Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phượng Noãn Noãn Bất An

Phiên bản Dịch · 824 chữ

Cám ơn ngươi đã đưa ta về." Phượng Noãn Noãn cách cảnh cửa vương phủ không xa, ngừng lại.

"Noãn Noãn, về sau không cần phải khách khí với ta như vậy." Thương Mạch Dật rất tự nhiên sờ sờ đầu Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn cắn môi, cúi đầu không biết làm sao đối mặt với hắn.

"Còn đứng ở ngoài cửa làm cái gì?" Một đạo thanh âm lạnh nhạt, tản ra ở trong không khí.

"Mặc Cảnh Diệp." Phượng Noãn Noãn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người đứng ở cửa vương phủ. Hắn không phải là hiện tại nên ở Túy Vân Các sao, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này.

Mặc Cảnh Diệp đầy bụng hỏa khí đứng ở cửa, nhìn tiểu nữ nhân vẫn không nhúc nhích. Bởi vì nàng, hắn ngay cả cơm cũng không ăn mà trở về, nàng thì ngược lại, bây giờ mới trở về cũng không nói, còn ở cửa cùng Thương Mạch Dật ám muội không rõ ràng như vậy.

"Cái kia, ta vào trước đây. Tạm biệt!" Phượng Noãn Noãn bị Mặc Cảnh Diệp nhìn có chút chột dạ, vội vã cùng Thương Mạch Dật cáo biệt, chạy vào Cảnh vương phủ.

"Nữ nhân của ta, ngươi tốt nhất cách xa một chút." Mặc Cảnh Diệp nhìn Thương Mạch Dật cảnh cáo nói.

Thương Mạch Dật đột nhiên nở nụ cười: "Ta cũng không có nghe Noãn Noãn thừa nhận ngươi cùng nàng có quan hệ gì." Nói xong cũng không nhìn hắn cái nào rồi rời đi.

Mặc Cảnh Diệp hừ lạnh một tiếng, đuổi theo Phượng Noãn Noãn đem nàng vác lên vai, bàn tay không chút khách khí rơi vào trên mông của Phượng Noãn Noãn: "Xem ra là ta đã quá dung túng nàng rồi."

"Cút đi, Mặc Cảnh Diệp ngươi chính là một tên khốn kiếp." Phượng Noãn Noãn bị động tác bất ngờ của hắn làm cho trong dạ dày phiên giang đảo hải (1), còn không có bất kỳ phản ứng nào, đã cảm giác được chỗ đau trên mông.

Tay Phượng Noãn Noãn không ngừng đập bả vai Mặc Cảnh Diệp: "Tên khốn kiếp, Mặc Cảnh Diệp cút đi ~"

"A!" Mặc Cảnh Diệp phát ra một tiếng kêu buồn bực, không chút nào đem mánh khóe nhỏ của Phượng Noãn Noãn để vào trong mắt.

Phượng Noãn Noãn thả miệng ra, vén một chút y phục Mặc Cảnh Diệp, lộ ra một hàng dấu răng huyết sắc, ngón tay của Phượng Noãn Noãn khẽ vuốt, trong lòng có chút áy náy: "Xin lỗi a! Làm đau ngươi."

"So với đau lòng, cái này không đáng là gì." Mặc Cảnh Diệp rất bình thản nói, thật giống như người bị cắn không phải là hắn.

Phượng Noãn Noãn nghe xong lời của hắn, trong chốc lát có chút vô phương ứng đối.

"Noãn Noãn, đừng cùng Thương Mạch Dật có bất kỳ dây dưa nào nữa. Có được hay không?" Giọng của Mặc Cảnh Diệp gần như cầu xin, hắn vừa rồi nghe xong lời nói của Thương Mạch Dật, hắn thực sự rất sợ người hắn yêu sẽ bị người khác cướp đi, điều này hắn tuyệt không cho phép, dù cho nàng không yêu hắn, hắn cũng phải giữ nàng ở bên cạnh mình.

Phượng Noãn Noãn không biết nên trả lời hắn như thế nào, nàng không biết giữa Mặc Cảnh Diệp và Thương Mạch Dật có quan hệ gì, thế nhưng nếu đáp ứng hắn, nàng liền không còn đường phát tài nữa rồi.

"Noãn Noãn, nàng đang do dự cái gì?" Mặc Cảnh Diệp trong lòng rất khó chịu, bọn họ chỉ biết nhau có vài ngày, lại làm cho nàng do dự như vậy.

"Ngươi trước tiên thả ta xuống, có được hay không?" Phượng Noãn Noãn dùng giọng thương lượng nói với Mặc Cảnh Diệp.

Mặc Cảnh Diệp dừng bước chân đang đi về phía trước lại, đem Phượng Noãn Noãn để xuống: "Noãn Noãn."

"Mặc Cảnh Diệp, ta cũng là người có tư tưởng. Ta nghĩ ta là có quyền lợi lựa chọn kết giao bằng hữu." Phượng Noãn Noãn cuối cùng lấy dũng khí nói nhanh một câu với Mặc Cảnh Diệp: "Ta không rõ ràng lắm giữa các ngươi có từng có vấn đề gì, nhưng mà ta là vô tội a!"

Phượng Noãn Noãn nàng cô độc đi tới nơi này, nàng luôn là lo được lo mất, cho nên nàng bây giờ mới muốn kiếm tiền.

Phượng Noãn Noãn nhìn nam nhân trước mắt, hắn không thể quan tâm mình cả đời, hắn cuối cùng cũng phải lấy vợ sinh con, cuối cùng cũng có một ngày nàng ra đi vì hắn chán ghét mình, đây là bảo đảm tôn nghiêm cuối cùng của nàng.

-----------------------

(1) Phiên giang đảo hải[ 翻江倒海] : Dời sông lấp biển; thế mạnh như nước.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.