Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bởi Vì Ngươi Dáng Dấp Đẹp

Phiên bản Dịch · 799 chữ

"Nàng muốn ăn bánh bao?" Thương Mạch Dật nhìn một chút lồng hấp đang bốc hơi nóng, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Có ăn được không?"

"Đương nhiên, đi nhanh một chút." Phượng Noãn Noãn đi tới đằng sau hàng ngũ phân tán xếp hàng.

Thương Mạch Dật ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, lại nhìn Phượng Noãn Noãn trong đám người một chút, đi tới phía sau nàng: "Nàng đứng sang bên cạnh đi! Ta tới mua."

"Ngươi?" Phượng Noãn Noãn lau lau mồ hôi trên trán, có chút hoài nghi tính chân thực của lời Thương Mạch Dật nói.

Thương Mạch Dật thừa dịp Phượng Noãn Noãn đang ngớ ra, đem nàng đẩy sang một bên.

"Mau lên, mau lên. Đi trễ sẽ không còn."

"Trước cửa cửa hàng bánh bao có một mỹ nam tử mua bánh bao kìa, mau đi xem xem."

"Oa, mỹ nam tử, ta cũng muốn đi..."

Chỉ chốc lát sau, trước cửa cửa hàng bánh bao đoàn người rộn ràng chen chúc.

"Đây là mỹ nam tử từ nơi nào tới vậy, ta muốn lấy thân báo đáp." Đường phố truyền đến trận trận tiếng thán phục cùng tiếng cười ngượng ngùng phụ hoạ.

Phượng Noãn Noãn cười híp mắt nhìn, không nghĩ tới người cổ đại so với người chỗ nàng còn phóng khoáng hơn.

"Của nàng đây." Thương Mạch Dật đưa cho Phượng Noãn Noãn một cái túi giấy.

"Ân? Làm sao mà mua nhiều như vậy." Phượng Noãn Noãn vểnh cái miệng nhỏ nhắn: "Sao mà ăn hết đây."

"Không có biện pháp, lão bản cùng mẹ lão bản cửa hàng bánh bao đưa cho." Thương Mạch Dật vẻ mặt vô tội nhún nhún vai.

"Không nhìn ra, ngươi ăn cơm còn có thể quẹt mặt." [Quẹt thẻ -> quẹt mặt] Phượng Noãn Noãn lấy một cái bánh bao từ trong túi ra ngửi một cái: "Ân, thật là thơm. Sau này ta không có tiền mang theo ngươi quẹt mặt là được rồi."

Thương Mạch Dật không hiểu Phượng Noãn Noãn đang nói cái gì: "Xoát khuôn mặt?"

"Ân." Phượng Noãn Noãn gật đầu: "Chính là ăn cơm dựa vào khuôn mặt."

"Ăn cơm dựa vào khuôn mặt." Thương Mạch Dật sờ sờ khuôn mặt bóng loáng nhẵn mịn của hắn: "Ta có tiền, tại sao phải dựa vào khuôn mặt để ăn cơm?"

"Bởi vì ngươi dáng dấp đẹp thôi." Phượng Noãn Noãn trong lúc nói chuyện đã giải quyết hết một cái bánh bao trắng mập mạp: "Ngửi đã thơm, ăn càng thấy thơm hơn."

Thương Mạch Dật nhìn trái phải một chút, chợt phát hiện tất cả mọi người đồng loạt nhìn hai người bọn họ: "Uy, bọn họ cũng đang nhìn chằm chằm nàng kìa."

"Ân?" Phượng Noãn Noãn ngẩng đầu, bị hù dọa đến mức bánh bao trong tay đều rớt xuống đất: "Bọn họ, bọn họ không phải là không mua được bánh bao, muốn cướp của chúng ta đó chứ?" Phượng Noãn Noãn nắm chặt cái túi đựng bánh bao cùng bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Bỗng nhiên trong đám người oà lên một hồi tiếng khóc, tất cả mọi người cũng theo đó mà tiếng oán than khắp nơi: "Vì sao nương tử của mỹ nam tử là người lôi thôi không có hình tượng như vậy chứ."

"Mỹ nam tử? Nương tử?" Phượng Noãn Noãn nghi ngờ nhìn về phía Thương Mạch Dật: "Ta không phải nương tử của ngươi a!"

"Cái gì? Nàng ta nói không phải, ài đừng có khóc nữa." Một người trong đó thính tai nghe được lời nói của Phượng Noãn Noãn: "Lãng phí nước mắt của chúng ta."

"Ta đã nói rồi! Nam nhân đẹp mắt như vậy làm sao mà một người xấu xí có thể xứng đôi được chứ." Một thanh âm khác châm chọc khiêu khích nói.

Phượng Noãn Noãn bị suy nghĩ của đám người não khác người này làm cho rất muốn cười.

Lại nhìn cái người nói nàng xấu xí kia, nàng liền càng muốn cười.

"Cũng không nhìn một chút bộ dạng cái bao của chính mình, cả thảy toàn là đầu heo." Thương Mạch Dật nào nhịn được các nàng đối xử như vậy với Phượng Noãn Noãn.

Một câu nói, toàn trường cười thật to. Nữ nhân mới vừa nói lời kia xấu hổ mặt xám xịt bỏ đi.

"Chúng ta đi thôi!" Phượng Noãn Noãn nín cười, thanh âm cũng có chút đứt quãng, nàng sợ còn ở lại sẽ cười ngu người mất.

"Noãn Noãn, nàng không nên chấp nhặt cùng đám điêu dân này." Thương Mạch Dật cho là nàng nghe xong lời của người kia rồi khóc.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.