Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Ninh Công Chúa

Phiên bản Dịch · 863 chữ

Mặc Đường lúc này mới tựa như là chú ý tới Phượng Noãn Noãn: "Nó chính là ngươi từ trên Phượng Hoàng Sơn nhặt được? Trừ sinh ra xinh đẹp cũng nhìn không ra chỗ đặc biệt gì a!"

"Hoàng huynh nói đùa, chẳng qua là muốn nuôi một con sủng vật mà thôi." Mặc Cảnh Diệp đương nhiên sẽ không ngốc đến mức để cho Hoàng thượng biết nó có cái gì đặc biệt, bằng không thì vật nhỏ còn có thể an toàn sao?

"Ha ha, tới đây, lão Tam nếm thử trà mới tiến cống xem." Mặc Đường nghe được hắn nói như thế, tự nhiên cũng không tiện mở miệng xin hắn con hồ ly này, việc này cứ dừng tại đây thôi.

Mặc Cảnh Diệp bưng tách trà trước mặt lên, nhẹ nhấp một hớp nhỏ: "Ân, quả nhiên là trà ngon."

Không tiếp tục đề cập đến Phượng Noãn Noãn nữa, hai người trò chuyện cũng coi như hòa hợp, tán gẫu chuyện giang sơn xã tắc, lê dân bách tính, hoàng tộc con nối dòng. . .

"Phụ hoàng." Một tiếng nữ tử kêu lên, khiến cho Phượng Noãn Noãn nghiêng đầu.

Đi tới là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, một thân váy dài màu xanh lục nhạt, trên ống tay áo thêu hoa mẫu đơn màu xanh lam nhạt, sợi chỉ bạc phác hoạ vài đám tường vân (đám mây màu vàng), vạt áo kín? Một hàng ảnh mây màu xanh nước biển, trước ngực là bó ngực bằng gấm mảnh nhỏ màu vàng nhạt, thân thể nhẹ nhàng chuyển động làm váy dài tản ra, trong bàn tay nhỏ trắng noãn nắm chặt một tấm lụa hình vuông, trong sóng mắt linh động lộ ra vẻ nhanh nhạy, trên cái miệng anh đào nhỏ nhắn màu hồng nhạt như bôi lên mật vậy, hai lỗ tai đeo khuyên tai tua rua, mái tóc màu mực như tơ lụa tùy ý phiêu tán ở bên hông.

"Tới đây, Ninh Nhi. Hôm nay Tam hoàng thúc ngươi rảnh rỗi vào trong cung, ngươi cũng đã lâu không gặp hắn rồi đi!" Mặc Đường kêu nàng ngồi xuống.

Mặc Tử Ninh đi tới, hướng phía Mặc Cảnh Diệp vái chào rồi mới ngồi xuống: "Tam hoàng thúc, tiểu hồ ly trong lòng người thật là xinh đẹp. Có thể tặng cho con không?"

Mặc Đường nghe được lời này, lặng lẽ nhìn một chút biểu tình của Mặc Cảnh Diệp.

Mặc Cảnh Diệp nhẹ ah một tiếng: "Tử Ninh, ngươi cũng không còn nhỏ đến mức không hiểu chuyện nữa rồi."

Mặc Đường kinh hãi, vội vàng nói: "Ninh Nhi sao lại không hiểu chuyện như vậy, đó chính là sủng vật mà Tam hoàng thúc ngươi yêu thích nhất, mau mau xin lỗi."

"Tam hoàng thúc, xin lỗi, Ninh Nhi biết lỗi rồi." Mặc Tử Ninh cúi đầu ủy khuất vặn khăn tay, nhỏ giọng nói.

"Hoàng huynh, nếu như không có chuyện gì nữa, ta hồi phủ trước đây." Mặc Cảnh Diệp nhìn người đối diện.

"Ở lại trong cung dùng bữa đi!"

"Không được, nếu không vật nhỏ nhà ta sẽ đói bụng."

Mặc Đường buồn bực, chỉ là ở trong cung ăn một bữa sao lại sẽ làm tiểu hồ ly đói bụng, tò mò hỏi một câu: "Nó ăn cái gì?"

"Hoàng Thần Ngư."

Mặc Đường trầm mặc, dùng bữa trong cung thực sự sẽ làm con hồ ly đói bụng. Hoàng Thần Ngư cả nước cũng chỉ có Cảnh Vương phủ có, cho dù chỗ khác có cũng không nỡ ăn a! Hoàng Thần Ngư sống ở chỗ vùng nước biển sâu năm mươi, sáu mươi mét, phân bố ở Đông Hải cùng Nam Hải Bắc Bộ, là giống cá ăn thịt. Ngư dân rất khó vớt được cá này, nếu như may mắn kiếm được một con, như vậy cả đời này cho dù là không lao động cũng có thể sống sung túc đến cả đời. Thông thường quan to quý nhân có được loại cá này đều sẽ cực kỳ cung dưỡng, Cảnh Vương phủ vậy mà đều cho một con hồ ly ăn.

Mặc Đường vô lực khoát khoát tay: "Lão Tam, ngươi đã khăng khăng muốn đi về, ta cũng không giữ ngươi lại trong cung dùng bữa nữa."

Mặc Cảnh Diệp hướng Hoàng thượng gật đầu, liền đi xuống Ngự Cảnh Đình.

"Phụ hoàng, Tam thúc làm sao lại đối tốt với một con hồ ly như vậy, ngay cả Hoàng Thần Ngư nuôi trong Cảnh Vương phủ cũng để cho nó ăn." Mặc Tử Ninh đùa giỡn tách trà trong tay, lẩm bẩm nói.

"Ai, chắc hẳn chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, qua khoảng thời gian này thì tốt rồi." Mặc Đường thở dài một cái, ánh mắt thâm thúy nhìn phương hướng Mặc Cảnh Diệp đi xuống."

"Phụ hoàng, vậy chờ Tam hoàng thúc hết hứng thú đối với con hồ ly kia, con có thể xin về được rồi sao?" Mặc Tử Ninh thả tách trà trong tay xuống, ngửa mặt lên nhìn về phía Mặc Đường.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.