệt cẩm sắc bào, mặt như trăng giữa thu, sắc như hoa mùa xuân, mắt phượng cao gầy, sóng mắt đung đưa, khí chất thanh lãnh tựa hồ như tiên.

"Hoàn Nhan!" Phượng Noãn Noãn cảm giác mình bị doạ đến mức tim đập chậm một nhịp. Hắn tại sao lại ở chỗ này?

"Cô nương. . ." Hoàn Nhan mơ hồ nghe được tên của mình, vừa định hỏi có phải hai người bọn họ quen biết nhau hay không thì bị cắt đứt.

"Noãn Noãn, nàng làm sao vậy." Thương Mạch Dật thở hổn hển chạy đến ngồi xổm xuống trước mặt Phượng Noãn Noãn: "Đã xảy ra chuyện gì?" Hắn vừa nghe được tiếng thét chói tai của Phượng Noãn Noãn liền lập tức chạy tới.

Phượng Noãn Noãn lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là nhìn thấy một con rắn."

Thương Mạch Dật đem Phượng Noãn Noãn toàn thân cao thấp quét qua một lần, thấy nàng không có bị thương, liền thở dài một hơi: "Không ngờ Noãn Noãn không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại sợ một con rắn."

Phượng Noãn Noãn kéo kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn còn có người khác ở đây đó! Một chút thể diện cũng không chừa lại cho nàng.

Thương Mạch Dật nhất thời phản ứng kịp, kéo Phượng Noãn Noãn đứng lên, ôm quyền hướng về phía Hoàn Nhan: "Chuyện ngày hôm nay phải cảm tạ huynh đài rồi."

"Không cần khách khí, một cái nhấc tay mà thôi." Hoàn Nhan nhàn nhạt cười.

Phượng Noãn Noãn vẫn cúi đầu, không dám nhìn tới Hoàn Nhan.

"Hẳn là các ngươi cũng là đi ngang qua nơi đây, không bằng đi cùng nhau, ít nhiều cũng có thể chăm sóc lẫn nhau." Thương Mạch Dật nói. Ở nơi hoang sơn dã lĩnh này xảy ra loại chuyện như vậy, hắn thật không yên lòng về Phượng Noãn Noãn.

Hoàn Nhan gật đầu, sau đó phân phó Thanh Lạc: "Trời có hơi lạnh, ngươi đi nhặt chút cành cây nhóm lửa đi."

Thương Mạch Dật thấy có người đi nhặt cành cây, dứt khoát lôi kéo Phượng Noãn Noãn ngồi xuống.

Phượng Noãn Noãn cúi đầu, trộm nhìn Hoàn Nhan đang ở phía đối diện, trong lòng rất thấp thỏm.

"Cô nương là có chỗ nào khó chịu sao." Hoàn Nhan thấy Phượng Noãn Noãn vẫn cúi đầu, cho là nàng còn chưa bình tĩnh trở lại: "Ta là một đại phu, có cái gì khó chịu cứ việc nói."

Phượng Noãn Noãn lắc đầu, âm thầm nói trong bụng: Ta chính là sợ bị ngươi nhận ra a.

Có điều, Phượng Noãn Noãn cúi thấp đầu đến mức tưởng chừng muốn gãy cổ thì bỗng nhiên phản ứng kịp. Thời điểm nàng khôi phục hình người Hoàn Nhan dường như đã đi hai năm rồi, hắn sao có thể nhận ra mình chứ!

Phượng Noãn Noãn thực sự muốn khóc vì sự ngu xuẩn của chính mình.

Đang khi nói chuyện, Thanh Lạc đã ôm một bó to nhánh cây trở về.

"Thiếu gia, ta vừa rồi mới bắt được hai con gà rừng." Thanh Lạc thả bó nhánh cây xuống, xách hai con gà rừng đang kéo dài hơi tàn trong tay lên quơ quơ.

"Vận khí thật không tệ." Hoàn Nhan nhẹ nhàng khen hắn một câu.

Thanh Lạc thuần thục nhóm lửa, đem hai con gà đi rửa sạch sẽ.

Chỉ sau một chốc, mùi thơm tỏa ra khắp toàn bộ gò núi.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.